Đoạ Tiên

Chương 52: Chương 52




Trấn bắc quân quay về cứu viện, hậu đội làm tiền đội, giờ phút này cách Hoài sóc bất quá chỉ vài dặm. Hàng nghìn vạn nhân mã chợt thấy bầu trời đêm phía trước kim quang mãnh liệt, cự long hư ảnh vần vũ, người nào người nấy ngây ra như phỗng.

Ấn Vân Mặc sắc mặt tái nhợt, ngón tay cơ hồ cầm không được dây cương. Bởi vì ngày đêm rong ruổi hành trình mà thân thể mỏi mệt, một hơi khí lực cuối cùng như tan ra, thốt nhiên từ trên lưng ngựa lảo đảo rơi xuống.

Một đạo bạch quang lăng không bay tới, vừa vặn đem y tiếp được.

Tả Cảnh Niên đột nhiên xuất hiện, đem Ấn Vân Mặc ôm vào trong ngực, vẻ mặt áy náy nói: “Chủ thượng, Diêu Quang vì bị ngăn trở trong Thiên ma ách cảnh, đến chậm.”

Ấn Vân Mặc lắc đầu, kéo vạt áo của hắn nhìn phía bầu trời đêm: “Sớm hay muộn cũng thế. Phong ấn đã bị buông lỏng, hồn phách của Long thần không có thân thể phàm nhân nào có thể chịu được. Huyên nhi… thân thể đang tán loạn, chỉ sợ ngay cả một chút hồn phách tự thân cũng không giữ được…”

Tả Cảnh Niên hỏi: “Hắn không phải là Long hồn của Đông Lai thần quân chuyển thế sao? Như thế nào còn có hồn phách tự thân?”

Ấn Vân Mặc nói: “Lúc ấy ngươi mới vừa được chữa trị, ngủ say chưa tỉnh, không biết Đông Lai này đây là dùng phương thức thác xá chuyển sinh. Trong cơ thể Huyên nhi, vừa có hồn phách của Long thần, lại có ý thức phàm nhân tự thân của mình. Đế quân sợ thân thể này gánh vác không nổi, mới cắt đi một nửa tiên hồn của ta, coi như là trói buộc, đem thần lực phong ấn hắn trong thức hải.”

Tả Cảnh Niên vừa sợ hãi vừa giận dữ: “Sau khi ta thức tỉnh chỉ biết Chủ thượng hồn phách bị thương, lại không biết nguyên lai là vì Đế Quân… Đế Quân thế mà lại nhẫn tâm đến vậy! Chủ thượng tại Đọa tiên thê đã phải chịu ba trọng hình, còn không đủ để dập lửa giận của hắn sao? Hắn có từng nghĩ tới, sinh liệt hồn phách là loại đau đớn cùng cực, muốn sống không được muốn chết không xong sao?!”

Ấn Vân Mặc lạnh lùng nói: “Diêu Quang, không được nói năng vô lễ! Hắn là sư phụ ta, là Trung Thiên Tử Vi Bắc Cực Đại Đế.” (bác này danh xưng dài dòng quá!)

“Chỉ là…”

“Đừng nói nữa. Chuyện tới nước này, không bằng giúp ta ngẫm biện pháp, như thế nào bảo trụ thân thể cùng ý thức cho Huyên nhi.”

Tả Cảnh Niên ngưng mi nghĩ nghĩ, sau một chút do dự, hỏi: “Nếu không bảo trụ được thì thế nào?”

Ấn Vân Mặc nói: “Long hồn sẽ lần thứ hai thác xá. Ta phải tìm được người mới chuyển thế kia, tiếp tục trả nợ. Cho đến khi Đông Lai long thân phục hồi như cũ, hoặc là tự nguyện nói với ta câu ‘Hai ta không thiếu nợ nhau‘ mới thôi.”

Tả Cảnh Niên lại hỏi: “Người mới chuyển thế, có còn là đế vương nhân gian không?”

Ấn Vân Mặc nói: “Khó nói, hoặc có lẽ là thường dân bách tính, hoặc có lẽ là chim bay cá nhảy. Nhưng người là đứng đầu vạn linh, thác xá làm người tỷ lệ lớn nhất.”

“Vô luận như thế nào, chỉ cần không phải là đế vương, Chủ thượng liền sẽ không vất vả như thế.” Tả Cảnh Niên nhếch khóe miệng, bên môi hiện ra hai đường nét sắc bén, trong mắt có u ảnh xẹt qua, “Để cho Long thần lần nữa chuyển thế đi thôi.”

Ấn Vân Mặc ngẩn ra: “Ngươi nói cái gì?”

“Diêu Quang ý là, buông tha Nhân quân đã hại Chủ thượng chịu nhục, hao tổn tinh thần này đi, chờ đợi kẻ chuyển thế kế tiếp. Vô luận như thế nào, so với hiện tại đều thoải mái hơn không phải sao?!”

Buông tha… Ấn Huyên? Ấn Vân Mặc tim đập mạnh loạn nhịp, trong đầu trắng xoá như biển mây, hư không mà trôi nổi.

Đúng vậy, sau khi chuyển thế y đã chịu quá nhiều khuất nhục, hao phí quá nhiều tâm tư, chỉ vì để Ấn Huyên có thể thuận lợi đăng cơ xưng đế, mọi việc thuận theo tâm hắn muốn. Nghĩ lại, Lâm Ương y, làm việc cho tới bây giờ gặp may dựa thế, am hiểu nhất chính là tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu, tứ lạng bạt thiên cân, vì sao cả đời này liền khăng khăng một mực giúp đỡ Ấn Huyên?

Trước mắt cho dù để mặc Ấn Huyên thân hồn phá vỡ, chỉ cần y chưa nhúng tay trong đó, nhân quả liền không tính lên đầu của y, tự nhiên cũng sẽ không có vi phạm trọng thệ lúc trước đã hướng Đế Quân phát hạ – nếu như thế, y vì sao không buông tay? Làm cho tương lai mình dễ chịu một chút?

Ấn Huyên giờ phút này sinh tử, chỉ một ý niệm của y. Rõ ràng là một ý nghĩ chợt loé, nhẹ như lông hồng, lại chẳng biết tại sao biến thành lựa chọn gian nan nặng nề như Thái sơn.

Vì sao không buông tay? Ấn Vân Mặc lòng tràn đầy mờ mịt. Trong mờ mịt, lại sinh ra một nỗi đau trĩu nặng.

“Tiểu Lục thúc, ta thích ngươi.”

Y nghe thấy tiếng hài tử kia cả ngày lẽo đẽo theo sau nói.

Hài tử kia trong mười lăm năm y không nhìn thấy bỗng nhiên lớn lên, thần sắc lạnh lùng thay thế cho vẻ tươi cười ngây thơ, lời nói nghiêm khắc thay thế cho giọng trẻ con non nớt nhu nhuyễn. Nhưng khi vẻ ngoài chán ghét cùng oán hận từ từ tan rã, ẩn sâu bên dưới vẫn là vẻ thân thiết, quyến luyến cùng ôn nhu qua nhiều năm như vậy vẫn chưa bao giờ vơi…

“Tiểu Lục thúc, ta là chân tâm muốn đối đãi tốt với ngươi.” Tận sâu trong mộng cảnh của Ấn Huyên trưởng thành, y nghe thấy tâm thức của hắn nói.

– sau những điều đó, y có thể buông tay, để người này cùng hồn phách triệt để biến mất sao?

Suy nghĩ này làm y cảm thấy một loại đau đớn mất mát không thể chịu nổi. Đây là cảm giác mà một ngàn bảy trăm năm qua chưa bao giờ có – cho dù Đông Lai thân đầm đìa máu tươi cùng ánh mắt bi thống, cũng chưa từng khiến cho y đau đớn đến như vậy.

Lúc trước y có thể tâm vô gợn sóng mà mưu đồ, hiện giờ lại không thể thờ ơ mà buông tay. Thay đổi y, đến tột cùng là huấn dụ của Đế Quân “Trục xuất tiên lực, đọa phàm lịch kiếp, nhập tình xuất tình, lĩnh ngộ đạo tâm”, hay chính là Ấn Huyên người này?

Ấn Vân Mặc chậm rãi trừng mắt nhìn, một chút kiên quyết loé trong mắt, nguyên bản tâm thần đương mờ mịt không yên nhanh chóng bình ổn giống như một hạt mầm rơi xuống đất, vững vàng đâm rễ, nảy chồi.

“Nếu sau khi chuyển thế, vẫn là một đế vương thì sao?” Hắn khẽ một tia mỉm cười hỏi.

Tả Cảnh Niên không chút do dự nói: “Chủ thượng có thể dung hắn, Diêu Quang cũng không nói; nếu là càng phiền toái, Chủ thượng không có phương tiện ra tay, liền giao cho Diêu Quang. Tóm lại, hết thảy lấy Chủ thượng làm trọng.”

“Nếu lấy ta làm trọng, liền làm theo lời ta bảo đi.” Ấn Vân Mặc đưa một ngón tay chỉ về hướng Hoài sóc, nơi hư ảnh Kim Long kia vẫn còn bay lượn giữa bầu trời đêm, có vẻ càng phát rõ ràng, “Mang ta đi qua, ta muốn cứu Huyên nhi, lần nữa phong ấn Long hồn.”

Tả Cảnh Niên ôm Ấn Vân Mặc, hóa thành một đạo tinh quang trắng muốt xẹt qua bầu trời đêm, lập tức bay về hướng Hoài sóc quân trấn.

Trên đỉnh đầu là hư ảnh Kim Long chiếm cứ trời cao, dưới chân là núi thây biển máu cùng khói thuốc súng tràn ngập thành trì, Ấn Huyên ngửa đầu giang tay đứng ở trên tường thành, giận dữ tràn ngập trong đôi mắt kim sắc đồng tử dựng thẳng lóe ra thần quang. Hai ống tay áo của hắn trong gió Bắc phần phật tung bay, da thịt lộ ra bên ngoài mỗi một tấc đều chảy ra từng giọt huyết châu tinh mịn. Huyết châu này, dưới thần quang chiếu xuống hiện ra kim sắc, càng lúc càng rỡ ràng, biến thành từng phiến kim lân (*) trùng điệp.

[(*): kim lân – vảy vàng]

Nhưng mà nhân thân của hắn theo bản năng chống lại biến hóa này, từng mảnh vảy mới sinh ra mang theo da thịt lại bong ra từng mảng, giống như thủy triều nhanh chóng xoá nhoà lâu đài cát.

“Huyên nhi!” Ấn Vân Mặc kêu lên, muốn tới gần hắn, lại bị một lá chắn vô hình ngăn ở ngoài ba trượng “Diêu Quang, giúp ta đi vào!”

Tinh mang rực rỡ tụ thành một ngọn trường tiên. Trường tiên giữa lá chắn kim quang trong suốt xé ra một vết nứt nhỏ dài. Vết nứt càng lúc càng lớn, cuối cùng giống như mặt kính bị đánh vỡ nát ra, lá chắn kim quang ảm đạm biến mất.

“Long thần uy lực đang từng bước phóng thích, Diêu Quang không thể chống đỡ thời gian dài, thỉnh Chủ thượng…” thanh âm Tả Cảnh Niên từ không trung mơ hồ truyền đến.

Ấn Vân Mặc thở sâu, hướng tới Ấn Huyên.

Lúc này, một đạo kiếm quang bạo tàn hướng Ấn Vân Mặc cấp tốc bay tới, nhanh như điện quang chớp giật, cho dù chiến trường gió tanh mưa máu cũng không áp nổi sát khí sâu nặng của nó. Một kiếm này như phá hư không, sát khí lạnh thấu xương, lại mang đến một loại cảm giác như thiên địa cùng tận, tuyệt đường sinh cơ khiến người ta hoảng sợ cùng tuyệt vọng.

Phía chân trời vang lên thanh âm nam tử thô lệ chói tai: “Diêu Quang, đa tạ ngươi tặng cho ta cơ hội tuyệt hảo!”

“Là thanh âm Quốc sư… Quốc sư rốt cục ra tay!” trong quân Uyển úc bộc phát ra tiếng reo mừng kích động vạn phần. Hoài sóc trấn công mãi mà không hạ được, Tát mãn vu thuật lại bị long ảnh đột nhiên xuất hiện diệt trừ, phía sau Đại quốc viện binh sắp đuổi tới, khiến bọn họ lưỡng đầu thọ địch, giờ phút này sĩ khí Uyển úc đã xuống thấp tới cực điểm. Đô Lam đang muốn hạ lệnh cho toàn quân lui binh, lại không nghĩ tuyệt xử phùng sinh (*), một kẻ trước giờ cao cao tại thượng như Quốc sư lại đồng ý nhúng tay can thiệp, như thế nào không khiến hắn kinh hỉ như điên.

“Thiên Phong! Ngươi dám -” đang dùng toàn lực chống đỡ long uy, Tả Cảnh Niên phát ra một tiếng quát lớn, hóa ly thuế cốt tiên rời tay mà xuất, thẳng đấu kiếm quang.

Kiếm quang chính như sát tinh Thiên Phong, tuyệt không thể đỡ. Dưới hai luồng kình khí chạm nhau, hóa ly thuế cốt tiên vỡ tan thành bột mịn, một kiện nội uẩn thượng phẩm linh khí triệt để rơi xuống bốc cháy! Kiếm quang chỉ tạm dừng một chút, lại vẫn trực diện, bắn thẳng đến mục tiêu.

“Đi tìm chết đi!” Quốc sư cười cuồng dại.

Tả Cảnh Niên chợt triệt lực, long uy phản phệ. Hắn phun ra một ngụm máu to, hóa thành tinh vân cuộn về hướng Ấn Vân Mặc, muốn vì y chắn một kiếm tru tiên này!

Ấn Vân Mặc đồng tử co rút lại, như giới tử nạp Tu Di (*), trong hồ giấu nhật nguyệt, phảng phất có âm dương song ngư vô cùng lớn lưu chuyển trong đồng tử. Y bật thốt lên: “Huyên nhi -”

[(*): núi Tu Di đặt ở trong hạt cải, là một câu trong kinh Phật, đại ý trong cái nhỏ (hạt cải) có thể chứa đựng cái lớn (núi Tu Di)]

Kiếm quang như điện thốt nhiên ngoặt một cái, lại thật sự là dương Đông kích Tây, hướng Ấn Huyên khắp người đầy máu mà đâm tới!

“Ngươi muốn cứu phàm nhân này?!” Quốc sư kiêu ngạo cười, “Ta sẽ khiến hắn hồn phi phách tán, vĩnh viễn biến mất trong thiên địa!”

Bắc đẩu tiêu đoan có hai sao song sinh. Một sao sáng, một sao mờ, một sao thụy, một sao hung, một sao tên Diêu Quang, một sao tên…Thiên Phong!

Ấn Vân Mặc mắt mở trừng trừng nhìn hung tinh Thiên Phong hóa thân thành trường kiếm, xuyên thủng ngực Ấn Huyên, đâm xuyên qua cơ thể mà xuất!

Trong mắt y thái cực vĩnh động, âm dương song ngư vẫn lưu chuyển, tại một cái nháy mắt, hòa hợp một mảnh thiên địa chưa khai hồng hoang hỗn độn!

Hắn cảm giác một nửa tiên hồn của mình, cùng một nửa khác trong cơ thể Ấn Huyên cùng hô ứng, mãnh liệt chấn động, dường như không thể chờ đợi được, muốn lần nữa hợp lại làm một.

– sau đó y dùng pháp lực vô thượng một roi chặn nước, đem dòng thời gian lao nhanh không ngừng nghỉ phải dừng lại, đảo dòng, từ giữa sát na ấy lấy ra một thân thể cùng hồn phách phàm nhân đã mai một, để hắn trở về bên cạnh mình. Vì thế, y từ bỏ “Lâm Ương” pháp danh cùng cơ hội trọng tố tiên thân, đối đầu cùng với trừng phạt nghịch chuyển thiên đạo, cùng toàn thể tiên phật trong thiên địa đối địch!

Có bao nhiêu loại lựa chọn, liền có bấy nhiêu loại tương lai. Trong nháy mắt thất tự mà hỗn độn, y rõ ràng nhìn thấy chính mình lựa chọn tương lai kia.

“Chủ thượng! Định thủ tâm thần, không thể mê thất trong dòng thời gian!” Tả Cảnh Niên ghé vào tai y vội vàng kêu gọi.

Ấn Vân Mặc bỗng nhiên bừng tỉnh, thấy cơ thể Ấn Huyên bị kiếm phong đâm vào, thân ảnh từ từ hư ảo, hóa thành một cây quạt dài, màu đen, trên lại sinh ra một nhành cây khô, lập tức gãy thành hai đoạn rơi xuống đất.

Là pháp bảo Tập Duật Quân lúc trước đưa- mộc khôi lỗi-có thể hóa thành giả thân, gánh một lần vết thương trí mệnh.

Bởi vì chính mình đúng lúc phát hiện âm mưu của Tập Duật Quân, lựa chọn cùng Ba Lăng liên thủ, bởi vậy Ấn Huyên cũng không phải dùng đến nó ở Đồng ngô giang phủ.

Trong khoảnh khắc sắp thân tử hồn diệt, dưới Long thần hồn phách cuồng bạo áp chế, Ấn Huyên ý thức giành được một chút thanh minh, lựa chọn tiêu hao mộc khôi lỗi, cứu lại tính mạng tự thân.

… Có bao nhiêu loại lựa chọn, liền có bấy nhiêu loại tương lai sao? Có thể thấy được tương lai cũng không phải nhất định bất biến. Thái cực cùng hỗn độn trong mắt Ấn Vân Mặc đồng thời ẩn đi, nhìn Tả Cảnh Niên đúng lúc kéo tinh vân quyện lấy Ấn Huyên, chậm rãi mỉm cười.

Kim long hư ảnh phía trên trời cao, giống như bị một kiếm này chọc giận, giương nanh múa vuốt mà đánh về đám hắc vụ (*) phương Bắc tối đen như mực, đem nó xé thành dập nát.

[(*): hắc vụ: mây mù tối đen]

Trong hắc vụ phát ra một tiếng hét thảm thiết cắt ngang chân trời.

Ấn Vân Mặc nhân cơ hội này, cắn ngón trỏ, lấy một chút máu tiên nhân đặt lên ấn đường Ấn Huyên.”Diêu Quang, ta không có cảnh giới, cũng không có pháp lực. Giúp ta liên hệ nửa phần tiên hồn, lần nữa gia cố phong ấn.”

Tả Cảnh Niên gật đầu, yên lặng đem bàn tay đặt lên ngực Ấn Huyên.

Trong trời đêm cự long tung bay, miệng phun hào quang kim sắc, không ngừng đem hắc vụ đang tụ lại, một lần lại một lần xé nát, cho đến khi đối phương rốt cuộc không có cách nào ngưng kết thành hình. Trong hắc vụ vang lên tiếng kêu thảm thiết không ngừng, thê lương vô cùng.

“… Quốc sư bại rồi! Cũng bị cự long cắn nuốt!” “Quốc sư xong, kế tiếp liền đến phiên chúng ta! Chạy mau a!” Uyển úc sĩ binh từ trên đỉnh núi tràn đầy hy vọng thẳng tắp ngã xuống đáy cốc tuyệt vọng, thất kinh, ngay cả chủ tướng hiệu lệnh cũng nghe không tiến, ùn ùn chạy tán loạn bốn phía.

Đô Lam thấy đại thế đã mất, không biết làm thế nào, cùng một đám hộ vệ, mang theo Ô Kỳ Khả Hãn, hướng về phía Tây Bắc tháo chạy.

Ấn Huy dẫn Trấn bắc quân, cùng Tần Dương Vũ mang đến mười vạn binh mã thừa thắng truy kích, giết địch vô số, trùng trùng điệp điệp mà đuổi theo tàn binh Uyển úc.

Một khắc trước lúc hắc vụ trốn không thể trốn, sắp tan thành mây khói, Ấn Vân Mặc cùng Tả Cảnh Niên mới đem phong ấn lần nữa hoàn tất gia cố. Cự long hư ảnh hóa thành một đạo kim quang, lặn vào ấn đường của Ấn Huyên.

Ấn ký kim long trên cổ Ấn Huyên lần thứ hai biến mất.

Hắc vụ hấp hối từ trên không trung xà xuống dưới, hóa thành thân thể khổng lồ của quốc sư, trên đất trống chia năm xẻ bảy. Đầu lâu lăn qua một bên, tay chân rơi rụng, áo choàng đen vây quanh thân bị phá tan thành từng mảnh, lộ ra màu da như gỗ đá, ngay cả một giọt máu cũng không có rơi ra.

Nguyên lai chính bản thân hắn chỉ là một khôi lỗi cực lớn.

Từ trong thân thể bị cắt thành hai đoạn, chui ra một đồng tử sáu bảy tuổi, mặc áo trắng quần đen, hai mái búi củ tỏi, môi hồng răng trắng, duy chỉ một đôi mắt xếch, mày dựng lên như kiếm, thần thái tràn đầy sát khí bao phủ.

Tức giận đến phát run hắn chỉ tay hướng Ấn Vân Mặc trên tường thành, dùng giọng trẻ con trong trẻo mang chút ngọng nghịu mà hét giận: “Lâm Ương! Ngươi chờ cho ta! Rồi có lúc ngươi một kiếm xuyên tim, chết ở dưới tay ta! Còn có Diêu Quang, ngươi chỉ biết vẫy cái đuôi chó. Hiện giờ ta rơi xuống nông nỗi như vậy, tất cả đều là nhờ ngươi ban tặng! Chỉ cần ta còn sống, các ngươi một đám ai cũng đừng nghĩ sống yên ổn! Chờ ta chân chính tu thành kiếm ma, chính là lúc các ngươi chết không toàn thây!”

Tả Cảnh Niên dùng pháp lực giúp Ấn Huyên trị liệu xong thương thế, đứng dậy đỡ tường thành nhìn xuống, khóe miệng hơi có chút run rẩy, giương giọng nói: “Thiên Phong! Dừng cương trước bờ vực, lúc này còn chưa muộn. Nếu đồng ý quay đầu lại, ta sẽ thay ngươi hướng Chủ thượng cầu tình.”

“Phi!” Thiên Phong khinh thường mà mắng “Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ! Ngươi và ta một núi không thể chứa hai cọp. Muốn ta quay đầu lại? Được, trừ phi ngươi thân tử đạo tiêu trước đi!”

Ấn Vân Mặc nhẹ nhàng đặt Ấn Huyên đang ngủ say xuống, đi đến bên Tả Cảnh Niên, ngữ thanh trong trẻo theo gió bay xa: “Thiên Phong, trở về đi.”

Đồng tử áo trắng quần đen oán hận mà quay mặt đi, ở bên người vẽ ra một huyền môn đi thông Ma giới, cũng không quay đầu lại mà bước vào. Ngay khi thân ảnh hắn bước vào, huyền môn lập tức biến mất.

Dưới thành cỏ hoang um tùm, thi thể khắp nơi, máu đen đem khắp vùng đất hoang nhuộm thành màu nâu. Ánh lửa trên xa thuẫn chưa cháy hết, chiếu rọi ra một cảnh địa ngục nhân gian tịch mịch.

Ấn Vân Mặc thở dài một tiếng: “Đáng tiếc ta chưa tu Phật hiệu, không thể siêu độ mấy vạn âm hồn này.”

Tả Cảnh Niên nói: “Sinh tử có mệnh, hy vọng bọn họ có thể sớm nhập luân hồi. Trải qua trận chiến này, biên cảnh Đại quốc ít nhất có thể có hai ba mươi năm thái bình, coi như là trừ được hoạ chiến tranh trong hai ba mươi năm tới.”

Lưng tựa vào bờ tường, Ấn Huyên thở dài một hơi, chậm rãi mở to mắt, nhẹ giọng kêu: “Tiểu Lục thúc…”

Ấn Vân Mặc hạ thấp người, cười nhẹ nhìn hắn: “Lại nằm mơ sao?”

“Lúc này ta tất cả đều nhớ rõ.” Ấn Huyên yên lặng nhìn y “Ta đã biết, ta là Long thần Đông Lai chuyển thế.”

“Không, ngươi chính là cùng hắn dùng chung một thân thể. Hắn là Đông Lai, ngươi là Huyên nhi của ta.” Ấn Vân Mặc dịu nhẹ nói, dưới thần sắc kinh hỉ của Ấn Huyên, hai tay ôm lấy bờ vai rộng lớn rắn chắc của hắn.

Ấn Huyên nâng cánh tay ôm quanh người, vùi đầu vào ngực y tham lam mà hít thở khí tức trên người y, một mặt cảm thấy lâng lâng men say, một mặt lại từ trong đôi mắt ẩn ẩn hiện ra kim sắc, xẹt qua một tia thâm trầm u quang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.