Đến giờ hẹn, lúc Bạch Tĩnh An tới quán cà phê thì người kia đã đợi sẵn ở đó, cậu đành nói lời xin lỗi, “Để anh phải đợi lâu rồi.”
Ninh Dung Hứa nhìn về phía người nọ, nghiêm túc nói: “Không có, cậu không có đến muộn là tôi đến sớm thôi, cậu muốn uống gì?
Bạch Tĩnh An suy nghĩ một chút, nói: “Nước cam đi.”
Từ lần đầu tiên nhìn thấy đối phương cho tới nay, người kia luôn là một bộ dáng ngả ngớn, phong lưu, nhưng hiện tại lại biểu hiện rất nghiêm túc và chân thành khiến cậu phải nhìn nhận lại.
Đối phương nói thẳng: “Tôi biết cậu và Dương Dương là bạn bè. Hai ngày trước tôi tỏ tình với em ấy nhưng lại bị từ chối, hình như là vì chuyện gia đình, cậu có thể cho tôi biết một chút được không?”
Bạch Tĩnh An đột nhiên sửng sốt, thông tin tiếp thu có hơi lớn khiến cậu phải sắp xếp lại suy nghĩ một chút: “Từ nhỏ tôi và Dương Dương đã là bạn học của nhau. Ba mẹ tôi và ba mẹ Dương Dương cũng là bạn bè và quan hệ của họ rất tốt. Dương Dương thường đến nhà tôi ăn tối, tôi cũng thường đến nhà cậu ấy chơi.”
Tình cảm của ba mẹ cậu ấy luôn rất tốt. Trước đây trong mắt tôi, Dương Dương luôn vui vẻ và hoạt bát. Sau khi lên cấp 3, không hiểu vì sao mối quan hệ của ba mẹ Dương Dương lại rạn nứt, đến cuối năm cấp 3 thì ba mẹ cậu ấy đột ngột ly hôn.
Thời gian ấy, cậu ấy dường như đã thay đổi, cậu ấy không thích cười nữa, cậu ấy luôn đối xử với tôi rất tốt, tôi cũng biết cậu ấy luôn không có cảm giác an toàn.
Từ lúc họ ly hôn, dường như không còn quan tâm đến cậu ấy nữa, họ cho tiền sinh hoạt hằng tháng nhưng phớt lờ không hỏi han cậu ấy, cho nên cậu ấy càng ít cười hơn. Lúc thi đại học mấy người khác đều có ba mẹ đưa đón nhưng cậu ấy chỉ có một mình, đứng cô độc giữa đám đông, không ai bước vào thế giới của cậu ấy, tôi chỉ biết vậy thôi.”
Ninh Dung Hứa nghe xong, rất lâu sau đó hắn vẫn không thể phục hồi tinh thần, sắc mặt hắn vô cùng kém, sau đó hắn xin lỗi đối phương, thanh toán tiền rồi rời đi.
Bạch Tĩnh An cảm thấy trong lòng có hơi nghẹn ngào, vì vậy cậu định đến thăm Dương Dương.
Khi trở về nhà, Ninh Dung Hứa uống rượu, uống hết ly này đến ly khác, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy đau xót, tại sao cục cưng của hắn lại phải chịu đựng những điều đó chứ, hơn nữa em ấy lại còn nhỏ như vậy. Khó trách lúc gặp bé mèo em ấy lại muốn đem về nuôi, bởi vì đồng cảm cũng bởi vì bản thân quá đơn độc.
Hắn nghĩ về cuộc sống của bản thân, từ nhỏ hắn đã luôn được ba mẹ cưng chiều, vậy nên khi nghĩ đến cuộc sống của người kia, trong lòng hắn cảm thấy rất đau, hắn lúc này mới hiểu được thời điểm tỏ tình, em ấy mờ mịt cảm thấy được niềm hạnh phúc nhưng sau đó chợt tỉnh táo lại, nghĩ đến mắt hắn bỗng đỏ hoe, lẩm bẩm: “Bé cưng, tôi nhất định sẽ mang lại hạnh phúc cho em.”
Hắn quyết định lái xe về nhà ba mẹ, bố Ninh đang ở phòng khách đọc báo, thấy con trai mắt đỏ hoe, ông không nhịn được nói đùa: “Về kế thừa gia sản à? Hay gây rối gì ở bên ngoài rồi.”
Mẹ hắn rất vui khi thấy con trai mình về nhà, nhưng nhìn thấy mắt con mình đỏ hoe, bà vội nói: “Có chuyện gì vậy? Con bị người ta đá rồi à?”
Ninh Dung Hứa nhìn về phía ba mẹ, kiên quyết nói: “Con thích một người, dù ba mẹ có đồng ý hay không con vẫn sẽ ở bên em ấy, kế tiếp con muốn kể cho hai người nghe một chuyện.”
Hắn kể cho ba mẹ nghe câu chuyện về của bé cưng mà hắn thương, xé toạt vết đau trong tim khi nói cho ba mẹ nghe, mẹ hắn nghe xong không khỏi đỏ mắt, nói: “Chuyện của đứa nhỏ kia thật khiến người khác đau lòng, đứa nhỏ không có được một gia đình hạnh phúc cho nên con phải thật lòng ở bên người ta, đối xử với đứa nhỏ cho tốt, đừng để cậu ấy buồn phiền.”
Ngay cả bố Ninh, người luôn luôn nghiêm túc, ít nói, cũng lên tiếng: “Nhanh đem người về, con dám đối xử tệ với đứa nhỏ thì ba sẽ đánh gãy chân con.”
Ninh Dung Hứa cảm thấy mọi chuyện diễn ra quá dễ dàng, không nhịn hỏi: “Hai người không ngại em ấy là đàn ông sao ạ.” Ba mẹ nhìn hắn, lắc đầu, ba Ninh nói: “Ba luôn cảm thấy con chẳng phải thứ gì tốt, cho nên con có gây nên sự tình gì ba cũng không cảm thấy bất ngờ, nhưng nếu con vẫn như trước kia chơi bời không đàng hoàng, ba sẽ đánh chết con.”
Nhận được sự ủng hộ của ba mẹ, Ninh Dung Hứa cảm thấy tảng đá đè nặng trong lòng được gỡ xuống, sau này sẽ có nhiều người yêu thương cục cưng nhà hắn.
Bạch Tĩnh An đến nhà đối phương gõ cửa, nhưng người mở cửa lại là một người đàn ông trung niên, người kia cười hiền hậu, nói: “An An, đã lâu không gặp.”
Bạch Tĩnh An nhìn đối phương, “Chú Điền, Dương Dương đâu ạ?”
Người kia chỉ vào phòng, Dương Dương nằm trên giường, cuộn mình dưới lớp chăn, cậu bước tới, bỏ lớp chăn ra, ôm y vào lòng, nói: “Dương Dương có chuyện gì vậy?”
Giọng của người đàn ông ở bên ngoài vang lên: “Con suy nghĩ kĩ đi, ba đi đây, khi nào nghĩ thông suốt thì gọi điện cho ba biết.”
Thấy Dương Dương ngẩn người, cậu đau lòng nói: “Dương Dương, cậu nói gì đi chứ.”
Dương sững sờ, thờ ơ nói: “An An, hiện tại ba tớ muốn đưa tớ về đó, nhưng ông ấy lâu nay không cần tớ, tớ cũng muốn đến đó.”
Bạch Tĩnh An ôm y nói, “Không muốn đi thì đừng đi, đừng nghĩ lung tung. Họ không cậu cậu thì cậu vẫn còn có tớ mà.”
Bạch Tĩnh An nhanh chóng gửi tin nhắn cho Ninh Dung Hứa, “Bố Dương Dương tới đây, muốn đưa cậu ấy đi nhưng tâm trạng của Dương Dương không được tốt, anh tới đây nhanh lên.”
Ninh Dung Hứa đọc được tin nhắn, tức giận muốn đập nát tay lái nghĩ, trước đây không quan tâm đến, bây giờ lại muốn đem người về đó, đừng mơ tưởng như vậy, hắn nóng lòng muốn làm rõ chuyện này, trên đường đi vượt qua rất nhiều đèn đỏ.
Sau khi đi vào phòng, hắn nhìn thấy trong mắt đối phương không có chút tia sáng nào, vội đến ôm người vào lòng, Bạch Tĩnh An lặng lẽ rời đi, cậu tin tưởng người kia chính là người mà lúc này Dương Dương cần nhất.
Hắn thì thầm vào tai y: “Tôi yêu em, bé cưng của tôi, tôi sẽ mãi mãi yêu em, em cũng có thể yêu bản thân mình, có thể tự lựa chọn, vậy nên đừng nghĩ tới chuyện khác, em về nhà cùng tôi được không?”
Điền Dương nhìn hắn, nói đồng ý, hắn sẽ không gạt y, sẽ luôn yêu y chứ. Hắn đưa người về căn hộ, dỗ dành đối phương ăn cơm, sau đó đưa người đi tắm.
Hắn bế người kia lên giường, kể cho đối phương nghe hồi nhỏ hắn nghịch ngợm như thế nào, nhìn thấy được nụ cười trong mắt đối phương, hắn vẫn tiếp tục kể chuyện cho đến khi y chìm vào giấc, hắn hôn lên đôi mắt đối phương, hứa: “Tôi yêu em, tôi sẽ luôn yêu em.”
Ngày hôm sau tỉnh lại, Điền Dương vẫn còn đang mơ màng ngủ, Ninh Dung Hứa bế y đến nhà ăn, đút bữa sáng cho y, lăn lộn một lúc, cuối cùng y cũng hoàn toàn tỉnh táo.
Nhìn rõ người trước mặt, y vòng tay qua cổ đối phương để hôn. Ninh Dung Hứa không biết người kia đã tính táo hay còn mơ màng, sợ y tỉnh lại sẽ dứt khoát rời đi dù vậy hắn vẫn muốn hôn lên đôi môi kia.
Điền Dương cảm thấy bản thân không muốn rời xa người này, nên không muốn rời khỏi vòng tay của đối phương, cho dù không có ai cần cậu thì người này vẫn sẽ luôn cần phải không?
Ninh Dung Hứa nhìn trạng thái của người kia, hắn căn bản không yên tâm đi làm, nhắn tin cho bạn mình một tiếng, không ngờ bên kia lại rất dễ nói chuyện, nhắn lại: “Chăm sóc người yêu cho tốt.”
Nhiễm Mộ Húc cảm thấy rất đồng cảm với bạn mình, khi anh nhìn thấy người mình thích bị cảm lạnh, mất ý thức nằm trên giường, anh mới thật sự hiểu được mình sợ hãi đến thế nào khi mất đi đối phương.
Ninh Dung Hứa định đưa người ra ngoài thư giãn, nhưng đối phương lại không hợp tác chút nào, cũng không rời khỏi vòng tay của hắn, vì vậy hắn ôm chặt người kia, nhẹ nhàng hỏi: “Em bây giờ ỷ lại tôi như vậy, sau này lỡ như em đá tôi thì sao?”
Điền Dương lắc đầu, khẽ nói: “Sẽ không.” Thật ra y cũng thích hắn chỉ là chưa nói ra mà thôi.
Liên tục mấy ngày, đối phương vẫn luôn dính lấy hắn, khỏi phải nó Ninh Dung Hứa vui đến mức nào nhưng hắn đồng thời cũng rất lo lắng, lúc trước y không có như vậy nhưng bây giờ lại đặc biệt dính người, về sau có đá hắn hay không? Có nên gặp bác sĩ tâm lý không?
Thế là hắn dỗ người đến phòng tư vấn, “Bé cưng, em vào đó nói chuyện, người ta hỏi các gì thì em trả lời các đó, ra ngoài chúng ta hôn nhau có được không?”
Trong lòng Điền Dương thật sự không muốn, y tưởng người kia sẽ đi cùng mình, nhưng cuối cùng y vẫn một mình đi vào. Nửa giờ sau, hắn đưa y về nhà, dọc đường y luôn nhìn hắn khiến hắn không khỏi tò mò nói: “Sao vậy cục cưng.”
Điền Dương vẻ mặt lạnh lùng nói: “Còn chưa có hôn em.” Ninh Dung Hứa tự hỏi, bây giờ cục cưng nhà hắn đơn thuần như vậy, nhưng về sau không biết mình có khổ sở không, hắn nhanh chóng dỗ dành: “Về nhà sẽ hôn em, bây giờ lái xe không tiện.”
Vừa về đến nhà đối phương đã quấn lấy hắn, hắn nhịn không được đè đối phương xuống, hôn một nụ hôn thật sâu.
Hắn đọc tin nhắn bác sĩ tâm lý gửi đến, thật ra đối phương không gặp vấn đề tâm lý nào cả, chỉ bởi vì chịu áp lực trong một thời gian dài nên sinh ra tâm lý ỷ lại, làm nũng với người mang lại cho y cảm giác an toàn, đó là hành động theo tiềm thức, giống như một chú mèo vậy. Cứ như vậy có khả năng y sẽ luôn ỷ lại người đối tốt với mình hoặc sau này sẽ trở về trạng thái như lúc đầu.
Ninh Dung Hứa nhìn người kia, khẽ nói, “Tôi mang đến cho em cảm giác an toàn sao?” Điền Dương nhìn hắn, hôn lên môi hắn, không do dự đáp: “Ừ.”
Trong suốt mấy ngày Ninh Dung Hứa ở nhà tận hưởng cuộc sống đẹp như mơ, nhưng như thế cũng không thể được, vì vậy hắn nhờ Bạch Tĩnh An đưa người ra ngoài xem có khá hơn không, Bạch Tĩnh An thấy bạn mình vẫn như trước kia không có gì thay đổi, cho nên cậu không khỏi nghi ngờ lời nói của hắn.
Vì vậy cậu đề nghị, “Không phải cậu muốn đến cửa hàng thú cưng sao, chúng ta đi thôi.” Điền Dương cười nhẹ, “Được An An.”
Vì vậy, họ đến cửa hàng thú cưng và ngắm nhìn hết thảy động vật dễ thương ở đây, họ cảm thấy trái tim mình như được chữa lành, Điền Dương cũng nở nụ cười nhẹ nhàng trên gương mặt, Bạch Tĩnh An lặng lẽ gửi tin nhắn cho ai đó: “Hoàn toàn bình thường, vẫn như cũ.”
Ninh Dung Hứa không khỏi thắc mắc, lập tức nhìn về phía bạn mình, yêu cầu anh giải thích. Nhiễm Mộ Húc cũng chưa từng gặp tình huống như vậy nên phỏng đoán: “Loại chuyện này có lẽ chỉ với cậu thì cậu ấy mới phát sinh tính cách kia, còn với người khác thì bình thường.”
Lúc Ninh Dung Hứa trở về nhà thì thấy người kia cũng đã về, đối phương duỗi tay nói: “Ôm.” Hắn ôm người vào lòng, hôn nhau, nhẹ nhàng nói: “Có nhớ tôi không?”
Điền Dương thành thật nói: “Có, rất nhớ anh.” Hắn vừa hưng phấn vừa không biết phải giải quyết vấn đề của cậu như thế nào, thế nên hắn nhẹ nhàng dỗ dành: “Em có muốn về nhà cùng tôi không?”
Đối phương gật đầu, đi đâu không quan trọng, nhưng nhất định phải ở cùng hắn. Hôm sau Ninh Dung Hứa đưa người về gặp ba mẹ mình.
Ba mẹ Ninh Dung Hứa cảm thấy khuôn mặt của y vô cùng đáng yêu, họ nhịn không được muốn niết niết má y.
Nhìn bát cơm đầy ắp, Điền Dương cầu cứu người bên cạnh, Ninh Dung Hứa đánh gãy lòng tốt của ba mẹ nói: “Em ấy không ăn được nhiều như vậy, dạ dày em ấy không được tốt.”
Trên bàn ăn mọi người đều vui vẻ trò chuyện, dưới bàn ăn hai người lặng lẽ nắm chặt tay nhau. Ăn cơm tối xong, Ninh Dung Hứa đưa người về phòng của mình, lấy album ảnh hồi nhỏ của mình cho người kia xem, trong đó có những tấm hình ngộ nghĩnh đáng yêu, khiến Điền Dương không khỏi mỉm cười.
- -------------------
Lời tác giả: Khi tôi viết về Dương Dương, nước mắt tôi đã rơi, cảm thấy câu chuyện rất cẩu huyết. Tôi cũng không biết phải an bài cho Dương Dương như thế nào, tôi chỉ muốn người yêu cậu ấy sẽ vì cậu ấy mà đau lòng thật nhiều. Cậu ấy rõ ràng thích nhưng lại lùi bước, đại khái cũng giống rất nhiều người vậy đó. Dương Dương sau này sẽ hạnh phúc vì cậu ấy đã gặp được Ninh Dung Hứa!!!!