Editor: Mỹ Mạnh Mẽ
Chương này Thường Tiếu bắt đầu đi làm công và cũng thân thiết với cậu nhỏ của Quý Hiểu Đồng (ý là cậu nhỏ Thần Thần chứ không phải cậu nhỏ mà mình và mọi người đang nghĩ đâu :v) nên xưng hô mình chuyển thành anh-em, em-tôi nhé.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
Thư viện lớn như vậy, tiếng lật sách liên tiếp, thỉnh thoảng những âm thanh nói chuyện với nhau “dẫn xuất” “dẫn xuất” nhè nhẹ vang lên… Những thứ này cũng dần dần phai đi, nhạt đến toàn bộ thế giới trong mắt Thường Tiếu đều yên lặng như tờ. . .”Dư Phi.” Cô lặng lẽ đứng lên, ánh mắt mềm mại nhìn anh, có là loại dũng khí lớn đến mức nào, mới có thể giúp cô tìm được giọng nói của chính mình: “Không thể là bạn bè nữa sao?” Rốt cuộc Dư Phi dừng bước, cũng không quay đầu lại, từng chữ từng câu cũng lạnh như băng: “Không làm người yêu được, cũng không còn là bạn bè.” Anh làm sao có thể coi như không có chuyện gì xảy ra nhìn em cùng sinh vật giống đực khác ra vào một đôi? Phải làm như thế nào có thể chịu được em và người khác anh anh em em? d.d.l.q.d.
Thư viện khắp các xó xó xỉnh xỉnh đều ngồi đầy người, Thường Tiếu mấy phen lộ mặt, ngay từ lúc nổi tiếng vang dội trong mắt các nhóm bát quái khắp Đại học C, giống như lần trước, hôm nay các góc đều đang vụng trộm trao đổi gì đó.
Nhưng lần này Thường Tiếu không rảnh lắng nghe nội dung thảo luận nữa, nhất thời đau buồn, rặn mãi không ra một chữ, cô hung hăng hít sâu một hơi, sợ lại nhịn không được làm ra chuyện xúc động gì, thu dọn qua loa sách vở trên bàn, quay người bỏ chạy.
Không ngờ áo cô không biết vì sao mắc ở góc bàn, kéo nghiêng cả một góc bàn, một bạn học vô tội đang xem trò vui không nắp kín bình nước sôi rơi đến “cạch” một cái, nước đổ đầy đất, mang theo tiếng kéo ghế ra vào liên tiếp hỗn loạn.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi!” Thường Tiếu tự biết gây họa, khom người, hoàn toàn không dám nhìn người, vùi đầu la lên xin lỗi, đáy lòng càng muốn rời khỏi nơi quỷ quái này, vậy mà họa vô đơn chí” bành” một tiếng tiếng va chạm to lớn, cả kệ trưng bày sách, bị cô không nhìn đường đâm thẳng vào, bên trên toàn sách là sách, giống như hiệu ứng đôminô, bụp bụp bụp rơi xuống đầy đất. Thường Tiếu đứng hình mấy giây, đột nhiên dùng sách che mặt, gầm nhẹ một tiếng: “Thật xin lỗi!!” Rồi cũng không quay đầu lại chạy trối chết về phía cửa lớn. d.d.l..q.d.
Ánh mắt lạnh lẽo của Dư Phi nhìn cảnh bừa bãi này, nhẹ nhàng thở ra một hơi, trong con ngươi giấu sự ẩn nhẫn không muốn người biết.
Âm thanh lạnh lùng của mẹ quẩn quanh bên tai… Ta đánh cuộc với con, cô gái này căn bản cũng không yêu con, ba ngày nay, cô ta tuyệt sẽ không gọi cho con một cú điện thoại!
Xem kìa, ta sớm đã nói.
Con biết ta sẽ không tiếp nhận cô ta, nếu như con không có bản lĩnh dứt khoát đưa cô ta rời khỏi đây mãi mãi, ta có thể bảo đảm với con cuộc sống sau này của cô ta sẽ rất khó nhịn.
Trường học của Tiểu Kiều rất tốt, đây là đơn nhập học.
Thường Tiếu, rốt cuộc anh ta thế nào, tách ra mấy ngày, thế mà anh ta không thể nhìn cô chào một câu. d.d.l.q.d.
Quý Hiểu Đồng đưa mắt nhìn Thường Tiếu chạy vội ra ngoài, mới từ từ bắt tay vào thu dọn sách trên bàn, tiến lên trợ giúp nhân viên quản lý thư viện mặt này căm tức thu thập tốt bộ sách rơi đầy đất, cuối cùng ngẩng đầu chống lại tầm mắt của Dư Phi vẫn đang bất động, hình như muốn nói gì, cuối cũng vẫn giữ vững im lặng.
Người này tự xưng là thông minh, lại dùng một phương thức ngu xuẩn đẩy Thường Tiếu ra.
Không thể đỗ lỗi cho người khác.
Đúng vậy, đột nhiên Quý Hiểu Đồng không sao hiểu được mình, lúc này, thế mà cậu ta lại không nổi lên tí xíu lòng đồng tình nào. Cho đến khi cậu rời đi, tên kia vẫn còn đứng đó, nhìn Thường Tiếu rời đi đáy mắt hiện lên một loại cảm xúc không giải thích được, cơ hồ không do dự nhận điện thoại.
Giống như là cố ý trốn tránh chuyện vừa rồi, giọng Thường Tiếu gắng đạt tới nhẹ nhõm, Quý Hiểu Đồng cẩn thận lắng nghe, ít nhất, trong âm thanh không có tiếng khóc, cô nói: “Tôi để quên sách “Tài chính Trung Quốc” ở đấy rồi.” “Tôi cầm hộ cô.” Quý Hiểu Đồng suy nghĩ một chút, “ vậy chúc cô thi tốt, vậy chủ nhật này chín giờ sáng không gặp không về.” “Đợi chút...” Thường Tiếu cho là cậu ta muốn tắt máy, vội hô, lại im lặng một lúc: “Có thể nói chuyện với tôi không?” “Ừ.” Quý Hiểu Đồng quay lưng nhìn thư viện một cái, “Cô nói đi.” Thường Tiếu hình như đang suy nghĩ phải nói những gì, suy nghĩ hồi lâu, cô hỏi: “Cậu học xong hết chưa?” “Tương đối.” Cậu ta xoay người lại, từ từ thuận theo mạch suy nghĩ, quả thật… Một chớp mắt kia, cậu ta có một ý nghĩ may mắn… Hình như… Đã không thể buông một người ra.
“Tôi cũng thế được tương đối rồi, năm nay tôi muốn lấy được học bổng, kì thì năm ngoái đứng thứ ba trong lớp…” “Ừm…” Quý Hiểu Đồng nghe cô thao thao bất tuyệt ở đầu bên kia, như có như không hưởng ứng, trong đầu đang có ngàn vạn suy nghĩ, “Thật ra thì khi ôn môn Tài chính Trung Quốc có gặp mắc một vấn đề, khi làm bài suy nghĩ hơi kẹt, chẳng qua là vấn đề ấy trên cơ bản là sẽ không thi…” Thường Tiếu nói nhăng nói cuội lại phun nước miếng một hồi lâu, “Cho nên nói, “ Đột nhiên cô chần chờ, “Tiền điện thoại đắt đỏ, tôi chúp trước, cậu gọi lại cho tôi đi…” Sau đó cô nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu: “Vì Dư Phi tôi đã đại xuất huyết quá nhiều lần…” (ý là tiêu tốn nhiều tiền điện thoại.) Quý Hiểu Đồng vừa bực mình vừa buồn cười… Quả thật cô chính là loại người 囧 như vậy, chỉ là, có thể nhắc tới tên của người con trai kia, có phải là để tỏ ý, cô cũng không quá khổ sở như vậy? Hay là… Cô chỉ cố ra vẻ không khó chịu?
Một cuộc điện thoại, hai lần tâm tư.
Thường Tiếu vừa cầm điện thoại lung tung dong dài, vừa ngửa mặt nhìn lên bầu trời… Cô chỉ hi vọng, thoạt nhìn bản thân, đừng có bi thương như vậy.
Thi xong, Thường Tiếu theo kế hoạch, bước lên hành trình thực tập.
Cô luôn luôn độc lập, tác dụng phụ của lần thất tình này là, tiên cô là lão Đức bình thường luôn trông coi cô dưới tầm mắt của mình, cộng thêm giao thông cũng thuận lợi, liền không có dị nghị gì, chỉ bảo cô chú ý an toàn, có chuyện thì nhất định phải gọi điện về nhà.
Thường Tiếu gật đầu, chỉ qua loa giơ giơ hành lí, đếm trạm xe lửa gặp mặt Quý Hiểu Đồng.
Mùa đông của thành phố vùng duyên hải, luôn ấm áp hơn so với phía bắc sông Trường Giang, vậy mà mùa đông năm nay không biết vì sao đặc biệt lạnh, trạm xe trước quảng trường gió lạn gào thét dữ dôi, vừa xuống xe bus, Thường Tiếu đã rét run cả người.
Nhìn đến Quý Hiểu Đồng mang hành lý xem ra còn đơn giản hơn cô, Một nhìn quý Hiểu Đồng hành lý xem ra so với nàng đơn giản hơn, đặc biệt thẳng thắn xách một túi du lịch Nike, Quý Hiểu Đồng vừa thấy cô, tự nhiên tiến lên đón, nhận lấy hành lí trên tay cô.
Đột nhiên Thường Tiếu lại có cảm giác được chăm sóc.
Lòng cảm thấy ấm áp, nhẹ nhàng cười.
Mãi cho đến khi lên xe lửa, Quý Hiểu Đồng cũng không nói gì, nhưng từ đầu đến cuối, cậu ta đều cận thận dùng thân mình ngăn đám người chen lấn thay cô… Thật ra từ nhỏ cô đã có thói quen việc của mình tự mình giải quyết, thậm chí có lúc thích tự cho mình là đúng quyết định thay người khác, cho nên mùi vị được người khác chăm sóc này, thật đáng quí, cảm giác mới mẻ.
Suy nghĩ một chút, lại càng phát giác Quý Hiểu Đồng là một anh em tốt không lời.
Sau khi lên xe, cậu ta giúp cô để hành lý gọn gàng, rồi móc ra một cái iPad, sau đó liếc cô một cái, đưa cho cô một bên tai nghe, cô không từ chối. Chẳng hiểu sao lời ca bên trong lại đặc biệt hợp ý cô, có lúc gặp được lời quen, cũng khẽ hừ theo mấy nhịp… Chưa đến lộ trình thứ hai, đến khi nhìn lại, cô phát hiện mình tự vào bả vai Quý Hiểu Đồng, có lẽ là ngủ quên. Nhìn Quý Hiểu Đồng cũng đang ngủ ngon, gò má hết sức mê người.
Cúi đầu xuống lại thấy mình đắp áo khoác… Trong lòng nóng lên, ngay sau đó liên ngây người, theo bản năng liếc trộm cậu ta xem trên vai hoặc trên quần áo có dấu vết nước miếng hay không… Đều là hàng hiệu a, cô không đền nổi.
Hai người xuống xe liền chạy thẳng tới công ty.
Loại trải nghiệm này đối với Thường Tiếu mà nói, không thể nghi ngờ khiến cho cô hưng phấn, nhưng dù sao vẫn có cảm giác không chân thực, đã sớm nghe nói xã hội và trường học là hai thế giới, bất kể là hình thức chung đụng giữa người với người, hay là cách xử lí vẫn đề, góc độ tư duy vấn đề, đều có chỗ thay đổi. Nghĩ tới đây, cô nắm quyền một cái, quyết tâm dốc lực ứng phó.
Địa chỉ công ti tại một khu văn phòng, thật rat hay vì nói là công ti, chi bằng nói là một gian phòng làm việc nhỏ. Song tinh anh hay mấy kẻ nhỏ bé bẩn bẩn đều đủ cả, sau khi vào cửa, nhìn một cái thấy bảy tám người, tất cả đều hừng hực khí thế, lộ lộ ra, cảnh tượng hỗn loạn bận rộn.
Hai người bọn họ vào cửa chào hỏi, Trần Thần liền từ một chỗ độc lập trong phòng làm việc ra nghênh tiếp, quay đầu lại giới thiệu bọn họ với những đồng nghiệp khác trong phòng, sau đó dẫn bọ họ đi sắp xếp hành lý.
Trước đây Trần Thần đã sớm nói với cô vấn đề ăn ở, trong kì thực tập, công ti bao tất.
Kí túc xá cách công ty cũng không xa, đi bộ ước chừng mười phút, là một tiểu khu ở phụ cận. Thế nhưng khi đến nơi, lúc Trần Thần móc chìa khóa nhà trọ ra, anh ta giống như vừa nhớ ra cái gì đó, dừng lại đọng tác quay đầu nói với bọn họ:
- Đúng rồi, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, hai ngày trước lại tuyển thêm một đồng nghiệp mới, cũng không phải là người địa phương, cho nên nhà trọ bố trí không đủ. Căn cứ vào nguyên lý thân sơ nguyên lý, một tháng này hai người trước hết ở tạm “dưới một mái nhà” thôi.
Thường Tiếu còn chưa kịp phản ứng, Quý Hiểu Đồng đã bắt chước theo một bài cảm xúc “hùng hồn tiết liệt” nhanh chóng biểu đạt kháng nghị:
- Cái gì? Không được!
Trần Thần không thể làm gì khác hơn nhún vai một cái:
- Vậy chịu thôi, thuê phòng ở thành phố S không phải chuyện dễ dàng. Vậy nếu không Thường Tiếu em tới nhà trọ của anh, ở chung với anh?
- Không được! – Quý Hiểu Đồng càng thêm không hề nghĩ ngợi trực tiếp mở miệng gào lên – Tuyệt đối không được!
Trần Thần liếc cậu ta một cái, có ý vị khác giương miệng cười cười, nho nhã hỏi Thường Tiếu:
- Em nói làm thế nào?
Ngược lại Thường Tiếu tuyệt không có vẻ rối rắm, rất sảng khoái gật đầu một cái:
- Được! Em không có vấn đề gì.
Trần Thần lại tựa như nói giỡn nói:
- Vậy buổi tối em nhớ khóa chặt cửa phòng.
Nghe nói như thế, Quý Hiểu Đồng đã là vẻ mặt cắn răng nghiến lợi, Thường Tiếu cũng mở to hai mắt, mặt buồn bực thắc mắc:
- Tại sao?
Thường Tiếu suy nghĩ một chút, giả bộ bừng tỉnh hiểu ra:
- Cho nên, anh là lo lắng cho em, hay lo lắng cho cậu ta?
Vài giây sau, Trần Thần mới yên lặng đáp lại bằng cách cười một tiếng, vỗ vỗ vai Quý Hiểu Đồng, trả lời một câu:
- Vậy ở chung vui vẻ, hai người sắp xếp một chút, ngày mai trở lại công ti trình diện nhé…
Thường Tiếu gật đầu một cái, sảng khoái đem hành lý kéo vào trong nhà, sau đó lại lặng lẽ nghĩ, Trần Thần làm ra loại quyết định này, một mặt quả thật bởi vì nhà trọ không đủ, mặt khác cũng tin tưởng nhân phẩm cháu ngoại Quý Hiểu Đồng… Nhưng thực ra lại nghĩ, nha đầu này căn bản không xem tiểu tử kia là đàn ông đi… Xem ra đường người khác cho là đường tình, lại cách hai người này rất rất xa… Cần lo lắng cái gì chứ? Là lo lắng Quý Hiểu Đồng nhìn cô như một cô gái, hay là lo lắng cô coi Quý Hiểu Đồng như đàn ông?
Xem kìa… rất rõ ràng vấn đề này cũng không phải là một vấn đề chứ sao…
Cho nên nói… Anh ta là lo lắng… nửa đêm cô trèo lên giường của cậu ta?
Dọn dẹp hành lý, quét dọn vệ sinh một chút, đi ra ngoài làm quen hoàn cảnh một chút, ăn cơm, sau đó trở lại tắm, cuối cùng ngủ.
Thường Tiếu thu dọn tâm tình qua loa, cùng Quý Hiểu Đồng đến công ty trình diện.
Sau đó cô nhanh chóng phát hiện, Trần Thần hiển nhiên cũng không phải mời cô đến để chơi. Một chồng tài liệu lớn, đồng loạt lắc qua lắc lại trước mặt cô, cô phải một mình lựa ra cáo cáo phân tích thị trường trong năm năm gần đây, tiến hành phần loại và sao chép.
Cô hoàn toàn không ngờ chưa có thích ứng đã trực tiếp đi vào chiến trường, trong lòng có phần chưa chắc chắn, vậy mag Trần Thần đã bận đi làm việc khác, một vẻ buông tay mặc cô phát huy, cô lập tức bị cảm giác được tin tưởng này làm cho “hùng tâm vạn trượng” (ý chí mạnh mẽ muôn trượng), cho nên tràn đầy nhiệt tình bắt tay vào chiến đấu.
Cũng may cô không ngu ngốc, cộng thêm đồng nghiệp đều rất nhiệt tình, vui vẻ giải đáp các câu hỏi của cô, tất cả đều tiến triển rất thuận lợi.
Lúc ở không liếc Quý Hiểu Đồng một cái, cậu ta nghiễm nhiên là có đủ phong thái của một chiến binh kĩ thuật, đã hoàn toàn nhập vào hoàn cảnh, đang từ góc độ chuyên ngành thảo luận cùng mấy kĩ thuật viên. Đột nhiên Thường Tiếu cười cười, cảm giác thế này thật không tồi.
Chớp mắt một cái một buổi chiều đã trôi qua, đợi đến khi cô photo phần tài liệu cuối cùng cặp gim chỉn chu, đã gần bảy giờ tối.
Lúc này Quý Hiểu Đồng mới cùng hai kỹ thuật viên khác ngẩng đầu lên từ máy tính, xoa xoa cổ nhích lại gần ghế xoay, nặng nề thở ra một hơi, có lẽ là tạm chấm dứt công việc.
Không bao lâu Trần Thần liền từ phòng làm việc đi ra, kêu những người còn lại cùng đi ăn cơm, Thường Tiếu liền thu thập đồ đi cùng mọi người, đợi sau ăn uống no say xong; lại trở về nhà trọ cùng Quý Hiểu Đồng.
Mệt mỏi một ngày, đương nhiên Thường Tiếu muốn tắm rửa thật tốt. hiển nhiên Quý Hiểu Đồng cũng có ý định này, hai người cầm quần áo tắm rửa, ngu ngơ giật mình đụng đầu ở phòng khách.
Điểm không được ở nhà trọ nhỏ, chính là nhà tắm là nhà tắm chung.
Đột nhiên Quý Hiểu Đồng hơi xấu hổ, đem quần lót dịch dịch về phía trong quần áo… Thường Tiếu thấy cậu ta như vậy, cũng không tùy tùy tiện tiện, tiện tuỳ tiện, ôm quần áo trong ngực vuốt vuốt, nhún nhún vai:
- Vậy cậu tắm trước hay tôi tắm trước? Quý Hiểu Đồng khẽ trừng mắt nhìn cô:
- Ưu tiên phụ nữ.
Đột nhiên Thường Tiếu cười một tiếng:
- Cứ làm như mới biết tôi như vậy mắt sẽ bị mù đấy. – Sau đó vỗ vỗ ngực, - Giới tính nữ, không thể giả được.
Lần đầu tiên Quý Hiểu Đồng không buồn cãi nhau với cô, trợn mắt nhìn cô một cái lập tức đi về phòng,
- Chờ một chút. – Đột nhiên Thường Tiếu gọi cậu ta lại.
- Làm sao? – Đánh chết Quý Hiểu Đồng cũng không thừa nhận cậu ta có chút túng lúng với cảnh tưởng sống chung như thế này, âm thanh hơi nóng nảy.
- Cậu đừng đóng cửa vội, đợi tôi tắm xong, cho tôi mượn máy tính chơi.
Quý Hiểu Đồng lặng im hồi lâu, nặn ra một nụ cười giả lả mị hoặc chúng sinh, đang tính toán lập tức vào phòng cả đời không qua lại với nhau nữa, nhưng trước khi đến cửa đột nhiên nhớ ra cái gì, lại xoay người lại, vội ho một tiếng, lông mày nhướng thật cao, bày ra dáng vẻ kiêu ngạo, nhưng ánh mắt không dám nhìn thẳng cô, chỉ thấy cậu ta mở miệng nói:
- Dù sao, việc lúc trước tôi đã nói rõ ràng, nhưng không có ý gì khác.
Thường Tiếu nghiêng đầu nhìn cậu ta, suy tư một chút, mới khẽ cau mày:
- Nghĩ cái gì?
- Tóm lại cô đừng nghe cậu nhỏ tôi nói lung tung!
Đại não cô gái này thường không ghi việc sao? Hại cậu dọc đường còn lo lắng cô nghĩ sai lệch, Quý Hiểu Đồng càng nhìn càng cảm thấy cô cố ý bới móc, cả người đều là dáng vẻ thẹn quá hóa giận:
- Đừng có giả ngu!
Sau đó dùng sức bước qua cửa phòng, xoay người, đóng cửa, rồi sau đó…
Có tiếng “ lộc cộc”, bên trong mạnh mạnh mẽ mẽ khóa trái.
Không lâu sau rốt cuộc từ trong phòng truyền ra âm thanh của cậu ta, hai chữ dứt khoát:
- Không mượn!
Đồ con trai khó hiểu!
Mãi cho đến lúc đang tắm, Thường Tiếu vẫn còn nhớ lại xem rút cục thì cậu nhỏ cậu ta đã nói gì… Không nói chuyện trở về trước, cũng không phải cô hay nghi ngờ, từ sau khi Quý Hiểu Đồng bước vào căn phòng trọ nhỏ này, cả người cậu ta đều có cái gì đó là lạ.
Cho đến khi chà bọt tắm, Thường Tiếu mới hậu tri hậu giác bừng tỉnh, mấu chốt vấn đề này là cái gì. Mấu chốt đúng là, cô nam quả nữ, sống chung một phòng. Nhưng mà điều này cũng không là vấn đề nha, đầu năm nay nam nữ thuê chung rất thường gặp mà, hơn nữa cô cũng rất tự biết rõ mình, xác định Quý Hiểu Đồng sẽ không bụng đói ăn quàng - cho nên nói.
Mẹ nó! Thường Tiếu ngớ ngẩn, quyết định trả thù, tắm xong cô liền len lén đóng bình nóng lạnh.