Phàn Ngưỡng Cực bước đi không nhanh không chậm, lần lượt đi qua các
hành lang gấp khúc trong cung, sau đó được thái giám thông báo tiến vào
thiên điện.
Cách đây không lâu, hoàng thượng vừa phái người triệu hắn gấp rút tiến cung.
Tuy rằng là triệu gấp, nhưng bộ dáng Phàn Ngưỡng Cực cũng không nhìn
ra có chỗ nào gấp gáp cả. Lúc này, hắn có thể đoán được hoàng đế tìm hắn là vì chuyện gì, hơn nữa trạng thái nhàn nhã đạm mạc kia của hắn là một loại bảo hộ, làm cho người ta không nắm bắt được suy nghĩ của hắn. Từng trải qua cuộc sống trong cung, nếu không có thể che giấu bản thân thật
tốt, sẽ rước lấy phiền toái không nhỏ, nghiêm trọng mà nói còn có thể sẽ đánh mất tính mạng.
Người ta nói đại ẩn ẩn vu thị*, mà hắn đang tu hành tại trung
tâm quyền lực. Đặt mình trong cuộc đấu tranh này, nếu có thể bất động
như núi, đen tối khó lường, còn có thể giống hắn như vậy đem dục vọng ép đến thấp nhất, thật sự không dễ dàng. Người ta đều nói hắn rất khó đối
phó, kỳ thực nói trắng ra chính là bởi vì hắn không có ham muốn. Bởi vì
không có ham muốn tự nhiên vô nhược điểm, người ngoài muốn tìm điểm yếu
để tấn công cũng làm không được.
* Xuất phát từ câu小隱隱於山林; 大隱隱於市廛 “Tiểu ẩn, ẩn ư sơn lâm; đại ẩn, ẩn ư thị triền” hay “Tiểu giả ẩn lâm, đại giả ẩn thị” Có thể hiểu là kẻ tu xoàng thì ẩn thân nơi
núi rừng; kẻ tu cao thâm thì ẩn thân chốn chợ búa.– là cách mà người xưa luận về lẽ khôn dại, sự công phu của những bậc hành giả ở đời – tiểu
giả lánh mình vào rừng, đại giả lánh mình vào phố.
“Hoàng thượng triệu thần tiến cung, có chuyện quan trọng sao?” Phàn
Ngưỡng Cực hướng Hoàng đế hành lễ mà theo vai vế là cháu trai, thái độ
không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Đương kim Hoàng thượng Phàn Tử Uẩn nhìn thấy hắn, lập tức đặt bút trong tay xuống. “Thập Tứ thúc thỉnh toạ (mời ngồi) bên này.”
Phàn Ngưỡng Cực ngồi xuống bên cạnh. Phàn Tử Uẩn là nhi tử duy nhất
của đại ca hắn, lúc trước phụ hoàng hắn muốn đem đế vị truyền cho hắn,
nhưng cuối cùng bị hắn cự tuyệt. Phàn Tử Uẩn là người hắn chọn đề nghị
cho phụ hoàng, chỉ là điểm này mọi người đều không biết. Nhất là Lí phi
mẫu thân của Phàn Tử Uẩn, vài năm nay càng xem hắn là cây đinh trong
mắt, hận không thể đem thế lực của hắn nhổ sạch sẽ, chỉ sợ vị trí hoàng
đế nhi tử ngồi không xong.
Hắn nâng đỡ Phàn Tử Uẩn, là vì thiên tư đứa nhỏ này không tệ, vả lại
lòng dạ đủ thâm. Hơn nữa phụ thân của hắn, cũng chính là đại ca Phàn
Ngưỡng Cực là người có đức, hắn tin tưởng Phàn Tử Uẩn sẽ là truyền nhân
đế vị thỏa đáng.
“Thập Tứ thúc hẳn là biết trẫm tìm người là vì chuyện gì.” Phàn Tử
Uẩn dừng một chút, quả nhiên nhìn thấy trong mắt Phàn Ngưỡng Cực thần
sắc như đã hiểu rõ. “Đừng cự tuyệt ta a, hoàng tổ phụ trước khi quá thế (mất) đã cùng trẫm nói qua, trẫm có thể dựa vào hoàng thúc, cho nên hoàng thúc sao có thể nhẫn tâm làm cho trẫm thất vọng?”
Phàn Ngưỡng Cực thở dài.“Lần trước ngươi cho ta đến Đông Bắc đốc quân, đã xảy ra chuyện gì, có nhớ không?”
Nghĩ đến chuyện tình Đông Bắc đốc quân kia còn bị Tiểu Tiểu thêu dệt
thành tiết mục kể chuyện, còn nói hắn cái gì mà nguyên thần xuất khiếu,
nói đến miệng đầy bọt mép, mà mọi người còn nghe như si như say, thật sự là quá đủ. Nguyên thần xuất khiếu từ đâu ra? May mà hắn đối với Lí Úy
Khang kia có phòng bị, bằng không thật muốn dựa vào cái kia, hắn không
biết đã sớm chết bao nhiêu lần.
“Ai, chuyện đó là trẫm có lỗi với Thập Tứ thúc. Lần này trẫm nhất
định sẽ phái cao thủ âm thầm bảo hộ hoàng thúc, không để hoàng thúc gặp
chuyện không may.” Phàn Tử Uẩn vẻ mặt đầy ý cười. “Thực ra, lần này phía nam công trình phòng thủy (công trình chống ngập chăng?) thật sự là
tiêu hao quốc khố rất nhiều, mà thái hậu lại luôn tạo áp lực cho trẫm,
đúng ra nên phái Lí quốc cữu đi chủ trì. Nhưng trẫm không thể để cho Lí
quốc cữu nuốt trọn, nói gì thì nói cũng phải phái người có thể tín nhiệm đi trông chừng.”
Phàn Ngưỡng Cực hừ lạnh, hắn sao lại không biết hoàng thượng tính
toán cái gì. Thái hậu là người có thủ đoạn cường ngạnh, mấy năm nay, thế lực nương gia (nhà mẹ đẻ) nàng ta ở triều đình có thể nói là bất diệt hoả (hưng thịnh không thể tiêu trừ được), mà Phàn Tử Uẩn nếu muốn hoàn toàn thâu tóm hết triều chính, không thể
để cho người bên phía mẫu thân quá lạm quyền, bằng không chỉ có thể phân chia thành hai thế lực tả hữu chèn ép nhau.
“Nhiều năm như vậy, thái hậu chưa bao giờ quên đề phòng bổn vương,
chỉ sợ lão thần ủng hộ bổn vương kế vị lúc trước sẽ lại có động tác. Tại sao hoàng thượng không sợ thế lực bổn vương quá lớn, ngược lại liên
tiếp ủy thác trọng trách đây?” Phàn Ngưỡng Cực nhàn nhạt hỏi.
Phàn Tử Uẩn cười. “Hoàng thúc nếu muốn làm hoàng đế, làm sao còn đến
lượt trẫm đây? Hoàng gia gia lúc trước một lòng muốn đem vị trí truyền
cho hoàng thúc, việc này trẫm rất rõ ràng. Hơn nữa, Hoàng gia gia cũng
từng nói có thể dựa vào Thập Tứ thúc, có thể thấy được Thập Tứ thúc tất
nhiên sẽ không phải là uy hiếp. Suy tính như thế, lúc trước nhất định là Thập Tứ thúc không chịu tiếp nhận vị trí này, mới có thể đến lượt Tử
Uẩn.”
Phàn Ngưỡng Cực hé miệng cười.“Ngươi cũng thật thông minh.”
“Kỳ thực cũng không thông minh như vậy, vừa đăng cơ vài năm kia, trẫm cũng bị mẫu hậu ảnh hưởng, đối với Thập Tứ thúc còn có đề phòng. Nhưng
theo năm tháng qua đi, rất nhiều chuyện liền dần dần nghĩ thông suốt.
Trẫm vẫn là không đủ thông minh, mới ăn khổ rất nhiều năm.”
“Thế nào? Hối hận lúc trước không để ta thay ngươi tranh đấu giành
thiên hạ? Ngươi tính toán quá nhanh, ta đối việc này không có hứng thú.” Phàn Ngưỡng Cực cười nhạo.
“Ha ha ha, không phải Thập Tứ thúc sợ tổn thương tâm trẫm hay sao!
Như vậy lần này phiền Thập Tứ thúc xuống phía nam giám sát, trẫm vô cùng cảm kích. Nếu cần gì cứ mở miệng, trẫm nhất định tận lực giúp Thập Tứ
thúc làm thỏa đáng.” Phàn Tử Uẩn thuận miệng nói, hai ba câu đã đem việc này đổ lên người Phàn Ngưỡng Cực.
“Chỉ cần ta mở miệng là có thể được sao? Vậy trong vòng hai mươi năm
Hoàng thượng đừng triệu bổn vương tiến cung, cái này xem như hồi báo bổn vương.” Không gặp mặt cũng sẽ không có chuyện, Phàn Ngưỡng Cực cười
lạnh.
Hoàng thượng nghe xong khuôn mặt như trái khổ qua.“Thập Tứ thúc thật
đúng là biết cách làm khó trẫm xử! Tốt lắm, về sau trẫm có việc tìm Thập Tứ thúc, liền đến phủ Bình Quận vương vậy, ngươi nói có được không?”
Đến vương phủ? Hoàng đế ra khỏi cửa còn hơn là đi đánh trận, trong
triều có ai mà không biết điều này? Thế này quả thực so với việc hắn bị
triệu tiến cung còn thảm hơn.
“Có thể không thì đừng đến, đừng đem thị phi mang đến phủ đệ của ta.” Phàn Ngưỡng Cực trừng mắt nhìn hắn. “Khi nào xuất phát?”
“Càng nhanh càng tốt, tốt nhất trong ba ngày thì khởi hành.” Hoàng đế vẫn lo lắng.“Lí quốc cữu ngày mai xuất phát, trẫm sợ……” Sợ hắn ta bày
bố tốt hết thảy, như vậy đến lúc đó phái ai đi giám sát cũng như không.
Phàn Ngưỡng Cực gật đầu. “Đã biết, ta chuẩn bị xong liền xuất phát.”
Hoàng đế đứng dậy tiễn hắn, Phàn Ngưỡng Cực phất phất tay ngăn trở hắn ta lại.
Đi ra hành lang uốn lượn của thiên điện, trong đầu Phàn Ngưỡng Cực
chỉ toàn nghĩ đến việc sắp đi xa. Hắn còn chưa quyết định tốt việc của
Tiểu Tiểu nên làm sao bây giờ! Xem ra hắn trước tiên nên buông tay, lần
này đi Giang Nam giám sát, ít nhất phải một tháng, một tháng này đủ để
hắn hảo hảo suy xét.
Nhưng hắn còn chưa kịp ra khỏi hoàng cung, đã bị thái hậu nghe tin tới ngăn cản.
“Bình Quận vương, ai gia có việc muốn cùng ngươi trò chuyện, theo ai
gia đến Ninh Quân cung ngồi đi!” Thái độ Thái hậu có chút cường ngạnh,
khí thế kia làm cho ai nhìn thấy cũng cúi đầu.
Phàn Ngưỡng Cực bình thản ung dung, cũng không bị vị hoàng tẩu này
cấp sợ. Hắn mở ra chiết phiến phe phẩy một cái, thái độ ưu nhàn (ưu tú + nhàn nhã), nói cự tuyệt chỉ sợ tức chết người.“Hoàng thượng hạ lệnh có việc gấp,
bổn vương phải nhanh chóng đi giải quyết, chỉ sợ không có thời gian bồi
thái hậu uống trà nói chuyện phiếm.”
“Phàn Ngưỡng Cực ngươi……” Thái hậu tức giận đến hô thẳng tục danh
hắn.“Đừng tưởng rằng trong triều còn có nhiều lão thần ủng hộ ngươi,
ngươi liền có thể không đem ai gia đặt vào mắt như thế. Hoàng thượng tìm ngươi, cũng là vì chuyện lũ lụt phía nam?”
Phàn Ngưỡng Cực cũng không tức giận, gần như là thản nhiên nhìn
nàng.“Thái hậu cần gì phải tức giận, hoàng thượng lúc lâm triều đã đem
trị thủy giao cho Lí quốc cữu, bổn vương sao lại có thể phá hư chuyện
thái hậu đâu?”
“Ngươi……” Thái hậu bị chặn không còn lời nào để nói. Bình Quận vương
này tựa như mũi nhọn trên lưng nàng, khi Tử Uẩn đăng cơ, nàng lo lắng
hắn sẽ gây nguy hiểm cho đế vị, nhưng nhiều năm như vậy trôi qua, cũng
không thấy hắn có động tác gì. Nhưng thật ra gần đây, hoàng thượng tựa
hồ tổng phái hắn đi giám sát công sự mà người nhà mẹ đẻ nàng phụ trách,
làm cho nàng càng cảm thấy không vui. Nàng đối với hoàng thượng không
thể không kiềm chế tính tình nóng nảy, nhưng đối với vị quận vương này
nàng có thể không đè nén tức giận nữa.“Xin khuyên Bình Quận vương một
câu, không cần chắn đường ai gia, bằng không đừng trách ai gia không
khách khí!”
Phàn Ngưỡng Cực ánh mắt hơi hơi nhíu lại.“Như vậy bổn vương cũng cho
thái hậu một đề nghị có lương tâm. Cho tới bây giờ, bổn vương cũng chưa
từng tiến vào cuộc tranh đấu này, không nên ép ta nhảy vào, đến lúc đó
người nào phải chết, và chết thế nào, không ai biết được.”
Lời của hắn rất nhẹ lại lạnh nhạt, nhưng ánh mắt kia không biết tại sao lại khiến thái hậu một trận rùng mình.
“Ngươi……” Thái hậu ngay cả muốn phản bác cũng không nói được.
Phàn Ngưỡng Cực lạnh nhạt cười, hắn lại hồi phục bộ dáng thường ngày
tao nhã thanh thản. Hắn hơi hơi vuốt cằm, rồi phe phẩy chiết phiến kia
ung dung ly khai.
Chỉ là người ngoài không phát hiện ánh mắt hắn lạnh đi vài phần, trong lòng đã có quyết định.
Hắn không thể đem Tiểu Tiểu cưới vào cửa, những người này khẳng định
sẽ tìm đến Tiểu Tiểu, trời biết được nàng sẽ gặp chuyện gì? Nghĩ đến kết cục mẫu thân hắn, máu huyết cả người dường như kết băng.
Hắn không thể kéo theo cả Tiểu Tiểu cùng xuống đống bùn nào được!
Nhưng mà hắn buông tay được sao?
Thực sự nếu muốn bảo vệ nàng, nên hoàn toàn đẩy nàng ra xa mới đúng,
ngay cả bằng hữu cũng không phải, với nàng như vậy là mới an toàn nhất.
Chính là hắn có thể sao? Nhiều năm cô tịch, hắn muốn nếm khoái hoạt cùng người trong lòng, bừng tỉnh sau hơn mười năm từ trong băng tỉnh lại,
bảo hắn làm sao có thể lại nằm lại bên trong sông băng kia đây?
Tham luyến ấm áp vốn là bản năng con người!
Hắn sao có thể tự tay bóp chết vui sướng chính mình đây?
Hắn cảm thấy một loại nóng rực đau đớn từ lồng ngực, tâm tình liền ủ dột.
A cha Tiểu Tiểu nhờ có Tư Mã đại phu chẩn trị, rất nhanh đã khôi phục khỏe mạnh. Sau nhiều ngày đã trở lại trà quán tiếp tục công việc kể
chuyện. Nàng cũng nhiều ngày đi theo a cha, chỉ sợ thân thể ông không
khỏe, bất quá xem ra đã hoàn toàn hồi phục, không có phát sinh tình
huống xấu.
Lão bản quán trà thậm chí cũng không nhận ra nàng chính là Tiêu lão sư phụ kia, khiến cho Dư Thiến Nhi luôn cùng nàng cười trộm.
Đã xong biểu diễn hôm nay, Tiêu Sĩ Lãng để cho Tiểu Tiểu cất kỹ thoại bản, cha và con gái cùng nhau ra khỏi quán trà.
话本 thoại bản: hình thức
tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch
sử và đời sống xã hội đương thời, thường được dùng làm cốt truyện cho
các nghệ nhân sau này.
“A cha, người về nhà trước đi, con còn có chuyện muốn làm.” Tiểu Tiểu cũng không quên quy định của Phàn Ngưỡng Cực, nàng phải đếnvương phủ kể chuyện cho hắn nghe. Đã nhiều ngày nay nàng không lên đài kể chuyện,
cho nên chỉ có thể đến vương phủ kể chuyện, mặc dù người xem chỉ có một
mình hắn, nàng cũng cảm thấy không tệ.
“Tiểu Tiểu, ngươi không phải là muốn đi gặp Phàn công tử chứ?” Tiêu Sĩ Lãng dừng bước chân, hỏi có chút chần chờ.
“A cha, con còn có việc. Phàn công tử mời người giúp cha xem bệnh,
cũng không thu tiền chẩn bệnh, cho nên con nghĩ đến quý phủ hắn hỗ trợ
làm chút chuyện, coi như là đáp lại nhân tình.” Tiểu Tiểu đang lảng
tránh.
Thật ra nói nàng phải đi trả nợ cũng không sai, Phàn Ngưỡng Cực từng
nói chỉ cần nàng mỗi ngày kể một đoạn nhỏ, một lần sẽ khấu trừ cho nàng
năm lượng bạc, chịu khó một chút, nàng còn thiếu một trăm lượng muốn trả hết cũng không khó khăn.
“Vậy ngươi cần phải chăm chỉ làm việc. Nhưng mà nha đầu, có một số
việc a cha nhắc nhở ngươi trước.” Tiêu Sĩ Lãng ngừng lại một chút, lại
tiếp tục nói: “Vị Phàn công tử kia nhìn ra được người ta là công tử phú
quý, nhân phẩm, bề ngoài đều lỗi lạc bất phàm, mà a cha phải nhắc nhở
ngươi, với bằng hữu này phải biết chừng mực, thân phận địa vị chúng
ta……”
“A cha, người nghĩ đi đâu đó? Chúng ta chỉ là bằng hữu, Phàn công tử
có tâm địa tốt mới hỗ trợ, con làm sao có thể…… suy nghĩ này nọ được.”
Tiểu Tiểu có chút chột dạ.
Nàng làm sao có thể không nghĩ đến? Ngày ấy bị hắn ôm trong ngực thân thiết, thường làm cho nàng ban đêm hồi tưởng lại, mặt không khỏi hồng
lên. Mà a cha nghi ngờ thì nàng cũng từng nghĩ qua, đừng nói Phàn Ngưỡng Cực là quận vương kỳ quái, cho dù hắn chỉ là công tử có tiền bình
thường, nàng cũng không xứng. Chẳng qua hắn hôn nàng như vậy, rốt cuộc
là tâm tính thế nào? Chẳng lẽ bởi vì nàng gần bên người cho nên dễ dàng
khinh bạc sao?
Không! Nàng không cho rằng Phàn Ngưỡng Cực là kẻ háo sắc. Nếu thật sự là như thế, lấy địa vị của hắn đã sớm thú thê nạp thiếp, sao lại đến
nay vẫn là một người cô đơn chứ? Nàng từng đoán rằng, hắn trước đây có
khả năng thực sự thích nam nhân, gần đây mới thử cùng cô nương kết giao. Nói không chừng rất nhanh hắn sẽ phát hiện hắn cũng có thể thích nữ
nhân, như vậy có thể thú thê.
Đương nhiên người nọ sẽ không là nàng. Cho nên a cha nói cũng không
sai, nàng nên khắc chế tâm tư của mình. Chỉ là ngày gặp mặt, đêm hồi
tưởng, đã hai ba lần muốn đem tình cảm phân rõ, nào có phải chuyện dễ
dàng?
“Không phải là tốt rồi. Phàn công tử cách nói năng không tầm thường, a cha cũng thích người này. Nhưng nếu bởi vậy đối với ngươi tạo thành
thương tổn, cha thà rằng hiện tại ít qua lại.” Tiêu Sĩ Lãng nói.
“Cha, cha đừng quan tâm. Chỉ cần hoàn trả lại nhân tình, con sẽ liền
không cùng hắn gặp mặt. Con đi rồi, cha trở về nhớ dùng thuốc bổ nha!”
Tiểu Tiểu nói xong xoay người rời đi, sợ nói nhiều một chút sẽ tiết lộ
nỗi lòng chân chính của nàng.
Từ lúc nào, trong lòng nàng lại bị bóng dáng người này chiếm hết? Là
sau khi hắn hôn nàng sao? Hay là từ lúc mới bắt đầu nhận thức hắn? Bộ
dạng hắn cực kì tuấn mỹ, ai gặp cũng đều muốn ngắm. Nhưng với nàng mà
nói, hắn luôn luôn là nhân vật trong câu chuyện, nào biết có một ngày
nàng sẽ cùng hắn gặp nhau?
Nàng cũng muốn ít quan tâm hắn lại, bớt suy nghĩ về hắn, nhưng đôi
lúc hắn ngẫu nhiên để lộ ra cô tịch kia, làm cho nàng cảm thấy thật đau
lòng, muốn cho hắn nhiều ấm áp một chút, cho hắn tiếng cười nhiều một
chút. Cho nên thời gian này nàng hay chọn kể những mẩu chuyện vui, chính là muốn hắn cười nhiều thêm một chút.
Nhưng, có lẽ thời điểm này vẫn còn chưa thật sự nên thân thiết. Nàng càng ngày càng không khắc chế được tâm tư, cho nên lúc a cha cảnh cáo,
nàng quyết định hôm nay kể chuyện xong sẽ trở về nhà, tuyệt đối không
lưu lại dùng cơm, không cần quan tâm hắn nhiều nữa. Bắt đầu từ ngày mai, nàng cũng sẽ đi tìm việc làm, buổi tối mệt mỏi tự nhiên sẽ không nghĩ
tới hắn.
Không biết có phải do liên quan đến trong lòng có việc hay không, lúc này nàng cảm thấy Phàn Ngưỡng Cực thoạt nhìn cũng là tâm sự trùng
trùng. Nàng kể xong đoạn ngắn hôm nay, hắn hình như còn có đăm chiêu
sững sờ, không giống trước kia độc miệng phê bình biểu diễn của nàng.
“Cái kia…… Vương gia, nếu không có chuyện gì khác, Tiểu Tiểu liền cáo từ.” Tiểu Tiểu chưa quên giáo huấn của a cha, nhanh chóng đứng dậy dự
định rời đi.
Nhưng mà ánh mắt phức tạp của Phàn Ngưỡng Cực nhìn nàng, trong mắt có bi ai, lại có quyến luyến thật sâu. Chỉ trong nháy mắt như vậy, nàng
còn cho rằng hắn sẽ đem nàng ôm chặt lấy, nhưng chung quy hắn vẫn không
hề động đậy.
Nàng bất giác thở nhẹ một hơi, có lẽ là thất vọng. Nàng cứng ngắc xoay người, hướng ra thiên thính.
“Tiểu Tiểu!” Âm thanh trầm thấp mà khàn khàn của hắn, nghe qua tựa hồ thực trầm trọng.
Nàng dừng bước, xoay người nhìn hắn. “Vương gia, có chuyện gì?”
“Lại bồi ta dùng bữa đi!” Thanh âm đè nén của hắn, nghe rầu rĩ.
Trong giọng nói của hắn lộ ra thống khổ làm cho nàng dừng bước. “Ta…… Được rồi, nhưng đây là lần cuối cùng, a cha nói không nên làm phiền
ngươi, về sau ta cũng không thể ở lại làm phiền vương phủ.”
“Hảo, liền theo như ngươi nói.” Hắn nhẹ giọng đáp ứng, nhưng đáy lòng lại biết xong lần này chỉ sợ thành người xa lạ.
Phàn Ngưỡng Cực gọi người hầu, trên bàn rất nhanh bày đầy thức ăn mỹ
vị. Vì che giấu đáy lòng cảm xúc khác thường không được tự nhiên kia,
Tiểu Tiểu ăn bán mạng, bộ dáng làm như rất đói bụng.
Mà hắn thỉnh thoảng giơ chiếc đũa nhìn làm nàng sợ run, đáy mắt nhìn
bộ dáng nàng đã quen thuộc lại xa lạ kia, biết rằng sau này cũng chỉ có
thể tưởng niệm nàng ở trong trí nhớ, đáy lòng không khỏi một trận muộn
thống (phiền muộn + thống khổ, đau đớn).
Vì sao hắn không thể cùng người trong lòng ở cùng nhau?
Hắn chung quy chỉ có thể cô độc sao?
Sinh mệnh dài lâu như thế, mà hắn đã trải qua như vậy?
Nguyên bản cho rằng thời gian quen biết không lâu, nhân lúc tình cảm
đối với nàng còn chưa sâu, dứt bỏ là lựa chọn tốt nhất. Nhưng là đến
thời điểm này, hắn lại cảm thấy bụng đầy đau đớn, chẳng lẽ tiểu nha đầu
này lại khắc sâu ở trong lòng hắn như thế? Nhưng cho dù có hay không,
hắn cũng đã quyết định.
“Vương gia sao lại không ăn? Hay là bị tướng ăn của ta dọa rồi, nên ăn không vô?” Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn hắn, kinh ngạc hỏi.
Hắn cười cười.“Nhìn ngươi ăn cũng đủ no rồi.”
Tiểu Tiểu trừng mắt nhìn hắn một cái.
“Ngươi từ mai không cần đến đây.” Hắn nhàn nhạt mở miệng, ngữ khí thoải mái giống như đang bàn luận thời tiết.
Động tác cắn chân gà của nàng dừng một chút, lập tức buông ra đồ ăn,
ngẩng đầu nhìn hắn. “Vì sao? Ta còn nợ ngươi ngân lượng nha? Ta đương
nhiên có thể đi kiếm tiền, nhưng có vẻ chậm, ngươi có thể phải đợi thật
lâu……”
Rõ ràng hạ quyết tâm muốn cùng hắn xa lạ, nhưng lúc hắn nói như vậy,
nàng lại cảm thấy như bị vứt bỏ. Vì sao lòng của nàng hoảng loạn, rất là muốn bắt lấy chút gì đó?
Phàn Ngưỡng Cực khẽ thở dài. “Ngày mai ta đến phía nam, hoàng thượng
phái ta đến phía nam giám sát công trình trị thủy, trong khoảng thời
gian ngắn sẽ không về đây. Bạc này không cần, coi như là cho a cha ngươi làm lễ vật, nhận lấy đi!”
Nếu không phải là rất quái lạ, hắn còn muốn cho nàng nhiều ngân lượng thêm một ít, để cho hai cha và con bọn họ có thể quá thoải mái chút.
Thân mình nàng cứng đờ, biết hắn nhất định là nhân cơ hội này cùng
nàng phân định cho rõ. Mà rõ ràng nàng cũng quyết định như vậy a, nhưng
sao trong lòng nàng lại cảm thấy thập phần bị thương, thậm chí còn có
chút tức giận, dù sao nàng cũng không phải là kẻ chủ động hôn mà, hắn
làm sao có thể muốn thân thì thân, xoay người nói đi thì đi?
“Tiểu Tiểu khẳng định sẽ trả lại bạc, tuy là thời gian có lẽ chậm một chút, chỉ cần gom đủ ngân lượng, ta sẽ đưa đến quý phủ giao cho quản
sự. Thời gian vương gia quý giá, tiểu nhân cũng không quấy rầy.” Nàng
buông bát đũa, lau lau tay liền đứng dậy.
Hắn nhìn thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn nàng đầy vẻ bi thương, đáy lòng đau xót, thật muốn nắm giữ tay nàng, ngăn nàng rời đi. Nhưng đã quyết
định buông tay, cần gì phải tăng thêm thống khổ?
“Tiểu Tiểu……” Hắn nhìn nàng, lời muốn nói thật nhiều mà nghẹn lại.
Nàng quay đầu nhìn hắn, nhìn thấy đáy mắt phức tạp và thần sắc u buồn kia của hắn, không khỏi ảm đạm. Rõ ràng là hắn cự tuyệt nàng, vì sao
hắn còn dùng ánh mắt tịch mịch này mà nhìn nàng? Giống như kẻ bị vứt bỏ
là hắn, mà không phải nàng.
“Vương gia, cám ơn ngươi đã chiếu cố trong khoảng thời gian này,
thỉnh bảo trọng.” Nàng nói xong xoay người bước đi, để tránh chính mình
lại tiếp tục mềm lòng, làm ra càng nhiều chuyện chê cười.
Đúng vậy a, hắn với nàng đâu chỉ khác nhau một trời một vực nha! Cho dù mơ tưởng xa vời thế nào, cũng nên có giới hạn đi?
— —
Trong không khí đầy hơi ẩm ướt, mây đen vần vũ, nhưng lại không mưa.
Ba Cách vội vàng đánh xe ngựa trên đường làng, nhưng ánh mắt vẫn
hướng về phía chủ tử đang ngồi yên ở trước xe ngựa. Rời khỏi kinh thành
đã đằng đẵng một ngày, chủ tử gia mở miệng nói mà không vượt quá mười
câu, hồi phục lại vương gia đạm mạc dĩ vãng kia. Nhưng lần này còn thảm
hại hơn, vương gia không chỉ không nói chuyện, cũng không ăn, luôn nhìn
phương xa, trong đôi mắt có tịch liêu làm cho người ta cũng không đành
lòng nhìn.
“Thập Tứ gia, chúng ta hẳn là nên đi quan đạo (đường lớn)?
Gia cũng biết vạn tuế gia có phái người bảo hộ, nếu đi quan đạo, người
xe lui tới cũng nhiều, những người đó yểm hộ cũng tốt hơn.” Ba Cách mở
miệng.
“Người cũng không phải do ta phái, chẳng lẽ ta còn phải quản cả việc
ăn uống của bọn họ sao.” Phàn Ngưỡng Cực lãnh đạm nói. “Hơn nữa, người
bảo hộ dễ dàng che giấu, chẳng lẽ kẻ địch không có ưu thế này sao?”
“Gia nói cũng có lý. Khí trời như không được tốt, hơn mười dặm phía
trước có cái trấn, có nên dừng lại nghỉ trọ hay không?” Ba Cách hỏi lại.
“Tùy ngươi.” Phàn Ngưỡng Cực dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần.
Nhưng Ba Cách cũng không có ý định cứ buông tha như vậy. “Gia, kỳ
thực gia có thể đem Tiểu Tiểu cô nương theo. Người lần này vạn tuế gia
phái thân thủ thực sự không tệ, ta đã thử qua……”
Phàn Ngưỡng Cực đột nhiên mở mắt trừng hắn.“Ngươi rất rõ ràng lý do ta làm như vậy.”
“Nhưng là……” Ba Cách đương nhiên biết chủ tử quyết định buông Tiểu
Tiểu cô nương ra là vì bảo hộ nàng, nhưng thế này đối chủ tử mình rất
tàn nhẫn, hắn nhịn không được. “Chẳng lẽ không có biện pháp khác sao?
Cho dù mang theo bên người, phẫn thành nha hoàn của chủ tử, người ngoài
thực sự sẽ phát hiện Tiểu Tiểu cô nương là người quan trọng sao? Hơn nữa cứ tiếp tục như vậy, chẳng lẽ chủ tử thực sự muốn cô lão chung sinh (cả đời vừa cô đơn + già cả)?”
“Ta chỗ nào cô lão? Chẳng lẽ ngươi phải rời khỏi ta sao?” Phàn Ngưỡng Cực hỏi lại. Trước khi gặp Tiểu Tiểu, hắn ta đối với cuộc sống dửng
dưng bạc tình của mình không có chút không vừa lòng, nếu quá khứ đã có
thể trôi qua như vậy, có đạo lý gì mà lúc này không đi qua đây? Dưới đáy lòng hắn nói với chính mình như vậy.
“Ba Cách đương nhiên sẽ không rời đi. Nhưng cái kia bất đồng, gia
thật vất vả mới gặp được một cô nương có thể khiến cho gia vui vẻ, loại
duyên phận này cũng không phải là tầm thường. Ta đi theo bên người gia
lâu như thế, mới lần đầu tiên nhìn thấy. Bỏ lỡ nàng, còn có thể có một
Tiểu Tiểu cô nương khác sao?” Ba Cách vừa nói vừa bĩu môi, vẫn là cảm
thấy như vậy thật không tốt.
Hắn thích Tiểu Tiểu cô nương, cũng thích chủ tử hắn, hắn hy vọng hai
người kia có thể ở cùng nhau, có thể làm cho nhau vui vẻ. Nhất là chủ
tử, cả đời này không có bao nhiêu thời gian khoái hoạt, thật sự rất
không công bằng.
“Đừng nữa nói. Người của Thái hậu như hổ đói rình mồi, con đường này
sao có thể bình an, làm sao cũng có thể làm cho thân nàng lâm vào hiểm
cảnh.” Phàn Ngưỡng Cực phản bác.
“Gia có từng đem tình huống này nói cho Tiểu Tiểu cô nương biết?
Không biết chừng suy nghĩ của Tiểu Tiểu cô nương không phải như thế. Gia làm sao cứ tự bản thân quyết định, cũng không hỏi một chút ý kiến Tiểu
Tiểu cô nương đây? Nói không chừng nàng chính là không so đo danh phận
cũng muốn ở cùng gia, kia coi như là phương pháp……”
“Ba Cách!” Phàn Ngưỡng Cực ngăn lại hắn.“Ngươi càng ngày càng dong dài.”
“Hay là chờ hoàng thượng thực sự đánh tan thế lực thái hậu, khi đó uy hiếp cũng liền giải trừ, đến lúc đó lại cho Tiểu Tiểu cô nương một danh phận, như vậy cũng……”
“Câm miệng.” Chiết phiến của Phàn Ngưỡng Cực rốt cục cũng hôn lên cái ót Ba Cách.
Ba Cách cắn chặt răng, miễn cưỡng nhịn xuống.
Thế này không công bằng, với gia không công bằng, với Tiểu Tiểu cô
nương cũng không công bằng! Hắn nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy không
thoải mái, cứ cảm thấy như vậy là không đúng.
Mà Phàn Ngưỡng Cực làm sao có thể không biết tâm tư Ba Cách đây? Ba
Cách là thật tâm vì muốn tốt cho hắn, nhiều năm như vậy, Ba Cách rất rõ
ràng hắn từng trải qua những ngày như thế nào. Phụ hoàng hắn đã chết,
hắn nhờ phụ hoàng cho hắn thoát ly hoàng cung, một mặt nào đó cũng có
được tự do, nhưng phụ hoàng hắn chung quy không thể giúp hắn hoàn toàn
thoát khỏi gông xiềng của người mang dòng máu hoàng thất.
Hắn mặc dù không có ý tranh đấu, nhưng tranh đấu đã qua cũng không
cho hắn được thanh nhàn. Tựa như hắn không nghĩ gây chuyện, thị phi lại
luôn quay chung quanh hắn. Sinh mệnh tràn ngập nhiều việc không thể như
ý, trước kia còn miễn cưỡng chịu được, cảm thấy dù sao cũng không có tổn thất gì, nhưng lần này sai mất Tiểu Tiểu, hắn còn có thể lạnh nhạt sao? Hắn còn có thể không oán trời trách đất sao?
Ngay khi xe ngựa tiến vào trong trấn nhỏ, hắn vừa thấy trên đường bán bánh nướng nóng hầm hập, người thứ nhất đúng là nghĩ đến Tiểu Tiểu. Nếu nàng có mặt, lúc này ước chừng đối với bánh nướng kia còn có thể chảy
nước miếng nha, hắn không thể không xuất tiền túi đi mua một cái trở về. Thậm chí nàng còn có thể kiên trì bắt hắn cắn một miếng, chứng thực
việc nàng nói bánh nướng ăn ngon không phải nói dối……
“Ba Cách, dừng ngựa. Quay lại mua cái bánh nướng.” Trước khi hắn ý thức được, đã mở miệng hạ lệnh.
“Được, ta lập tức đi.” Ba Cách cho rằng chủ tử rốt cục đã có khẩu vị ăn cơm, thật sự vui vẻ.
Đem xe ngựa dừng một bên, Ba Cách nhảy xuống xe mua cái bánh nướng. “Gia, ngài lót dạ trước, hẳn là nhanh đến khách điếm thôi.”
Sau khi đến khách điếm, Ba Cách nhìn thấy trong tay chủ tử hắn nâng
khối bánh nướng kia đã lạnh, ngay cả cắn cũng chưa cắn lấy một miếng,
hắn nhịn không được vụng trộm thở dài.