Trên đời này, tránh đông tránh tây nhưng có một thứ không thể tránh được, chính là số mệnh.
Sau khi ổn định lại cuộc sống cô cũng quyết định gặp lại mẹ. Khỏi phải nói gặp lại cô, mẹ cô vui mừng đến cỡ nào. Lúc nhận được điện thoại của cô, mẹ cô dường như không thể tin vào tai mình. Đứa con gái mất tích tưởng đã chết đã quay về. Mẹ cô muốn cô quay về nhà nhưng cô từ chối. Với cô, đó không phải nhà, mà là nơi chứa đựng bao hồi ức mà cả đời này cô không hề muốn nhớ lại. Cũng là bởi vì nơi đó có anh- người đàn ông cô căm thù nhất trên đời. Chỉ vì tính ích kỉ, sự suy đoán của anh ta mà khiến cô bị tổn thương, khiến cô suýt mất đi mạng sống của mình.
Sau khi gặp mẹ xong, cô lang thang trên quảng trường. Đi đến đài phun nước, cô lại nhớ về ngày sinh nhật năm 18 tuổi. Đó là ngày cô hạnh phúc nhất trong cuộc đời mình. Nhưng nó cũng là ngày cô bước chân qua cánh cổng địa ngục theo sự dẫn dắt của ác ma. Đang mải mê suy nghĩ thì cô nhận được cuộc gọi đến của vị hôn phu Anh muốn cô về sớm để đi dự tiệc với mình. Hít một hơi thật sâu cô tự nhủ: Mạnh mẽ lên, mày làm được mà. Phải cho anh ta thấy mày sống rất tốt, phải khiến anh ta sau này sống không bằng chết.
Về đến nhà cô đã thấy vị hôn phu chỉnh trang ngồi xem tivi. Thấy cô, anh mỉm cười rồi cất tiếng:
- Về rồi sao? Anh đã chuẩn bị sẵn đồ giúp em rồi, thay đồ rồi mình đi nhé. Anh đợi em dưới xe.
Sau khi anh ra khỏi nhà, khóe miệng cô không tự chủ vén lên thành hình trăng lưỡi liềm. Anh vẫn luôn như vậy, ôn hòa, chu đáo và rất yêu thương cô. Hơn 1 năm qua, cô đã nợ anh rất nhiều, không có anh, sẽ không có cô của ngày hôm nay. Cô nguyện dùng hết quãng đời còn lại của mình để đền đáp tấm chân tình của anh. Chỉ cần việc báo thì thành công, cô và anh đến một nơi thật xa. Nơi đó chỉ có anh và cô, chỉ có gia đình nhỏ của họ.
Anh đưa cô đến một khách sạn 5 sao ngay trung tâm thành phố. Theo anh nói thì hôm nay diễn ra một buổi đấu giá từ thiện. Khi cô khoác tay anh vào đến sảnh lớn, báo chí liên tục chụp hình và đưa ra rất nhiều câu hỏi cho hai người.
- Cho hỏi đây có phải vị hôn thê mà anh đã công bố trong buổi họp báo ở nước lần trước không?
- Hôm nay anh đưa cô ấy đến có phải là muốn công bố danh tính của cô ấy cho dư luận biết không?
- Xin hỏi hai người định khi nào thì kết hôn?
...
Cô thấy những câu hỏi như vậy thật nhàm chán. Tại sao đời tư của họ phải báo cáo với người ngoài chứ. Thấy cô có vẻ khó chịu, anh nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay của cô, ghé vào tai cô:
- Em yên tâm. Để anh...
Anh mỉm cười, nói với các phóng viên:
- Cảm ơn các bạn phóng viên đã quan tâm tới chúng tôi. Nhưng câu hỏi của các bạn tôi không thể trả lời. Tôi không muốn cuộc sống của vợ mình bị ảnh hưởng. Xin phép.
Nói rồi anh nắm tay cô đi qua đám phóng viên. Anh dẫn cô đi xem từng món đồ, cẩn thận giới thiệu cô hết thứ này đến thứ khác. Nhưng cô không ngờ hắn lại xuất hiện ở đây. Mặt cô tái mét, cô thậm chí còn đứng không vững. Nhất là khi hắn đang bước lại phía cô. Gương mặt hắn vẫn vậy lạnh lùng, nghiêm nghị thêm vóc người to lớn khiến hắn không khác gì một vị thần kiêu ngạo mà đầy uy quyền. Thấy cô như vậy anh ân cần hỏi:
- Em sao vậy? Không khỏe sao?
Cô lắc đầu:
- Em không sao.
- Lại đây! Anh giới thiệu với em một người bạn.
Anh dẫn cô đến trước mặt hắn. Thì ra anh và hắn là đối tác, xem ra bây giờ muốn tránh cũng không tránh được rồi. Được thôi, nếu ông trời đã muốn cô gặp lại hắn thì bằng mọi giá cô sẽ khiến hắn phải trả món nợ năm xưa. Cả đời này cô vĩnh viễn không bao giờ tha thứ cho hắn.
_______
Đã hơn một tháng kể từ sau hôm yến tiệc cô không còn thấy hắn xuất hiện nữa. Cho đến một buổi tối, đang ở nhà thì cô nhận được tin nhắn của hắn, hắn nói mẹ cô ốm nặng muốn cô vè thăm. Ban đầu cô còn lưỡng lự, sợ sẽ mắc bẫy của hắn nhưng một lúc sau mẹ cô gọi điện thì cô mới chắc chắn. Cô đi vào phòng sách, nói với anh rằng một người bạn cũ của cô phải nằm viện, mà người nhà cô ấy đều không ở thành phố này vì vậy cô muốn đến chăm cô ấy mấy hôm. Thấy vậy anh cũng không phản đối, chỉ nói cô chú ý an toàn. Cô về phòng thu dọn vài bộ quần áo rồi bắt xe trở về nhà cũ. Không phải cô muốn nói dối anh, chẳng qua lúc này cô chưa muốn cho anh biết về thân phận thật của cô.
Lúc cô về đến cổng nhà thì đã hơn 9 giờ tối. Đón cô là một bà giúp việc, bà ta đưa cô lên phòng mẹ. Thấy mẹ cô nằm trên giường, trên tay cắm đầy dây truyền cô không khỏi cảm thấy đau lòng. Cô vội quỳ xuống bên giường, nức nở:
- Mẹ! Mẹ sao vậy? Không phải mấy hôm trước còn khỏe mạnh sao? Sao bây giờ lại ốm nặng như vậy?
Mẹ cô mỉm cười, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô:
- Mẹ không sao.
- Ta muốn nói chuyện với cháu một lúc.
Cô quay lại là bố dượng cô cũng là bố hắn. Hơn một năm không gặp, ông già đi rất nhiều. Cô đứng dậy rồi theo ông ra phòng khách.
- Hơn một năm nay cháu sống tốt không?
- Tốt ạ- Cô trả lời ngắn gọn bởi cô không muốn quá khứ bị xới lên nữa.
- Chuyện của cháu và thằng...
- Chú! Bây giờ cháu đã có vị hôn phu rồi. Mong chú đừng nhắc lại chuyện cũ.
Bị cô ngắt lời, ông ta có chút mất tự nhiên nhưng rồi lại cười cho qua:
- Phải. Chuyện của hai đứa cũng đã kết thúc rồi. Cháu có dự tính gì cho tương lai không?
- Tạm thời chưa có. Phải rồi! Mẹ cháu bị sao vậy?
- Haizz - Ông ta thở dài rồi nói- Mẹ cháu tuần trước chẳng bị nhiễm phong hàn, rồi hai hôm trước không may bị ngã cầu thang nên bệnh càng nặng. Mẹ cháu muốn cháu về chăm sóc bà ấy. Cháu cứ ở đây mấy hôm cũng được. Cần gì cứ kêu người làm.
- Cảm ơn chú!
- Không có gì. Người nhà cả mà.
Cô về phòng sắp xếp đồ đạc, cô cũng định đêm nay sẽ ngủ cùng mẹ nhưng bác sĩ nói mẹ cô cần được theo dõi thêm nên để họ ở đấy là được rồi. Quay về căn phòng cũ, đã hơn một năm mà phòng cô vẫn vậy, sạch sẽ ngăn nắp. Chắc hẳn thời gian cô rời đi nó đã được dọn dẹp rất tốt.
Cạch cô giật mình quay lại thì thấy hắn đã đứng ở cửa. Cô hoảng hốt, đứng bật dậy.
- Thấy phòng thế nào? Một năm qua anh đã phải lau dọn rất cẩn thận giúp em đấy. Có phải nên cảm ơn anh một tiếng không?
- Anh... Anh...ra khỏi đây ngay.
- Sao? Không hoan nghênh anh à? Dù gì chúng ta cũng đã từng có thời gian yêu nhau.
Dường như không thể chịu được nữa. Cô quát lên:
- Anh im ngay. Nếu còn đứng đây nói năng linh tinh tôi sẽ kêu lên để xem bố anh xử anh như thế nào?
Hắn nhếch mép. Tiện tay chốt cửa lại. Bước dần về phía cô, cô theo phản xạ lùi lại, liền ngã xuống giường, hắn thuận thế đè lên người cô. Hắn dùng tay nâng cằm cô lên:
- La đi. Cùng lắm tôi bị ông ta đánh gẫy chân. Nhưng em có nghĩ đến mẹ em không? Bà ta mà biết con gái mình bị vậy liệu có chịu được cú sốc này không?
- Anh... Anh... Anh là đồ ác quỷ...
Hắn nhếch mép, bàn tay vuốt từ lưng cô chạy dọc xuống hông:
- Lẽ ra em phải biết từ lâu rồi mới phải.
- Anh định làm gì?
Hắn không trả lời, cầm lấy hai tay cô đặt lên đầu rồi cúi xuống hôn. Nụ hôn mang tính chiếm hữu rất cao, mạnh mẽ không chút dịu dàng. Tay còn lại của hắn luồn vào trong chiếc áo sơ mi đẩy chiếc áo ngực của cô lên rồi ra sức nắn. Dường như không thể chịu được nữa cô ra sức giẫy giụa, đồng thời cắn mạnh môi hắn. Mùi máu tanh lan rộng trong khoang miệng của cô khiến cô thấy thật buồn nôn. Hắn dường như không kiềm chế được nữa, ghìm chặt tay cô nghiến răng nói:
- Nếu em không muốn mẹ mình bị sốc mà chết thì ngoan ngoãn một chút. Nếu không mẹ em có xảy ra chuyện gì tôi không chịu trách nhiệm.
Nói rồi hắn dùng lực xé tan chiếc áo sơ mi của cô, để lộ hai gò bồng đầy đặn.
- Anh...
Không để cô nói hết câu, hắn cúi xuống hôn cô, rồi dần dần trượt xuống... Còn cô chỉ biết cắn chặt răng để không bật ra tiếng khóc, nhưng nước mắt cứ thế tuôn ra làm ướt một mảng ga giường.
_Còn tiếp_