Đóa Hướng Dương Của Anh

Chương 29: Chương 29: Tiền lì xì




Sáng mồng một Tết, Bạch Tĩnh An vẫn còn đang ngủ, nhưng điện thoại trên giường tủ không ngừng đổ chuông, quấy rầy giấc ngủ của cậu.

Cậu cầm điện thoại di động lên xem, nhóm chat bạn học thời cấp 3 đang rất sôi nổi, trong nhóm ai cũng giật lấy những phong bao lì xì, cậu kéo xuống từng dòng tin nhắn, trong đó có rất nhiều tin nhắn chúc mừng năm mới.

Cậu trả lời từng người một, lúc này tin nhắn bạn trai gửi đến, nội dung là chuyển khoản 5200. Sau đó người kia nhắn tiếp: “Cục cưng, năm mới vui vẻ, đây là tiền mừng năm mới, bạn nhỏ nên nhận.”

Cậu bất giác mỉm cười, lẩm bẩm:“Rõ ràng mình không còn là con nít nữa mà nhưng tay lại tự động nhận chuyển khoản, trong lòng cậu nghĩ sẽ mua quà tặng lại cho bạn trai, sau đó gõ: “Cảm ơn anh.”

Bạch Tĩnh An có chút hưng phấn, đứng dậy mở rèm cửa, thời tiết bên ngoài rất tốt, ánh mặt trời điểm xuống những thảm hoa và bãi cỏ xung quanh khiến cho người ta cảm thấy thích thú. Ánh mặt trời mùa đông đặc biệt ấm áp. Một số người cao tuổi và thanh niên trẻ đang ngồi trong sân nhà để thưởng trà dưới không khí nắng xuân hài hòa.

Bạch Tĩnh An rửa mặt xong bước xuống lầu, ông nội và cha cậu đang uống trà trong phòng khách, mẹ Phương nhìn thấy con trai, nhẹ giọng nói: “Bé con dậy rồi à, mau vào ăn sáng đi con.”

Bạch Tĩnh An gật đầu, một lúc sau, mẹ Phương từ trong túi lấy ra một phong bao đỏ đưa qua, “Tiền mừng tuổi, con nhận lấy đi, năm mới bình an nhé.”

Ông nội đang ngồi uống trà trong phòng khách cũng không thể ngồi yên được, lẽ ra cháu trai phải được người lớn đưa trước, nên ông không nhịn được nói: “An An mau đến đây, ông nội sẽ lì xì cho cháu một bao lì xì đỏ.”

Bạch Tĩnh An chậm rãi đi tới, trầm giọng nói: “Ông nội, con không phải con nít.”

“Nói bậy, trong mắt ông nội con luôn là đứa nhỏ, ông nội gửi wechat cho con đó.”

Vài ngày trước, ông nội Bạch học được cách gửi bằng Wechat. Vì thế ông luôn muốn khoe khả năng am hiểu công nghệ cao trước mặt cháu cưng. Bạch Tĩnh An nhìn thấy ông nội phát 20 phong bao đỏ trong wechat, vội nói: “Ông ơi, thế là đủ rồi.”

Bạch Khuynh Thuật nhìn ba mình, trước đây ông chưa bao giờ có được đãi ngộ này, vì vậy ông lặng lẽ lấy điện thoại di động ra và gửi vài tin nhắn cho con trai mình. Cuối cùng, Bạch Tĩnh An nhận được rất nhiều phong bao đỏ, một khố tiền nhỏ được lập nên.

Ông nội Bạch cảm thấy ở nhà không có trò gì vui nên dẫn cháu trai đến nhà bên tìm ông Nhiễm đánh cờ. Thật ra Bạch Tĩnh An có chút thấp thỏm, bạn trai cậu đã thừa nhận với ông nội việc hai người yêu nhau, cho nên khi đến gặp người cậu có chút cảnh giác.

Nhiễm Mộ Húc đang đọc sách trong phòng sách, được nghỉ vài ngày, anh không có việc gì làm ngoài việc dành thời gian cho gia đình. Mặc dù bạn trai ở sát vách nhưng anh không dám quấy rầy, bởi vì bạn nhỏ của anh vẫn chưa thật sự sẵn sàng.

Ông nội Nhiễm mở cửa bước vào, thấy cháu trai đang đọc sách, trong mắt ông hiện lên ý cười. Ông thực sự rất bất ngờ khi cháu trai thừa nhận thích cậu bé nhà bên, trong lòng ông cũng mong cháu trai có hạnh phúc riêng, tốt nhất là có một đứa con thật đáng yêu, nhưng đứa cháu trai này rất giống ông. Cũng không thể xoay chuyển được. Thôi! Chỉ cần con cháu hạnh phúc là được, cậu bé nhà bên cũng rất ngoan và dễ thương.

Ông chỉ sợ ba mẹ nhà người ta không đồng ý. Ông ho khan một tiếng, “Ông và ông Bạch nhà bên đi đánh cờ, con đi cùng ông ra ngoài, trước mặt người lớn nên biểu hiện tốt một chút.”

Nhiễm Mộ Húc gật đầu và theo ông của mình ra ngoài.

Bạch Tĩnh An đang ngồi hóng gió cạnh hồ nước nhân tạo trong biệt thự, đợi Ông nội Nhiễm đến, không lâu sau đó, một bóng người cao lớn đang đi về phía cậu, Bạch Tĩnh An ngồi nghiêm túc, ngọt ngào nói: “Con chào ông, chào anh ạ.”

Nói xong, nhân lúc hai người lớn không để ý, cậu chớp mắt với Nhiễm Mộ Húc ý hỏi mọi chuyện sao rồi, Nhiễm Mộ Húc không khỏi mỉm cười khi nhìn thấy hành động của đối phương.

Ông nội Nhiễm giả vờ như không nhìn thấy hành động lén lút của hai người, trong lòng không khỏi cảm thán, tụi trẻ bây giờ yêu nhau thật sến súa.

Vì vậy ông nói, “Tiểu Húc dẫn em nhỏ đi chơi đi, hai lão già có chuyện cần nói, hai đứa đừng ở đây quấy rầy.”

Ông Bạch mới không cảm thấy quấy rầy, muốn thắng một cách phô trương trước mặt đối thủ. Kết quả ông còn chưa kịp nói, người kia đã đưa cháu ông đi.

Nhiễm Mộ Húc dắt người đi một vòng quanh hồ lớn, Bạch Tĩnh An không nhịn được nói: “Sao lại vậy, em vừa rồi sợ muốn chết, sao anh không nói với em là anh sẽ tới.”

Nhiễm Mộ Húc cũng cảm thấy mình đã sai, nhưng sau đó lại nghĩ, ông của anh hẳn là tạo điều kiện cho hai người ở bên nhau nên giải thích, “Ông của anh để hai chúng ta rời đi là muốn hai đứa mình có thể ở bên nhau đó.”

Bạch Tĩnh An đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, bọn họ yêu nhau, người nhà của anh đối xử với cậu rất tốt, vì vậy cậu nói: “Khi nào mối quan hệ của chúng ta ổn định thì gặp người lớn trong nhà nhé.”

Nhiễm Mộ Húc biết đối phương hẳn là có chút áy náy, thầm nắm chặt tay cậu, ôm người vào lòng, dịu dàng nói: “Đừng nghĩ nhiều, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau. Đối với chuyện người lớn không cần phải vội, em đừng tạo áp lực cho bản thân.”

Bạch Tĩnh An trầm giọng nói: “Được.”

Nhiễm Mộ Húc cảm thấy cần chuyển chủ đề nên nói: “Cục cưng, đi câu cá đi, ai câu ít hơn thì sẽ đáp ứng một yêu cầu của người kia, em thấy sao?

Đối với việc này, Bạch Tĩnh An không phản đối.

Hai người họ lấy dụng cụ ra khỏi nhà và bắt đầu cuộc thi. Nửa giờ sau, không có con cá nào trong xô của Bạch Tĩnh An. Cậu lặng lẽ nhìn vào xô người kia, trong đó có vài con cá, trong lòng cậu không khỏi có chút nghi hoặc, chuyện gì xảy ra với mấy con cá này vậy, không phải mồi câu đều giống nhau đó sao?

Ánh mắt Nhiễm Mộ Húc vẫn luôn nhìn cậu. Thấy người kia nhìn vào xô của mình, anh cảm thấy hơi buồn cười nhưng sợ cục cưng tức giận, nhẹ nhàng nói: “Bé cưng, hay chúng ta đổi mồi đi, không chừng mồi của anh hấp dẫn hơn, em dùng của anh như thế sẽ công bằng, không phải sao?

Bạch Tĩnh An cảm thấy có lý nên hai bên đổi mồi, nhưng cuối cùng Bạch Tĩnh An vẫn không thể thắng. Đối với yêu cầu kia, anh vẫn luôn ghi nhớ trong lòng và tìm cơ hội thực hiện.

Đến giờ ăn trưa, hai người phải quay về. Ông nội Bạch hôm nay thua nên xem đối phương không vừa mắt, tức giận trở về nhà, về đến thấy cháu trai ngoan đang ở phòng khách, ông hỏi:“Tên nhóc kia đã làm gì cháu trai yêu dấu của ông vậy?”

Bạch Tĩnh An nói, “Chúng con đánh cược câu cá, cuối cùng người thua là con.”

Ông nội Bạch trong lòng không khỏi than thở, hai ông cháu kia không có chuyện gì tốt, Bạch Tĩnh An nhìn dáng vẻ không vui của ông nội, lập tức hiểu chuyện nên dỗ dành ông: “Cháu đói rồi, ông nội ăn cơm thôi ạ.” Ông Bạch xót cháu nội nên không thèm nghĩ tới những chuyện kia nữa.

Lúc Nhiễm Mộ Húc về đến nhà, Ông nội Nhiễm muốn hóng chuyện nên nói: “Con nói chuyện với cậu bé sao rồi? Con phải đối xử tốt với cậu ấy, đừng có bắt nạt người ta, cậu ấy vẫn còn nhỏ.”

Nhiễm Mộ Húc nghĩ đến cục cưng, nói: “Ông ơi, cháu biết rồi, cháu sẽ không bị bắt nạt em ấy đâu ạ.” Anh đau lòng còn không hết, sao có thể bắt nạt được chứ, chỉ trừ phương diện kia.

Ông nội Nhiễm nhìn dáng vẻ của cháu mình, trong lòng nhớ đến chuyện hồi trẻ khi ông theo đuổi vợ mình, giờ đối phương không còn nữa, trong mắt ông không khỏi có chút ẩm ướt. Ông lặng lẽ trở về phòng, cầm khung ảnh trước giường, sờ lên khung ảnh một thiếu nữ xinh đẹp, dù mười năm trôi qua nhưng ông vẫn rất nhớ bà.

Trong giờ nghỉ trưa, Bạch Tĩnh An nhận được tin nhắn của Điền Dương, “Xin lỗi An An, tớ vừa mới dậy, tớ sẽ luôn vui vẻ, An An của tớ cũng phải vui vẻ nhé.”

Điền Dương thực sự cảm thấy từ khi ba mẹ rời đi, đây là năm mới mà y cảm thấy hạnh phúc nhất, y cử động thân mình, chăn trên người từ từ trượt xuống, trên làn da trắng nõn, có thể dễ dàng nhìn thấy những vết đỏ bầm đi dọc từ trên ngực xuống, đủ biết đêm qua hỗn loạn đến mức nào.

Hôm qua, từ sáng sớm Ninh Dung Hứa đã kéo y ra khỏi giường, mặc quần áo, sau đó đưa y đi ra ngoài để trải nghiệm không khí Tết, mua nguyên liệu và đồ trang trí cho Tết, rồi về nhà nấu nướng.

Điền Dương nhìn người kia bận rộn trong nhà bếp, rõ ràng một chút cũng không biết nhưng hắn vẫn muốn tự mình học hỏi không cho y hỗ trợ, tuy rằng mùi vị không quá ngon nhưng vẫn có thể ăn được. Đây là năm đầu tiên hai người ở bên nhau.

Buổi tối Ninh Dung Hứa đưa người về nhà hắn ăn Tết. Điền Dương luôn cảm thấy cha mẹ người kia rất dịu dàng, đối xử với y rất tự nhiên và ấm áp, đã lâu rồi y chưa cảm nhận được sự ấp áp đó.

Vào buổi tối, ba Ninh và vợ gọi Điền Dương đến phòng làm việc, sau đó bí mật đưa cho con dâu một phong bao lò xì, nói: “Sau này chúng ta là một gia đình, nếu Ninh Dung Hứa đối xử tệ với con, con cứ nói cho chúng ta biết, chúng ta sẽ đánh gãy chân nó.”

Ở ngoài cửa, Ninh Dung Hứa đang lén nghe đối thoại ở bên trong, trong long không khỏi thầm nghĩ, mình không phải là con ruột sao, thấy họ sắp đi ra, hắn nhanh chóng lẻn về phòng.

Điền Dương bước vào ngượng ngùng nói: “Bố mẹ anh tặng em một phong bao đỏ. Em không mua quà cho họ, như thế có phải tệ lắm không?”

Ninh Dung Hứa ôm người kia vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Em vẫn còn nhỏ nên quà gặp mặt gì chứ, đúng ra thì ba mẹ phải tặng lễ gặp mặt cho em chứ.”

Sau đó hắn lấy điện thoại ra và chuyển 5200 cho y, kèm lời nhắn: “Quà lì xì, cực cưng năm mới vui vẻ.”

Điền Dương khựng lại, cảm thấy mọi người đều coi y như đứa trẻ chưa lớn, hai người ôm nhau, y nói: “Cảm ơn anh.”

Ninh Dung Hứa hôn người kia, “Anh không muốn một lời cảm ơn hời hợt.”

Điền Dương biết đối phương ám chỉ cái gì, không khỏi nghĩ việc người kia không sợ đau sao, mỗi ngày đều nghĩ tới chuyện này nhưng dù sao sớm muộn gì cũng sẽ làm.

Vì vậy y nhẹ giọng nói: “Buổi tối chờ cha mẹ anh ngủ đã, bây giờ chúng ta còn phải đón giao thừa.”

Ninh Dung Hứa nào dám không đồng ý, có thể chờ được cái kia, chuyện gì cũng không thành vấn đề. Thế nên cả hai cùng xem TV với ba mẹ hắn trong không khí vô cùng ấm áp.

Chờ ba mẹ đi ngủ, Ninh Dung Hứa triền miên với y cả đêm, nên đến tận bây giờ hai người mới thức dậy. Y nhìn bóng người nào đó trong phòng tắm, trong lòng thầm nghic năm nay y thật sự rất vui.

Mấy ngày liền, Bạch Tĩnh An đều ở nhà ông bà nội, sau đó cậu được ba mẹ đưa đi thăm ông bà ngoại, trước khi đi ông nội cậu cũng quyến luyến không được vui.

Từ ngày mùng 1 gặp Nhiễm Mộ Húc, trừ bỏ mỗi tối đều gọi điện dỗ cậu ngủ, tới giờ hai người vẫn chưa lại nhau. Cậu đến xem triển lãm tranh để có thể tạo cảm hứng và sáng tạo cho những cuộc thi vẽ sau này.

Sau Tết, Nhiễm Mộ Húc bắt đầu bận rộn với công việc, hiện tại anh đang tất bật làm việc, mở rộng quy mô công ty, đào tạo một số người có năng lực để có thể chia sẻ bớt công việc, để sau này anh có thể ở bên cục cưng nhiều hơn, mang đến cho người đó một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Tình yêu không bao giờ xuất phát từ một phía mà là hai người cùng nhau cố gắng, dần đến gần nhau hơn.

- -------------------

Lời tác giả: Xong chương này mọi chuyện đều ổn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.