Đêm thu lạnh lẽo, giờ Dậu vừa qua khỏi, sắc trời đã hoàn toàn tối đen. Tả Cảnh Niên ngẩng đầu nhìn tầng mây u ám bao phủ trời cao, từ trong lòng lấy một cái bao giấy dầu mở ra, bên trong là một cây nến sắc hồng. Tiếp sau lấy hoả tập (*) ra, hắn hơi có chút chần chờ.
Hắn thầm nghĩ: chẳng biết trong hồ lô Công tử là bán thuốc gì? Chỉ cái việc tìm người chế tác trộn lẫn thi du (*) vào thân nến cũng đã không thể tưởng tượng được, vì sao còn nhất thiết dặn dò, sau khi châm nến, vô luận sau lưng có động tĩnh gì, đều chỉ có thể trả lời, tuyệt không được quay đầu lại?
[(*): Hoả tập- dụng cụ đánh lửa; Thi du: xác chết]
Càng nghĩ cũng không có manh mối, hắn quyết định vẫn là theo lời làm việc, dùng hoả tập châm vào ngọn nến mang theo mùi hôi thối cổ quái, sau đó đem ngọn nến cắm vào trong đèn lồng, xách lên mà đi.
Chậm rãi đi dọc theo đình viện, hắn men theo mấy địa phương hẻo lánh âm u mà tiến, đồng thời cảnh giác căng người ra lắng nghe bất luận động tĩnh gì đến từ bốn phương tám hướng. Uớc tính trong lòng đi chừng nửa canh giờ, đột nhiên cảm thấy bốn phía không khí âm lãnh, gió đêm tàn thu càng phát ra lạnh lẽo đến tận xương.
Đèn lồng một trận lay động, vụt sáng vụt tối, Tả Cảnh Niên dừng bước lại, phía sau bỗng dưng vang lên một thanh âm nữ tử sắc nhọn: “Nói, Hoàng Thượng tối nay lâm hạnh cung nào?” Thanh âm u nhiên rền rĩ, giống như kề sát vào sau đầu mà phát ra.
Tuy là Tả Cảnh Niên xưa nay gan lớn, cũng không khỏi cảm thấy cả kinh. Hắn vững vàng trụ cảm xúc, trầm giọng đáp: “Hoàng Thượng tối nay lâm hạnh Thanh Diệu điện.”
“Thanh Diệu điện?” Thanh âm nữ tử thấp giọng, đột nhiên lại cất lên cao: “Hoàng Thượng như thế nào lại đi phế điện, ngươi dám lừa gạt Bổn cung!”
“Ty chức không dám. Ngự giá đúng là một canh giờ trước lâm hạnh Thanh Diệu điện, quý nhân nếu không tin, xin di giá đến Thanh Diệu điện liền biết.”
Thanh âm nữ tử hơi dừng lại, hồi sau lại vang lên: “Thanh Diệu điện! Thà rằng đi đến chỗ lãnh cung hoang vắng đó, cũng không đến Hi Thần cung liếc nhìn thần thiếp một cái! Hoàng Thượng, ngài quá bạc tình a!”
Tả Cảnh Niên nghe thấy sau tai một trận kẽo kẹt kẽo kẹt, giống như hai hàm răng nhọn hung hăng nghiến lại, không khỏi toát mồ hôi lạnh ướt cả y phục, theo bản năng mà nắm chặt phụng thần đao bên hông, toàn thân chuẩn bị tùy thời công kích.
“… Cứ theo lẽ thường nói chuyện, không được chọc giận đối phương, càng không thể quay đầu lại nhìn!”Âm thanh Ấn Vân Mặc dặn dò quanh quẩn trong đầu, hắn hút khí thật sâu, cứng rắn ép ngón tay của mình buông khỏi chuôi đao đang xiết chặt.
Thanh âm nữ tử lại mơ hồ mà nói cái gì đó, ngữ thanh chợt cao chợt thấp, như quả phụ khóc đêm, hắn nghe không rõ chữ, chỉ có thể nghe trong giọng nói toát ra vẻ buồn bực ai oán.
Hắn giống như một khối nham thạch trầm mặc không động, cho đến nghe thấy thanh âm phía sau nói: “Thanh Diệu điện! Hoàng Thượng, thần thiếp đến tìm ngài…”
Một cỗ âm phong ào ào thổi qua, bốn phía lần nữa lâm vào yên tĩnh.
Sau một lúc lâu, Tả Cảnh Niên thở phào một cái thật dài, cười khổ tự nói: “Công tử, rốt cuộc ngươi bảo ta trêu chọc vào cái gì vậy?”
————-
Thanh Diệu điện.
Trong điện đầy Tử y vệ, trên dưới canh gác sâm nghiêm, mọi người ôm đao mà đứng, cả viện tràn ngập một cỗ túc sát khí.
Cửa nội điện đóng chặt, chỉ có hai người ngồi đối diện trên án.
Ấn Huyên mặt trầm như nước, phất tay áo qua bàn cờ, đem cờ trắng cờ đen đảo qua một lượt, “Hảo, nói chuyện tào lao vô nghĩa, cờ cũng đã hạ hai bàn, còn chưa tiến vào chính đề?”
Ấn Vân Mặc lấy tay nhặt từng quân cờ một thả vào hộp, lắc đầu thở dài: “Lâu lắm không đánh, kỳ lực lui bước rất nhiều.”
“Ngươi vốn là kẻ đánh cờ mù lấy đâu ra kỳ lực mà lui bước” Ấn Huyên vẻ mặt xem thường. Ấn Vân Mặc bật cười: “Cũng thế, người nào đó từ nhỏ gặp đánh cuộc là thua, tiện tay có thể thắng hồi chút mặt mũi.”
“Ấn Vân Mặc!” Ấn Huyên lạnh lùng nói, “Trẫm cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Ngươi tự xưng có biện pháp phá tà thuật trong cung, nếu không nhanh bẩm báo, trẫm lệnh một tiếng, gọi người chém đầu ngươi tức khắc!”
Ấn Vân Mặc lựa kỹ quân cờ, tiện tay đem cờ đen đổ lên đối diện, cờ trắng để lại trong tay, thần sắc tự nhiên, nói từng chữ rõ ràng: “Phi đầu hàng.”
“Cái gì?”
“Phi đầu hàng, là một loại hàng thuật thượng thừa. Giết người sau đó lấy đầu lâu dùng bí thuật này luyện chế, điều khiển đầu lâu ban đêm tập kích, ngoài ngàn dặm cũng có thể lấy tánh mạng người ta. Thuật pháp này trừ phi hàng sư cao thâm đạo pháp mới có thể khống chế. Một khi hơi có sai lầm, oan hồn phệ chủ, thì hàng sư sẽ bị thi hàng quay lại mà hại. Cho nên trừ phi thâm cừu đại hận, tuyệt đối không hàng sư nào tuỳ tiện muốn thi triển. Đương nhiên, cũng không loại trừ kẻ bị số tiền lớn mua chuộc. Tục ngữ nói rất hay: Nhân tham tài nhi tử, điểu tham thực nhi vong (*)”
[(*) người chết vì tham tiền tài, chim chết vì tham thức ăn]
Ấn Huyên trầm mặc. Y không ra khỏi cửa, lời nói lại giống đạo nhân áo xám kia không sai biệt. Chẳng lẽ trên đời lại trùng hợp thế? Nghĩ nghĩ lại truy vấn: “Có biết hàng sư thi thuật là ai? Có mục đích gì? Làm thế nào phá giải phi đầu hàng này?”
Ấn Vân Mặc tay nhón lấy một viên cờ trắng, không nhanh không chậm mà đáp: “Hàng sư là ai, hiện vẫn chưa biết được; Về mục đích của hắn, ta đã có chút manh mối cần nghiệm chứng; Về phần phương pháp phá giải, trước khi ván cờ này hạ, sẽ có – Hoàng Thượng, thỉnh ngươi đi trước.”
Ấn Huyên nhìn tới chán ghét bộ dáng bàng quan, đặt mình như thế ngoại cao nhân của y. Hiện giờ bởi vì sự tình trọng đại, cũng chẳng ngại xem y giả thần giả quỷ như thế nào, dù sao thời gian cũng chỉ có một ván cờ.
Hắn mở ra hộp đựng cờ lấy ra một con cờ màu đen, bỗng nhiên nhíu mày. Rút tay ra vừa thấy, phía đầu ngón tay không biết bị vật gì đâm vào, chảy ra một giọt máu đỏ như mã não, rơi vào trong hộp cờ.
“A nha, Hoàng Thượng bị thương, có cần phải truyền ngự y?” Ấn Vân Mặc vẻ mặt thân thiết hỏi.
Ấn Huyên hoài nghi y cố ý chuyện bé xé ra to hòng câu giờ, nguýt y một cái, trên bàn cờ đặt xuống một con cờ đen, “Ván cờ này xong, còn nói không nói ra cái nguyên cớ, trẫm sẽ giết ngươi.” Tạm dừng một chút, lại không có hảo ý nói: “Bất quá, một ván này nếu ngươi có thể thắng trẫm, trẫm sẽ suy xét tha cho ngươi khỏi chết… Ấn Vân Mặc, mỗi một bước đi, ngươi nên hảo hảo nghĩ cho kỹ.”
Hoàng đế thực muốn nhìn bộ dáng mặt co mày cáu buồn rầu của kẻ đối diện. Quả nhiên, lời vàng vừa thốt, người nọ lập tức chấn hưng tinh thần, vắt hết óc mà suy tư từng nước cờ.
Một ván cờ này, bên đen đánh đến thống khoái, giống như tính trước kỹ càng, lập tức hạ bút thành văn; con trắng lại lo trước lo sau, hạ đến phi thường tối nghĩa, chưa kịp nửa bàn, liền đã lộ ra đường cùng.
Mắt thấy cờ đen từng bước một đem cờ trắng bức vây trong tuyệt cảnh, Ấn Vân Mặc thỉnh thoảng ngưng mi suy tư. Ấn Huyên trong lòng sinh ra khoái ý khó hiểu, đang muốn chế nhạo y vài câu, đột nhiên cảm thấy toàn bộ đại điện tối sầm xuống.
Nhìn lại đều không phải là do ánh sáng. Trong phòng ánh nến vẫn sáng như thường, mà là một loại cảm giác bị che lấp, giống như trong câu “Hắc vân áp thành, thành dục tồi (*)”. Áp lực khiến ngực như bị đè nặng mà thở không nổi, cả người rùng mình lên hết.
[(*): mây đen che trên thành như muốn đè nát thành – trong bài Nhạn môn thái thú hành của Lý Hạ]
Ấn Huyên sắc bén mà cảm giác được cỗ khí tức lạnh lẽo, không khỏi đầu ngón tay đình trệ, nhìn ra phía cửa điện đang đóng chặt.
Trong đình viện không một tiếng gió, muôn cây lá bên cửa sổ lấp loáng, bóng đen chớp động, trông giống như vô số oan hồn lệ quỷ giương nanh múa vuốt mà phiêu đãng, tưởng muốn phá cửa mà vào.
Hắn đang ngây người nhìn chằm chằm những bóng đen quỷ dị đó, đột nhiên bên tai “A!” một tiếng, khiến hắn bị dọa suýt nhảy dựng.
“Tìm được rồi, ở đây có sinh lộ!” Ấn Vân Mặc rốt cục đem con cờ cứ luôn mãi do dự kia đặt xuống, ngẩng đầu lên nói: “Hoàng Thượng, tới phiên ngươi.”
Ấn Huyên thấy hắn một bộ dáng thản nhiên bất tri bất giác, thầm nghĩ chẳng lẽ là chính mình khẩn trương, liền thu hồi tầm mắt, đem suy nghĩ quay lại trên ván cờ. Nhưng chẳng biết tại sao, một loại tâm thần không yên, triệu chứng cảm giác nguy cơ điềm xấu cứ bao phủ hắn, làm hắn thất thần, liên tiếp hạ sai vài nước.
Cuối cùng hắn nhịn không được mở miệng hỏi: “Ngươi không biết là có điều gì xảy ra sao?”
“Hoàng Thượng chỉ cái gì?”
“Bên ngoài, không biết là cái gì, nhưng trẫm có loại cảm giác cả người không thoải mái.”
Ấn Vân Mặc mỉm cười đứng lên: “A, ta cũng cảm giác không thoải mái.”
“Nhưng ngươi…”
“Hoàng Thượng chưa nghe nói qua sao, có một số việc muốn trốn cũng trốn không thoát, chính cái gọi là ‘Chạy trời không khỏi nắng’. Nếu trốn không thoát, ngại gì thản nhiên đối mặt. Lại nói, vừa rồi ta nói đối với mục đích của hung thủ có chút manh mối, hiện giờ đúng là thời điểm nghiệm chứng.” Ấn Vân Mặc vừa nói vừa nhanh tay hạ cờ, nhân cơ hội ăn một con cờ đen.
“Nghiệm chứng như thế nào?”
Trong đình viện đột nhiên một trận rối loạn. Tiếng quát tiếng hô sợ hãi của toán thủ vệ xuyên qua cửa:
“Người nào – a!”
“Người, đầu người… Quỷ nha!”
“Đứng lại! Chạy cái gì! Quỷ nào? Lão tử dưới đao chặt đầu vô số quỷ, cho dù một đám đều đến đòi mạng, lão tử cũng có thể đem bọn chúng lần nữa quay về địa phủ. Đi! Đều lên cho ta!”
“Hộ giá! Mau hộ giá!”
“Dùng cung nỏ bắn! Cung thủ chuẩn bị!”
Ấn Huyên đứng bật dậy, vẻ mặt đề phòng mà nhìn phía ngoài phòng.
“Đây là nghiệm chứng.” Ấn Vân Mặc trầm giọng nói, “Mục đích của hung thủ không phải là cung nữ, cũng không phải Tuệ phi, mà là Hoàng Thượng. Trảm thủ miêu cẩu, âm cung sát tiễn phong thuỷ trận, tiếp theo là phi đầu hàng, hết thảy đều là hướng về phía Hoàng Thượng mà tới.”
Ấn Huyên cười lạnh nói: “Minh thương ám tiễn thích khách trẫm cũng đã lãnh hội qua, nhưng hao tâm tổn phí dàn xếp bố cục thế này vẫn là lần đầu tiên thấy. Trẫm chính là chân long thiên tử, tuân theo mệnh trời, đám tà ma ngoại đạo nào có thể gia hại! Nếu trẫm dễ dàng bị yêu tà giết hại, thì thiên mệnh ở chỗ nào?!” Hắn nghiêm nghị sửa sang lại kim quan, ngồi ngay ngắn trở lại, lần nữa nhặt lên quân cờ: “Tới phiên ngươi.”
Ấn Vân Mặc nhìn chăm chú vào hắn, chậm rãi cười rộ lên: “Hoàng Thượng nói đến hay. Được làm quân vương, chính là phúc lớn của phàm nhân, giơ tay nhấc chân đều có thần linh phù hộ. Nếu kẻ có phúc cũng không thể gặp dữ hóa lành, chỉ nói lên dương thọ đã tận; dù có thiên quân vạn mã cũng không thể bảo toàn. Có thể minh bạch đạo lý này, tự nhiên lâm nguy không sợ, vững như bàn thạch. Bất quá Hoàng Thượng, thế cờ này sợ là ngươi thua rồi, đã mất rất nhiều con.”
Ấn Huyên thấy ván cờ đã gần đến tàn cục, quả nhiên là cờ trắng dẫn đầu, không cam lòng nói: “Không chắc. Chưa đến lúc cuối cùng, vẫn còn có cơ hội chuyển bại thành thắng.”
“Bại bởi ta khiến cho Hoàng Thượng khó chịu như vậy sao?” Ấn Vân Mặc cười như không cười.
Ấn Huyên ánh mắt thâm trầm mà nhìn hắn, “Trẫm sẽ không thua bất luận kẻ nào!”
Không biết khi nào, ngoài điện chợt tĩnh mịch, giống như tiếng huyên náo vừa rồi, chỉ là một hồi ảo cảnh đã tan biến đi mất.
Trong tĩnh mịch từ từ có tiếng vang, thanh âm nữ tử như khóc như than, phiêu đãng như ma trơi: “Hoàng Thượng, thần thiếp đến tìm Hoàng Thượng… Hoàng Thượng, ngài ở đâu? như thế nào lại không trả lời thần thiếp… Hoàng Thượng…”
Từng đợt từng đợt hàn khí nhè nhẹ giống như đàn rắn thi nhau cuộn vào mắt cá chân bò lên, Ấn Huyên không khỏi giật mình, quay đầu thấy một cái bóng mờ trăng trắng phía ngoài cửa điện, kéo theo bóng dáng tha thướt thật dài. Hắn nín thở nhìn lại, rõ ràng một cái đầu người tóc dài bay lượn, phía dưới kéo theo một tràng lục phủ ngũ tạng dây dưa, từ ngoài cửa chậm rãi bay tới.
“Đây là – ”
“Tuệ phi.” Ấn Vân Mặc gật đầu thở dài, “Nàng trước khi chết vẫn đối Hoàng Thượng nhớ mãi không quên. Loại tưởng niệm này, Phật gia gọi là ‘Chấp niệm’. Người có chấp niệm, không thể siêu sinh. Quỷ có chấp niệm, khó nhập luân hồi. Muốn phá phi đầu hàng thuật, đầu tiên phải phá được chấp niệm.”
“Làm thế nào phá?”
“Cởi chuông cần đến người buộc chuông.”
Cửa điện nguyên bản đang đóng chặt truyền ra tiếng kẽo kẹt lay động, chậm rãi mở ra một cái rầm.
Ấn Huyên nhìn thẳng đầu lâu nữ tử đang bay đến, sắc mặt trở nên trắng nhợt mà xiết chặt con cờ đen trong tay.
“Hoàng Thượng, thần thiếp rốt cục nhìn thấy Hoàng Thượng …” Đầu lâu phập phù ở trước mặt hắn, phát ra một âm trầm trầm thanh khí.
“… Lan nhi.” hầu kết Ấn Huyên đưa lên xuống, từ trong cổ họng nhả ra từng chữ tối nghĩa “Lan nhi, trẫm lần này uỷ khuất ngươi… Chỉ sợ đời này, trẫm cũng không gặp lại ngươi được nữa.”
Đầu lâu trợn tròn hai mắt, phát ra một tiếng khóc thê lương không tin nổi.
Ấn Huyên lời nói từ từ lưu loát, nhìn khối đầu người máu chảy đầm đìa kia ánh mắt cũng bất giác nhu hòa lai, “Lan nhi, người quỷ cách biệt, nàng và trẫm kiếp này duyên phận đã hết. Nếu có kiếp sau, nếu nàng và trẫm không phải là huyết mạch chi thân, trẫm sẽ còn lấy nàng.”
Đầu lâu hàm lệ nức nở nói: “Có những lời này của Hoàng Thượng, thần thiếp liền an tâm, thần thiếp nguyện ý chờ, đời đời kiếp kiếp, chỉ nguyện làm phi tử của Hoàng thượng…”
Ấn Huyên vuốt cằm nói: “Đi thôi, đừng để gian nhân lợi dụng. Sớm nhập luân hồi, chớ có biến thành cô hồn dã quỷ, tan thành mây khói.”
Đầu lâu khóc nức nở “Thần thiếp tuân chỉ… Thần thiếp đi… đi… Không đi… Không thể đi!” Thanh âm nữ tử đột nhiên sắc nhọn, khối đầu lâu cao thấp xóc nảy, tựa hồ muốn tránh thoát kẻ trói buộc vô hình mà cường đại nào đó, lại lực bất tòng tâm “Giết… giết… Đương triều hoàng đế Ấn Huyên… giết…”
“Xảy ra chuyện gì?” Ấn Huyên quay đầu hỏi.
“Chấp niệm đã phá, hồn phách Tuệ phi bị phép thuật của hàng sư hoàn toàn khống chế.” Ấn Vân Mặc trầm tĩnh mà hạ xuống một con cuối cùng “Hoàng Thượng, ván cờ này ngươi thua, ném cờ đi.”
Ấn Huyên kinh ngạc mà trừng y, hai cơ bắp nơi hàm hơi căng lại.
“Nguyện đánh cuộc thì phải chịu thua. Không muốn ném, chẳng lẽ muốn ta cười nhạo ngươi lấy được mà không bỏ xuống được sao?” Ấn Vân Mặc đôi mắt đen lay láy mà nhìn hắn, khóe miệng cong lên nụ cười lặng lẽ.
Trong phút chốc, mười lăm năm giống như dòng nước chảy qua người y, cuốn đi hết những phong sương ấn ký, mang thiếu niên thanh xuân chu y xinh đẹp, tươi cười kinh diễm về lại nhân gian.
Ấn Huyên kinh ngạc mà nhìn hắn, chậm rãi vươn tay vào hộp cờ, nắm lên một con cờ đen.
Huyết lệ từ khóe mắt ứa ra, đầu lâu ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gào, nhe ra hai hàm răng nhọn hoắt, hướng Ấn Huyên đánh tới.
“Huyên nhi -” Ấn Vân Mặc hét lớn: “Còn không ném cờ?!”
Ấn Huyên tay run lên, một đám cờ đen như mưa, thẳng hướng đầu lâu mà ném tới.
Giữa giữa đám huyết sắc quang mang dày đặc, có một viên cờ màu đen phát ra hàn khí bay ra. Vỏ ngoài màu đen chợt vỡ, một đốm xích quang giữa không trung loé sáng, bắn vào ấn đường đầu lâu, giây lát biến mất.
Hết thảy chỉ trong nháy mắt.
Mang theo cỗ tinh phong bổ nhào vào Ấn Huyên, đầu lâu đột nhiên từ giữa không trung rơi xuống, mang theo cả tràng phế phủ lăn vài vòng trên mặt đất, thẳng đến khi đụng phải chân bàn mới dừng lại.
Ấn Huyên ngã ngồi xuống ghế, thở ra một hơi trọc khí thật dài, lúc này mới phát hiện cả người đã đẫm mồ hôi, trên tay vẫn gắt gao nắm chặt chuôi kiếm nơi tay áo.
“Tốt, hàng thuật đã được phá.” Ấn Vân Mặc cũng thở phào một cái.
“Như thế nào phá?”
“Đối phó loại này rất phức tạp, bất quá lấy độc trị độc là thích hợp nhất. Trong đám cờ đen có một cái trứng cổ, từng thai nghén ba năm trên người một cao thủ võ công, hiện giờ lại được long huyết tẩm bổ mới phá xác mà ra. Cổ trùng này có thể phệ trăm uế để tráng thân, phá hàng thuật tự nhiên chỉ là chuyện chơi. Hoàng Thượng thậm chí có thể đối cổ hạ lệnh, liền có thể thao túng quỷ hồn trong đầu lâu này.”
“Đối cổ hạ lệnh? Hạ lệnh gì?”
Ấn Vân Mặc ảm đạm cười: “Lệnh gì cũng có thể, cho dù là lấy tánh mạng người ta. Hoàng Thượng chẳng lẽ quên, miệng vàng lời ngọc, chính là để tính mệnh người trong thiên hạ. Chỉ cần Hoàng Thượng mở miệng, không có việc gì không làm được.”
Ấn Huyên hơi trầm ngâm “Lời ngươi nói là thật hay giả, thử một lần liền biết.” Hắn đưa một ngón tay mà chỉ đầu lâu, cất cao giọng nói: “Oan có đầu nợ có chủ. Lan nhi, là ai thi pháp hại tính mệnh của nàng, mang trẫm đi tìm hắn!”
Hai mắt đầu lâu đang nhắm chặt chợt mở to, từ mặt đất nhảy dựng lên, dường như không đợi được liền bay ra khỏi đại điện, nhắm hướng đông nam mà đi.
Ấn Huyên đi ra cửa điện, phân phó với đám Tử Y vệ dũng mãnh đang không ngừng tấp nập chạy vào Thanh Diệu điện hộ giá: “Lưu mấy người thanh lý thi thể trong viện, còn lại theo trẫm đi tập nã hung đồ.”
Giữa ba nghìn Tử y vệ xung quanh, Ấn Huyên đi vài bước bỗng nhiên dừng lại, xoay người hướng một kẻ đang đứng phía trên: “Như thế nào còn đứng ở kia, muốn trẫm phái kiệu tới nâng ngươi sao?”
Ấn Vân Mặc ngạc nhiên: “Ta cũng đi? Nhưng Hoàng Thượng từng hạ chỉ, không cho ta bước ra cửa điện nửa bước…”
“Ngươi cũng từng tại trước mặt trẫm nói khoác mà không biết ngượng, muốn chính tay bắt thủ phạm phía sau màn. Như thế nào, chẳng lẽ là khi quân nói như vậy?”
“Thần không dám.” Ấn Vân Mặc cúi đầu tạ tội, thầm nghĩ ta chỉ nói có thể phá tà thuật, lúc nào là nói muốn chính tay bắt thủ phạm chớ?
“Còn không mau đuổi kịp!” Ấn Huyên cũng không quay đầu lại mà đi ra. Ấn Vân Mặc còn đứng tại tại chỗ nghiền ngẫm thiên uy khó dò. Tả Cảnh Niên cố ý đi ở cuối hàng, thấy tả hữu không người chú ý, lặng lẽ kéo hắn tay áo một phen, thấp giọng nói: “Công tử, ngươi như thế nào lại thông minh nhất thế hồ đồ nhất thời vậy. Hoàng Thượng đây là lấy cớ để tha cho ngươi một cái mạng a! Bất luận trước phạm tội gì, cầm hung hộ giá chính là một cái công lớn, Hoàng Thượng chính là muốn nhượng người người đều nhìn thấy, tương lai khi đem công bù tội, cũng hảo ngăn chặn được miệng lưỡi thị phi.”
Ấn Vân Mặc lắc đầu: “Tâm tư tiểu Hoàng đế không đơn giản như vậy… Lại nói, tội của ta, cho dù cứu giá mười lần cũng không triệt tiêu được. Thôi, không nói cái này, nếu có thể nhân cơ hội đi ra ngoài lại sao lại không làm. Cho dù chỉ vài canh giờ cũng tốt, ta ở trong phế điện này chán đến độ mốc meo lên rồi.”