Sau khi xong công việc Nhiễm Mộ Húc lập tức trở về khách sạn, anh mở điện thoại di động, nhìn thấy bạn mình gửi ảnh qua, anh không khỏi mỉm cười, bé cưng thật sự rất xinh đẹp. Ngay sau đó anh lại thắc mắc: “Tại sao họ lại ở cùng nhau?”
Anh gọi cho Ninh Dung Hứa, đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Tại sao cậu lại đi cùng cục cưng của tôi?”
Ninh Dung Hứa tưởng đối phương hỏi tội, vội vàng nói: “Hôm nay đến tìm bé dễ thương của tôi, vô tình gặp cục cưng của cậu nên dẫn cả hai đi ăn cơm, dù sao thì trước sau gì cũng biết nhau nên coi như làm quen trước đi, nhưng tôi có cái này muốn cho cậu xem.
Người kia gửi một đường link, Nhiễm Mộ Húc vẻ mặt vô cảm đọc tiêu đề, anh nhanh chóng xem qua bài đăng, sắc mặt dần trở nên lạnh băng.
Giờ phút này anh vừa đau lòng vừa tự trách bản thân, không biết lúc nhìn thấy bài đăng, bé cưng của anh cảm thấy thế nào, vốn dĩ anh có ý định sau khi xong việc sẽ dành nhiều thời gian bên cục cưng nhưng rốt cuộc lại xảy ra chuyện như vậy mà anh lại không ở bên cạnh cục cưng nhà anh.
Anh nắm chặt điện thoại, đang suy nghĩ gì đó thì lại nhận được tin nhắn an ủi từ bạn mình: “Cục cưng của cậu định nói chuyện với tên kia, không nói cho cậu biết có lẽ là cậu ấy muốn tự mình xử lý việc này.”
Nhiễm Mộ Húc luôn biết đối phương có sự kiên định riêng, hiện tại mối quan hệ cả hai đã đến mức này nhưng xảy ra chuyện như vậy đối phương kiên quyết không nói cho anh biết, anh cảm thấy vô cùng bất lực.
Chuyện đó cứ để cho bé cưng nhà mình xử lý, nhưng anh vẫn muốn tặng cho tên kia một điều bất ngờ, vì thế nhanh chóng gọi điện cho thư kí Vương, phân phó một số việc.
Anh cầm chìa khóa xe, chuẩn bị chạy nhanh về thành phố A, anh muốn nhìn thấy cục cưng, muốn ôm em ấy vào lòng, cục cưng của anh chịu oan ức rồi.
Mà hôm nay Trần Bằng chơi game cả ngày trong tiệm internet, kết quả là chơi thua hết ván này đến ván khác, hắn bực bội ném tai nghe xuống, định quay về nhà.
Nó không muốn đến trường nữa, trường học rất buồn chán, thầy cô và các bạn trong lớp đều không thích người vô kỉ luật và ham chơi như nó, bố mẹ ở nhà cũng bất lực với nó nên cũng không thèm quan tâm đến nó nữa.
Đi trên đường nhìn thấy thùng rác, nó lập tức dùng chân đạp mạnh vào để trút bỏ sự bất mãn trong lòng.
Từ khi còn bé, Trần Hạo và gia đình nó đã là hàng xóm của nhau, điều kiện gia đình của cả hai đều không tốt, nhưng khác biệt là Trần Hạo thuộc kiểu con nhà người ta, hắn luôn đạt thành tích tốt trong học tập và đỗ vào trường đại học danh tiếng.
Còn nó thì lăn lộn chật vật trong trường dạy nghề, ăn không ngồi rồi. Cha mẹ thường lấy hai người ra so sánh, vốn dĩ hai người không có điểm giao nhau, nhưng bỗng nhiên Trần Hạo tìm đến nó và nhờ nó giúp một việc.
Sau khi mọi chuyện xong xuôi, nó không định nhận một tháng phí sinh hoạt của hắn nhưng nó đổ hết tiền vào việc chơi game nên không có tiền ăn cơm nên đã đồng ý nhận tiền.
Nghĩ đến cuộc gọi hôm nay, lẽ ra nó không nên giúp hắn làm loại chuyện này, nó buồn bã, tiều tụy lơ bước vào con hẻm.
Tiếng bước chân phía sau buộc nó phải ngoảnh đầu lại, phía đối diện là một nhóm côn đồ ngoại hình vạm vỡ, nó không kìm được nuốt nước bọt, lùi lại, lắp bắp nói: “Có... chuyện gì?”
Bên kia cũng không cho thèm nói lời vô nghĩa, nhóm côn đồ lập tức tiến lến đẩy nó ngã xuống đất, liên tục dùng chân đạp lên người nó, nó cảm thấy toàn thân vô cùng đau đớn nhưng không thể nào chống cự lại.
Đối phương đánh xong còn để lại một câu, “Đừng động vào người không nên động, không nên ham muốn thứ tiền mà mình không nên có.”
Nó loạng choạng đứng dậy, mặt mũi bầm dập, vừa bước về nhà đã bị bố mẹ trách mắng: “Mày có thể đứng đắn hơn không hả?”
Nó mệt mỏi nằm trên giường, biết mình đáng bị như vậy, nó tự giễu cười một tiếng.
Lúc Bạch Tĩnh An về nhà, bố mẹ ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu, mẹ Phương nhìn con trai, “Con yêu, sao con lại về nhà?”
Bạch Tĩnh An không muốn mang đến những cảm xúc không vui cho gia đình nên lấp lửng, nói: “Con nhớ ba mẹ, con hơi mệt, con đi ngủ đây.”
Cậu nằm trên giường, cảm thấy thực sự có hơi mệt mỏi, mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Mẹ cậu bên ngoài nhìn chồng, lo lắng nói: “Sao em thấy con không được vui? Có phải ở trường đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Bạch Khuynh Thuật nhìn vợ, bất đắc dĩ nói, “ Chờ đến lúc con trai muốn nói, khi đó nói sau.”
Nhiễm Mộ Húc vừa về đến nhà đã gọi điện thoại cho cục cưng nhưng điện thoại của người kia đã tắt máy, trong lòng anh lo lắng sốt ruột sợ cậu đang không vui, nên đã nhắn tin cho cậu, anh cũng thể tùy tiện đến nhà cậu tìm người, bởi vì anh căn bản không có lý do đến tìm.
Lần đầu tiên anh cảm thấy khó chịu như vậy, dùng bạo lực mạng làm tổn thương cục cưng nhà anh. Anh quyết tâm phải khiến kẻ đó phải trả giá đắt. Anh bước vào phòng tập gym để trút bỏ sự muộn phiền.
Bạch Tĩnh An tỉnh dậy thì trời đã tối, cậu ra khỏi phòng nhìn thấy bố mẹ đang ngồi trên sô pha xem TV, cậu căn bản không muốn ăn cơm nên định lẻn vào phòng chơi game xả stress, nhưng bố mẹ đã nhìn thấy cậu, lo lắng hỏi: “Có chuyện gì vậy con yêu, có chuyện gì không được vui sao con?”
Bạch Tĩnh An không biết tại sao ba mẹ lại nhìn ra được, khéo léo nói: “Không có ạ, hôm nay con đi chơi với Điền Dương, con chỉ là mệt quá, muốn cùng Điền Dương chơi game một chút thôi ạ.”
Mẹ Phương nhìn cậu, nhẹ nhàng nói: “Con muốn ăn cơm tối chưa? Để mẹ đi hâm nóng thức ăn lại cho con.”
Bạch Tĩnh An lắc đầu, “Con không đói, con muốn chơi game một lát, ba mẹ đi ngủ sớm đi ạ.”
Cậu cầm điện thoại lên, điện thoại lúc này đã tắt nguồn vì hôm nay cậu quên không sạc pin. Khi mở máy lên, vô số cuộc gọi nhỡ và tin nhắn tràn về, cậu thấy tin nhắn của anh.
“Cục cưng, anh đã biết chuyện đó rồi. Anh xin lỗi vì đã kịp ở bên em, an ủi em.”
“Bé yêu, em thực sự rất tuyệt, hãy tin vào chính mình nhé.”
.........
Chậm rãi đọc xong từng dòng tin nhắn, trong lòng cậu cảm thấy có chút ngọt ngào.
Cậu gọi lại, người bên kia lập tức bắt máy, giọng nói từ tính nhẹ nhàng cất lên, “Bé yêu, anh xin lỗi vì đã không ở bên cạnh em“.
Bạch Tĩnh An ngắt lời anh, “Anh không cần nói như vậy, đây là việc riêng của em, em có thể tự mình xử lý.”
Cậu không cần sự thông cảm của người khác, cậu không phải là một đứa trẻ và không cần sự che chở của người khác.
Lúc này anh đột nhiên không biết phải nói gì, người kia cũng đã trưởng thành, cậu cũng không phải trẻ con, hơn nữa lời an ủi cũng không có tác dụng gì, vì thế trong lòng anh đưa ra quyết định.
Anh quyết định lái xe đến nhà cậu.
Bạch Tĩnh An đột nhiên tự hỏi, làm thế nào để tên kia thú nhận mọi chuyện, cậu cần phải chuẩn bị một kế hoạch hoàn hảo, đối phó với loại người này cần phải chuẩn bị kĩ lưỡng.
Sau đó Từ Vĩ gửi đến một tin nhắn “Tĩnh An, tớ tin cậu, cậu không bao giờ làm những chuyện như vậy, tác phẩm của cậu rất tốt, tốt hơn nhiều so với Trần Hạo, tớ không biết cả ngày hôm nay hắn ở trong phòng đắc ý cái gì.”
Cậu không muốn nói xấu người khác sau lưng nên đã nhắn lại: “Cảm ơn.”
Cậu chợt nhận ra Từ Vĩ và Trần Hạo là bạn cùng phòng, cậu có thể nhờ Từ Vĩ để vạch trần Trần Hạo nhưng sau đó cậu lắc đầu, như thế không phải là lợi dụng người ta sao.
Cậu gửi tin nhắn cho người đã đăng bài trong quán Internet, “Anh giúp tôi hẹn Trần Hạo ra ngoài, tôi sẽ không truy cứu chuyện này và xóa bỏ mọi thứ, tôi sẽ đưa cho anh địa chỉ.”
Nó nhìn tin nhắn trên điện thoại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, khuôn mặt bầm tím trông đặc biệt buồn cười, đưa tay cánh tay bị trật khớp lên nhắn lại: “Có thể.”
Đột nhiên trong lòng nó cảm thấy rất vui, từ nhỏ trong lòng nó đã rất hận đối phương, nếu như hắn đã lừa gạt nó thì nó cũng không cần phải nể tình.
Bạch Tĩnh An bắt đầu chơi game để tinh thần được thả lỏng một chút, đang chơi giữa chừng thì có cuộc gọi đến khiến cậu không thể tiếp tục chơi.
Anh nhẹ giọng nói: “Cục cưng, anh đang ở dưới lầu, em xuống đây một chút.”
Bạch Tĩnh An không biết đối phương muốn làm gì, liếc mắt nhìn về phía cửa sổ, có một người đàn ông cao lớn đẹp trai đứng ở bên ngoài, cậu nhẹ nhàng ra mở cửa, phòng khách tối om, cậu khẽ bước ra ngoài không dám phát ra tiếng động.
Nhìn thấy cậu, anh lập tức tiến lên hai bước, ôm người kia vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Anh nhớ em, cục cưng.”
Bạch Tĩnh An đẩy người trước mặt ra, nhìn anh, nói: “Sao anh lại ở đây?”
Anh khẽ cười, anh muốn đưa cậu đi làm một chuyện thú vị nào đó, không biết cậu có muốn đi không. Anh cởi áo ngoài, khoác lên người Bạch Tĩnh An.
Sau đó lịch thiệp đưa tay ra, Bạch Tĩnh An không biết anh định làm gì, cậu theo phản xạ đưa tay. Người kia đưa cậu lên xe, giải thích: “Anh dẫn em đi đua xe để xả stress.”
Bạch Tĩnh An nhìn thấy xe tiến vào một con đường, dọc đường cũng không thấy bóng xe nào, anh nhẹ nhàng giải thích: “Đây là đường đua cho nên rất vắng vẻ.”
Sau đó anh gia tăng tốc độ, gió lạnh mùa đông thật sự khiến con người ta tỉnh táo, tiếng gió thổi bên tai khiến trái tim Bạch Tĩnh An dần bình tĩnh trở lại, sau khi chạy được một lúc, Bạch Tĩnh An cảm thấy nhịp tim của cậu đang tăng nhanh, khí huyết dâng trào, tâm trạng cũng được thả lỏng.
Trên đường về nhà, dù không ai nói gì nhưng giữa hai người không hề có một chút ngượng ngùng nào, khoảng cách giữa hai trái tim đã xích lại gần hơn.
Sau khi giải tỏa muộn phiền, Bạch Tĩnh An cảm thấy bụng hơi đói, đang nghĩ về nhà ăn chút gì đó, nhưng ba mẹ đang ngủ, quấy rầy thì không tốt cho lắm.
Sau đó, bụng cậu kêu lên vì đói, trong màn đêm yên tĩnh thế này, tiếng kêu phá lệ nghe khá rõ. Cậu thầm thở dài, tại sao chiếc bụng của mình luôn không biết nhẫn nhịn như vậy chứ.
Anh sợ cậu lại xấu hổ như lần trước nên nói: “Anh cũng đang đói bụng nên cũng muốn ăn chút gì đó, nhưng giờ đã khuya rồi, em có muốn đến nhà anh không, anh có thể nấu cho em ăn, ba mẹ giờ cũng đã ngủ rồi, sáng mai anh lại đưa em về, em thấy thế nào?”
Bạch Tĩnh An muốn nói có thể đến quán nước ven đường hoặc chợ đêm, nhưng không biết người kia có ăn kiểu thức ăn như vậy không, cho nên cậu cũng không từ chối, trước lạ sau quen, đi thì cũng đi rồi, cũng khác bây giờ là mấy.
Về đến nhà, anh để cậu đi tắm rửa một chút, anh lấy một bộ đồ ngủ size nhỏ hơn đưa cho cậu, lần trước bạn nhỏ đến nên sau đó anh đã chuẩn bị, không ngờ hiện tại lại rất thích hợp.
Anh vui vẻ vào bếp làm hai bát mì trứng cà chua, anh nghĩ khuya rồi ăn vào sẽ khó tiêu hóa nên làm món đơn giản, sau đó đi hâm nóng cốc sữa cục cưng.
Tốc độ của anh rất nhanh, Bạch Tĩnh An nhìn món mì màu sắc đẹp đẽ trước mặt nhấp một ngụm, người kia có chút mong đợi nhìn cậu: “Thế nào cục cưng?” Cậu nhẹ nhàng nói: “Ngon lắm.”
Trong lòng anh thầm đắc ý, sau này sẽ tiếp tục cố gắng, sau khi hai người ăn xong, anh dọn đồ vào bếp để ngày mai dì giúp việc tới dọn dẹp. Anh đưa cục cưng vào phòng ngủ, sau đó tự mình đi tắm rửa.
Lần trước Bạch Tĩnh An đã ngủ ở căn phòng này, lúc đó cậu chưa kịp nhìn qua, bây giờ nhìn kĩ, căn phòng trông đơn giản, tao nhã nhưng không mang lại cảm giác ấm áp, thế nhưng lại rất hợp với anh.
Cậu nhanh chóng nằm xuống giường, trong lòng không nhịn được nghĩ, anh và cậu có phải tiến triển quá nhanh rồi không? Cậu đang nghĩ vu vơ thì cánh cửa phòng tắm mở ra, cậu nhanh chóng rút vào chăn, trong lòng hơi lo lắng.
Anh nhìn bạn nhỏ, lúc này giống như một bé rùa không dám chui ra khỏi mai rùa.
Anh bước tới, ôm cả người lẫn chăn, nhẹ nhàng nói: “Có chuyện gì vậy?”
Cục cưng phớt lờ anh. Anh nhấc chăn lên ôm người vào lòng. Bạch Tĩnh An nằm trong lòng người kia, không ngừng động đậy và vô tình đụng vào cái kia, anh đột nhiên kêu lên một tiếng, cậu bỗng nhiên nhận ra là chuyện gì, khuôn mặt cậu lập tức đỏ bừng.
Giọng nói trầm khàn của anh vang lên, “Cục cưng, đừng nhúc nhích.”
Cậu đối với chuyện kia có chút bối rối, nhỏ giọng nói: “Có thể đi xuống không? Em không thoải mái.”
Anh tiến lại gần, khẽ nói: “Cục cưng, hôn anh là được rồi.”
Nhiễm Mộ Húc tìm đến đôi môi người kia, không ngừng mút vào, sau đó liên tục chuyển động đầu lưỡi, tay anh không ngừng vuốt vèo vòng eo nhỏ của cậu, một lúc lâu sau, Bạch Tĩnh An cảm thấy mình không thở nổi nữa nên nhanh chóng đẩy người ra, nhỏ giọng nói: “Sao anh vẫn không tốt lên được thế.”
Nhiễm Mộ Húc nhanh chóng đi vào phòng tắm, nghĩ đến dáng vẻ của người kia không kiềm chế được mà xuất ra, trong lòng không khỏi thầm oán, trước đây bản thân không có chút ham muốn nào, nhưng bây giờ lại không thể khống chế được khi nhìn thấy cậu.
Hai mươi phút sau anh bước ra, Bạch Tĩnh An đã ngủ say, anh ôm cậu vào lòng, hôn cậu rồi chìm vào giấc ngủ.
- -------------------
Lời tác giả: Bé con là tốt nhất, a a a a a