Có nhiều con đường để đến với cái nghề về đêm này; có người vì tiền, có kẻ đến vì dục vọng nhưng chẳng mấy ai để ý rằng, đ.ĩ cũng là một con người có tình cảm.
Nói đến gia cảnh, nhà An Nhi không thuộc dạng giàu, bố mẹ nó làm công nhân viên chức cũng đủ miệng ăn cho cả nhà. Còn dành dụm chút ít để nó có cơ hội học đại học mà kiếm cái nghề ấm thân.
Thi thoảng, mẹ nó còn đùa vui bảo sẽ mua cho nó một chiếc nhẫn vàng làm của hồi môn khi nó đi lấy chồng. An Nhi lúc đầu còn cười tươi roi rói, càng về sau chỉ còn thấy vẻ mặt cười trừ cho mẹ nó vui.
Thành tích học tập của nó cũng tốt lắm, lúc nào cũng được thầy cô, bạn bè yêu quý, giúp đỡ – đôi khi lại bị những đứa khác ghen tỵ nhưng chẳng bao giờ nó để tâm tới.
An Nhi sở hữu một nét đẹp dịu dàng, nụ cười đỏ hồng hào dễ thương, nó dường như hoàn hảo trong mắt những đối tượng muốn làm quen.
Ai cũng nghĩ, tương lai sau này của nó chắc sẽ rộng mở lắm, có nghề nghiệp ổn định, kiếm một người chồng đàng hoàng có nhà có cửa gửi phận gái thế là xong.
Thế mà đùng một cái, đến giữa năm lớp 12 phổ thông trung học; dù sáng vẫn đi học nhưng cứ tối đêm nó lại rời nhà đi đâu không ai rõ.
Bố mẹ nó nghi ngờ, hỏi nó – nó không trả lời, theo dõi – bị nó cắt đuôi. Cứ sáng về, gương mặt xuống sắc, có quầng thâm đen quanh mắt mà nó vẫn tiếp tục đến trường như thường. Vài hôm đầu còn gắng gượng được còn những hôm sau nó chỉ biết gục mặt trên bàn ngay trong giờ học mà ngủ.
Bố mẹ An Nhi lo lắm, mới nhờ mấy đứa bạn nó tìm hiểu giúp.
Ảnh minh họa
Ai ngờ đầu, đi qua mấy đường phố dành cho người lớn lại thấy nó mặc váy bó ngắn cũn cỡn đứng ven đường chờ khách.
An Nhi vẫn mặc kệ dù nó biết lũ bạn đã nhìn thấy mình. Cái gương mặt non choẹt, dịu dàng thường ngày như tiêu tan. Nó đánh lớp phấn dày trên mặt, kẻ mày kẻ mắt, bôi son đỏ lại thêm bộ đầm liền thân chỉ dài quá mông một tý, cổ áo vét sâu đến nỗi hở gần nửa ngực; chiếc dày cao gót khiến nó ra dáng người lớn đôi chút. Tay cầm điếu thuốc lá, mỗi lần rít một hơi, mặt lại nhăn nhó khó chịu nhưng vẫn không chịu buông.
Mấy cô gái thường xuyên đứng đây nhìn thấy An Nhi cũng nửa tháng rồi, có khách mời nó nhiều lần nhưng khi nhìn thấy mặt khách là nó lại từ chối không đi. Chả thấy bắt liền tay như mấy chị đi trước, cứ như nó đang chờ đợi ai đấy. Đến gần 6.am sáng lại lạch cạch thay đồ rồi đi về.
Cho đến một ngày, khoảng 11.pm, đường xá vẫn đông đúc người qua lại. Xe cộ chạy vùn vụt, chỉ có vài người đậu xuống chỗ An Nhi tìm gái qua đêm, ưng hàng xong là lại vụt phóng đi.
Thoáng cái mà chỉ còn lại nó đứng đấy, trời mùa đông lạnh buốt mà nó vẫn mặc độc cái váy ngắn, mắt nhìn dáo dác tìm kiếm thứ gì đó.
” Này, có xài được không?”
Có tiếng nói đàn ông vang lên, nó quay mặt lại nhìn. Là một gã đàn ông chừng ngoài hai mươi, ngồi trên chiếc SH màu đen bóng loáng trước ánh đèn đường vàng chóe.
Nó nhìn mặt gã vừa lên tiếng, nhìn chăm chăm hồi lâu mới nói được một câu.
” Có, dùng riêng! Không dùng chung, chịu không…?”
Hắn trố mắt nhìn nó rồi lại cúi mặt cười sặc sụa, thoáng vẻ thích thú: ” Hay, đồ riêng à. Chịu bao nhiêu?”
” 100k thôi, cam kết đấy!”
Nó nói chỏng lỏn, giọng nói thanh trong đến lạ thường. Rõ ràng là hàng mới vào nghề nhưng lại tỏ vẻ là có kinh nghiệm lắm.
An Nhi thấy hắn gật đầu đồng ý, ra hiệu cho nó ngồi lên xe và thế là nó trèo lên. Lúc đầu thấy không ngồi soạc hai bên được lại ngại ngùng leo xuống nép về một hướng. Dùng tay kéo mép váy che được chút nào hay chút đấy.
Ngồi sau lưng hắn, nó thi thoảng lại nghe thấy tiếng hắn cười, chỉ phát ra vài tiếng nho nhỏ trong cổ họng. Nó không hiểu sao hắn lại cười nhưng nó lại cười theo như một con ngố, vòng cánh tay ôm lấy eo hắn, an tâm để hắn chở đi.
Hắn đưa nó đến một chung cư cao tầng, gửi xe xong, An Nhi lại lẽo đẽo đi theo sau hắn như một đứa trẻ bám đuôi người lớn. Nó nhìn xung quanh với ánh mắt lạ lẫm, có khi lại rụt rè, lo sợ. Nó đưa tay bám lấy áo khoác da của hắn còn hắn vẫn nhìn về phía trước mà đi tiếp.
” Vào đi!” Hắn dừng lại trước cửa phòng só 207, vừa mở cánh cửa đứng nép một bên nhường cho nó vào trước.
An Nhi bước vào trong căn phòng chẳng có cái gì cả; ngoài phòng ngủ có một chiếc giường và tủ đựng bằng gỗ to đùng.
Nó tò mò hỏi: ” Phòng riêng à?”
Hắn đóng chốt cửa rồi bước vào trong phòng ngủ cùng nó: “Ừ, phòng riêng cho đồ riêng!”
Nó cười thoáng, có phần chua chát.
” Tắm đi!” Hắn ném cho nó chiếc khăn tắm vắt trên thành giường.
” Bao người dùng rồi?” Nó bắt lấy chiếc khăn bông trắng có phần nhăn nhúm.
” Không nhớ! Tắm đi!”
Hắn ra lệnh lần nữa, An Nhi nhún vai cầm chiếc khăn vào phòng tắm.
Châm một điếu thuốc, hắn vắt chân ngồi bên mép giường và phì phèo. Đôi mắt nhìn chăm chăm vào cánh cửa phòng tắm nghi ngút hơi. Ánh đèn rọi bóng An Nhi lên cánh cửa trắng đục; thân hình đầy đặn của nó phần nào đấy thu hút được hắn.
Quấn chiếc khăn tắm, An Nhi bước ra khỏi phòng tắm. Nó ngần ngại liếc mắt nhìn hắn. Lại vội quay mặt nhìn xung quanh, đang phân vân không biết có nên ngồi cạnh hắn hay là cách ra xa.
Khi nó vẫn mải mê suy nghĩ thì hắn đã đứng dậy khỏi giường và bước vào phòng tắm mà không nói với nó lời nào.
Tuy căn phòng có bật điều hòa nhưng sao nó vẫn thấy lạnh thế, chiếc khăn tắm quấn quanh làm nó khó chịu vô cùng, dù so chiếc váy của nó với chiếc khăn tắm này thì có phần ngắn hơn. Nhưng sao như thể là vô hình, mảnh vải che thân lại khiến nó cảm giác cơ thể đang hoàn toàn tr.ần tr.ụi chẳng che chắn gì.
An Nhi thở một hơi dài, nó ngả người xuống giường đệm, úp lòng bàn tay xoa nhẹ trên bọc đệm trắng, lòng lại phập phồng hồi hộp.
” Cạch…” Cách cửa phòng tắm lại mở, hắn bước ra và đưa tay tắt đèn trong phòng tắm rồi mới tiến lại gần nó.
An Nhi vụt ngồi dậy, khép nép hai chân và đan chặt hai bàn tay đặt trên đùi, miệng mấp máy như không biết nói gì.
Hơi nước nóng tỏa ra quanh cơ thể hắn, cả thân chỉ quấn độc cái khăn bé nơi hạ bộ. Nước chảy lấm tấm trên làn da từ bờ vai rộng xuống ngực và lưng tr.ần thật q.u.y.ế.n r.ũ. Cơ thể hắn không vạm vỡ cũng không quá gầy gộc, cơ bụng vẫn đủ sáu múi và cánh tay không cơ bắp cuồn cuộn nhưng vẫn thật rắn chắc. Lại nhìn những lọn tóc rủ, chảy giọt nước lóc tóc xuống sàn nhà gạch trắng, nó động lòng vô cùng.
An Nhi mạnh bạo cởi chiếc khăn tắm quấn mình của nó, tiến ra sau hắn và lau mái tóc lòa xòa thấm đẫm nước. Nó thấy s.u.n.g s.ư.ớ.n.g lắm, đôi mắt mông lung nhìn trìu mền, hai làn môi không ngừng mỉm cười mãn nguyện. Từ mái tóc hắn, nó ngửi thấy mùi hương thoang thoảng đầy nam tính cuốn trôi đi sự ngại ngùng từ nó.
Bất chợt, hắn đưa tay nắm lấy bàn tay An Nhi và quay ngoặt người lại đẩy nó ngã ngửa xuống giường.
Cả thần thể trơ trụi của nó hiện lên trước mặt hắn, giờ đây nó không còn thấy lạnh nữa; mặt đỏ ran đến tận mang tai. An Nhi quay mặt tránh ánh nhìn chăm chăm từ hắn, bàn tay buông chiếc khăn tắm rơi xuống sàn.
Bàn tay to lớn của hắn xoa lên cổ nó, đạt một nụ hôn nhẹ rồi vụt bên tai thì thầm:
” Còn t.r.i.n.h không?”
An Nhi nhăn mặt vì cảm giác bồi hồi, hơi thở n.ó.n.g b.ỏ.n.g và tiếng hắn nhột nhạt bên tai khe khẽ:
” Còn…!”
” Thật à?” Hắn nghi ngờ hỏi lại.
” Ừ…”
An Nhi thở hắt một hơi cũng là lúc hắn dừng lại. Nó vẫn nhắm mắt chờ đợi hắn, còn hắn lại rời giường; nhặt chiếc khăn che đi tấm thân trong trắng của nó. Hắn không nhìn An Nhi nữa, buông một câu lạnh lùng.
” Mặc đồ vào. Đi về!”
Nó choàng tỉnh trong cơn mê man, trước câu nói của hắn. An Nhi ngỡ ngàng nhìn tấm lưng trầ.n rộng khắp của hắn. Nó ngồi dậy, nắm chặt khăn che phần trước cơ thể. Đôi mắt sầm tối, giọng trầm xuống:
” Không muốn!”
Hắn bước vội vào phòng tắm, mang bộ váy và bộ đồ nội y vứt ngay xuống bên cạnh nó.
Mắt nhìn trừng trừng, giọng gắt hơn:
” Mặc vào! Trẻ con mà dám đua đòi làm người lớn!”
” Mặc vào! Trẻ con mà dám đua đòi làm người lớn!”
” Tôi mười tám tuổi rồi!” An Nghi gào lên.
” Mặc vào đi!” Hắn nói, mắt đã không còn nhìn nó nữa rồi.
An Nhi biết hắn đang giận. Có lẽ hắn ghét nó rồi, không còn nụ cười thoảng như khi nào còn gặp nhau nữa.
Hắn quay người định vào phòng tắm thay đồ thì An Nhi vùng dậy.
Nó cứ trần như nhộng đuổi theo hắn, ôm hắn từ sau lưng nói khẩn thiết:
” Đừng đuổi em đi! Chẳng phải anh nói muốn có bồ sao? Giờ em là đ.ĩ – anh là khách, em … Hãy cho em ở bên anh, đừng bỏ rơi em như vậy…”
” Trẻ con đừng nói linh tinh!” Hắn vẫn đứng đờ như khúc gỗ, miệng nói lạnh nhạt.
” Em không phải trẻ con!” Nó lại gào lên đau đớn. Chạy vòng lên trước hắn, dùng bàn tay vươn cao kéo mặt hắn nhìn thẳng vào nó. Hắn cuối cùng cũng chịu nhìn nó, nhìn khuôn mặt non nớt với hai dòng nước mắt chảy dài.
” Có lẽ anh chẳng còn nhớ…! Nhưng em lại chưa từng quên. Ngày… Ngày anh cứu em khỏi bọn lưu manh…nếu như không có anh, chắc em đã chẳng thể tiếp tục sống nổi…! Dù biết anh đã có vợ, dù biết anh chỉ cần một người tình qua đêm… Em vẫn làm, giờ không phải được rồi sao!? Em không cần danh phận, chỉ cần anh chấp nhận em như vậy là đủ.”
An Nhi ôm chặt lấy hắn, ép sát khuôn mặt đẫm nước mắt vào ngực hắn, nó cứ không ngừng mếu máo van xin hắn như vậy.
Hắn quả thật chẳng còn nhớ gì, hắn nghĩ đó đơn giản chỉ là một câu bông đùa thoảng qua nhưng với An Nhi lại là một lời nói thật lòng. Hắn thấy nó thật ngốc nghếch, ngốc nghếch một cách đáng thương. Hắn mủi lòng, vòng tay ôm chặt lấy nó để nó an lòng một chút. Nhưng thực chất lại khiến An Nhi lún sâu vào thứ tình yêu mù quáng.
” RẦM!!!”
Cánh cửa phòng mở toang, đập mạnh vào thành tường.
Hắn và nó vẫn tay trong tay ôm chặt lấy nhau; giật thót mình buông tay nhìn về phía cửa.
” AN NHI !!!” Giọng nói thốt lên thống khổ.
An Nhi ngỡ ngàng, nó căng mắt nhìn, lí nhí trong miệng:” Bố… Mẹ…”
Bố An Nhi chậy xồng xộc vào; ông nghiến răng nghiến lợi cho hắn một bạt tai thật mạnh làm hắn phải lùi bước lại về phía sau, hứng chọn cái tát của bố nó làm hắn thật sự choáng váng đầu óc. Rồi đến mẹ nó, lao đến đánh thùm thụp vào ngực hắn.
” Thằng đểu… Mày làm gì con gái tao! Thằng mắt dậy…” Mẹ An Nhi nước mắt giàn giụa, bà mắng chửi hắn không thôi, miệng mếu máo kêu than, lòng đau quặn thắt.
An Nhi cứng đờ người, nó chỉ biết đứng nhìn, lòng nó cũng đau đớn muôn phần. Rồi lại choàng tỉnh mà lao đến đỡ cho hắn, nước mắt nước mũi vẫn tuôn chảy, thì thào nhận lỗi.
” Mẹ… Đừng đánh ân nhân của con! Con có lỗi, là con hết… Là tại con bất hiếu, mẹ hãy đánh con đi! Con sai, là con sai hết… Mẹ ơi…”
An Nhi quỳ thụp xuống, nó ôm lấy chân mẹ. Hai mẹ con ôm lấy nhau khóc ròng.
Hắn nhìn, hai hàng lông mày nhíu lại; hắn quay vào phòng tắm thay quần áo.
Bố An Nhi nhìn hai mẹ con xót xa, còn những người bạn An Nhi nhìn mà lặng người không nói nổi lời nào.
” Hai mẹ con đứng dậy, đi về…” Bố nó chạy lại, nâng hai mẹ con đứng dậy. An Nhi đỡ mẹ từ từ đứng lên, lau những vệt nước mắt trên khuôn mặt tiều tụy của mẹ nó. Nó lại vội liếc mắt nhìn hắn còn trong nhà tắm, ngậm ngùi dìu mẹ về cùng bố.
Từ đấy, nó lầm lỳ hơn trước.
Chả còn tươi vui như ngày xưa. An Nhi vẫn để trong lòng hình bóng của hắn, chỉ là nó không muốn bố mẹ buồn lòng đành chăm chỉ đi học rồi về nhà đúng giờ.
Có khi, thấy mẹ ngồi ngoài hiên cửa đến đêm khuya vẫn còn chưa đi ngủ, nó tiến lại gần và ngồi xuống bên mẹ.
” Mẹ đi ngủ đi! Muộn lắm rồi!”
” An Nhi…!” Mẹ gọi tên nó nặng trĩu, đôi mắt lụp sụp buồn rầu. ” Đừng đi tìm nó con nhé!”
An Nhi cười đắng nghẹn, nó vòng tay ôm lấy mẹ; ngả đầu xuống vai mẹ thủ thỉ:” Con không đi đâu cả. Con ở nhà với bố mẹ đến già!”
An Nhi đưa mẹ về phòng ngủ rồi nó mới trở lại phòng.
Nhưng nó không tài nào ngủ được, nó lại ngồi nghe nhạc suốt cả đêm dài. Nó dùng chút kỷ niệm về hắn nuôi dưỡng nụ cười hiếm hoi đọng trên môi. An Nhi nhớ về vòng tay hắn, nụ cười cùng chiếc răng khểnh và hơi nóng từ làn da bánh mật ấy. Nó biết căn hộ của hắn nhưng không dám lảng vảng đến gần khu phố, chiếc ví tiền của nó để trong phòng tắm không biết hắn đã cầm chưa, hắn đã biết tên nó chưa? An Nhi cứ nằm suy nghĩ vẩn vơ như vậy, cứ thế nó thức đến khi mặt trời cuối đông bắt đầu nhen nhóm chiếu qua ô cửa sổ nhỏ.
Mỗi ngày, An Nhi đi học bằng xe bus, đến trường và đóng vai thành một học sinh ngoan ngoãn. Nó không còn buôn chuyện với những đứa bạn nữa. Chỉ cặm cụi chép bài và làm bài tập. Đến giờ về là về; nó giống như một con bé tự kỷ xa lánh bạn bè. May sao lũ bạn nó cũng biết bảo nhau không bàn tán chuyện nó đã làm trong những ngày trước nên chẳng có tiếng xì xầm đến việc An Nhi thay đổi.
” An Nhi. Hôm nay mày ở lại trực nhật nhé!”
An Nhi đang cất sách vào trong túi, nó còn chẳng thèm nhìn con bạn, chỉ nói một lời lạnh băng:” Ừ, về trước đi!”
Có lẽ An Nhi không muốn về nhà sớm, nó gọi điện cho mẹ nói phải trực nhật nên về muộn. Nó biết mẹ vẫn lo sợ nó bỏ đi nhưng vẫn chấp nhận hy vọng tin tưởng vào nó một lần nữa. An Nhi biết, về nhà không khí căng thẳng chỉ làm nó muốn nổ đầu, nó không muốn nhìn gương mặt rầu rĩ của bố và khuôn mặt buồn bã của mẹ.
Sau khi đã dọn dẹp xong, trời đông cũng đang sập tối càng lúc càng nhanh. Nó rửa sạch tay và vác túi trên vai đi ra khỏi cửa lớp.
Cảnh sân trường vắng tanh vắng ngắt, lá cây rơi xào xạc theo những trận gió mạnh. Đến mái tóc của nó cũng bị thổi tung, cơ thể thi thoảng rùng lên theo cái lạnh lẽo của gió đông. Chợt nó nhận ra dáng dấp thân quen từ đằng xa, đến khi lại gần – cách tầm năm mét nó mới chắc chắn đó là hắn.
Hắn quay mặt lại nhìn nó, giọng vang lên giữa sân trường tĩnh lặng: ” Ra rồi à?”
“…” Nó không nói đáp lại, tay cầm chắc dây quai túi sách, chân cứ chôn cứng ở một chỗ mà mắt lại cứ nhìn chăm chăm không thôi.
Hắn rời khỏi yên xe máy, chân dạo bước đến bên nó.
Mấy ông bảo vệ đã đi đâu hết nên hắn mới có thể ngang nhiên vào trường học như thế này.
” Cầm lấy!” Hắn vẫn phì phèo điếu thuốc trong miệng, tay đưa ra trước mặt nó là một chiếc ví và chắc chắn An Nhi biết đó là ví của nó rồi.
An Nhi bước thêm một bước, nó không nắm lấy chiếc ví mà cầm chặt lấy bàn tay hắn. Từ hai hàng mi mắt đang chùng xuống suy tư lại lóe lên những giọt nước mắt sóng sánh như đang muốn trào ra. Nó mím chặt môi kìm nén cảm xúc lại, thứ giọng thanh mỏng trở lên khè khè đặc sệt:
” Xin…Lỗi…”
Hắn lại nhoẻn miệng cười, dúi chiếc ví vào tay nó và rụt mạnh bàn tay về. Vẫn còn có thể nói tinh nghịch:” Không sao! Quen rồi, bị thế suốt…”
Tự nhiên nó thấy cổ họng nghẹn đắng lại, trong lòng dâng trào cảm giác tự ái kinh khủng. An Nhi mím môi, nó dùng hàm răng trên miết chặt môi dưới rồi căng mắt ngước mặt lên nhìn hắn. Từ trước tới giờ, chưa bao giờ nó động lòng với ai sâu sắc như thế, nó chả thể nào hiểu được sao gặp hắn lại khiến trái tim nó thắt quặn đau đớn nhường này. Hai bàn tay nắm chặt cái ví, nó biết đây sẽ là lần cuối cùng nó có thể nhìn thấy hắn.
Hắn nhìn gương mặt sái sẩm của nó, chả biết phải nói lời như thế nào nữa. Đành nhắm mắt coi như không thấy, chép miệng nói:” Về đi! Đây về đây!”
Hắn xoay chân bước đi về phía chiếc xe SH đang đậu ngay ngoài cổng trường. Vừa ngồi lên chiếc xe hắn đã thấy nó đứng sừng sững chặn đầu xe, hai mắt đỏ hoe cùng gương mặt đã được lau vội nước mắt.
” Làm gì đấy?” Hắn tròn mắt hỏi.
” Một lần thôi! Cho đây làm đ.ĩ!”
” Điên à?” Hắn hét lên, lùi xe tránh xa nó.
An Nhi không chịu từ bỏ, nó chạy theo, vịn chặt đầu xe không cho hắn dịch chuyển.
” Nói thật, không đùa đâu!”
” Về ngay! Đừng có lằng nhằng!” Hắn quát lớn.
” Không lấy tiền. Chịu không?” Nó cũng gào ầm lên.
Hắn trừng mắt nhìn nó, An Nhi cũng trợn tròn mắt nhìn lại. Không ai chịu nhường ai, hắn vẫn cố từ chối đề nghị của nó.
” Không muốn! Đây không muốn đi tù…”
” Mười tám tuổi rồi! Không chịu, không buông!”
Hắn nói một câu, nó lại đốp trả một câu. Hắn im lặng, nó biết hắn khó xử nhưng vẫn muốn bên hắn lần cuối rồi không gặp lại cũng được.
An Nhi là đứa có học, nó biết cái gì là sai và cái gì là đúng. Nó cũng biết không nên nói ra những lời lẽ như vậy với một người đàn ông đã có vợ. Nhưng chính nó lại khao khát giữ trọn một kỷ niệm ngắn ngủi với hắn; không ồn ào, không rùm beng, giống như tuổi trẻ cháy hết mình vì những điều mình yêu thích. Nó chỉ nghĩ được vậy thôi, cố nài nỉ hắn thật nhiều, thật chân thành.
” Một lần thôi…” Nó ỉu xìu mặt mày nhìn hắn.
” Không…” Hắn vẫn cự tuyệt nó.
Chợt hắn cứng đờ người khi bắt gặp đôi mắt đen nháy của nó, từ đôi mắt trong trẻo ấy lại dạt dào một cảm xúc dữ dội rồi lẳng lặng như chìm sâu trong hố vô đáy, thật hụt hẫng. Hắn vội vàng quay mặt đi, sự sợ hãi ẩn hiện trên khuôn mặt hắn, dường như hắn sợ nhìn vào đôi mắt hỗn loạn ấy, chính hắn lại thấy quặn đau lạ thường.
” Lên đi…” Hắn nói đầy khó nhọc nhưng đủ để An Nhi nghe thấy.
Cuối cùng cũng được toại ý nguyện, nó vui mừng khôn xiết; nhanh chóng trèo lên xe ngồi và chiếc xe lên ga phòng đi.
An Nhi lại ép mặt trên tấm lưng hắn, vòng tay ôm thật chặt. Nó chỉ muốn thời gian ngừng trôi để có thể tận hưởng hơi ấm nồng nàn từ cơ thể kia. Vậy mà, chỉ trong thoáng chốc, hắn đã nó đến một khách sạn hào nhoáng. Có lẽ hắn sợ bị phát giác nên không đưa nó về căn nhà cũ nữa.
Bước vào quầy, lấy chìa khóa phòng từ nhân viên tiếp tân rồi hắn nắm lấy bàn tay An Nhi lôi đi mạnh, nhanh hơn.
Chỉ trong thoáng chốc nó nhận ra ánh mắt của nữ nhân viên kia nhìn nó thật khinh miệt; chợt nó nhận ra nó vẫn đang mặc đồng phục của trường.
Nhưng mọi sợ hãi, hổ thẹn đều tiêu tan khi cảm nhận bàn tay mãnh mẽ vồ vập và vội vã từ bàn tay hắn, nó đau nhói nhưng vẫn cười trong hạnh phúc, vì nó đã bất chấp tất cả để bên hắn rồi mà.
Lần này, hắn không mời nó vào phòng. Hắn đi trước, vào trong và dẫn dường đến tận phòng ngủ.
Anh Nhi vừa đóng chốt, nó đi theo mà hoàn toàn không nhìn thấy bất cứ thứ gì ngoài hắn, đôi mắt dán chặt không thể rời khỏi bờ vai ấy; đã từng ôm nó trong khoảng thời gian ngắn ngủi.
Hắn đã bước vào trong phòng, đợi nó bước qua cánh cửa tiện đưa tay nắm lấy bắp tay nó rồi xô ngã ngửa xuống mặt đệm vô cùng thô bạo.
Sự thật là trong giây lát nó cảm thấy sợ hãi, hoảng hồn rồi lại nhắm tịt mắt lại, miệng thét lên một tiếng vô thức. Đến khi nó mở mắt nhìn thì đã thấy gương mặt hắn đối diện với nó ngay trên giường trắng tinh kia.
Hai đầu gối quỵ hai bên kẹp chặt lấy thân thể nó, bàn tay vuốt nhẹ những lọn tóc và thì thầm bên tai:
” Em là đ.ĩ, còn tôi là khách…”
An Nhi chột dạ, mắt nó căng tròn bất chợt nhíu lại.
Một tiếng nói vang lên thật nhẹ, thật mỏng như tiếng vỡ thủy tinh vang lên trong khoảng không gian tĩnh lặng: “Vâng…” ảnh minh họa
Một tiếng nói vang lên thật nhẹ, thật mỏng như tiếng vỡ thủy tinh vang lên trong khoảng không gian tĩnh lặng: “Vâng…”
Nó cứ nằm như vậy, trên chiếc giường ấy. Lúc nó nhắm nghiền mắt vì hoảng loạn trước sự mạnh mẽ từ hắn, đôi khi lại thở dốc trước nụ hôn dồn dập lại vội vã buông lơi làn môi; đến khi cơ thể nó run rẩy, nóng rát ngọ nguậy dưới làn da hắn – nó lại kêu thét vì đau đớn của dục vọng đầu đời.
Cơ thể non nớt, tươi mát của An Nhi chảy đẫm mồ hôi ướt át. Nó vòng tay ôm lấy hắn, những giọt nước mắt nóng hổi hòa cùng mồ hôi mặn đắng. Nó r.ê.n r.ỉ bên hắn, từng lời một:
” Em yêu anh… Em yêu anh…”
Hắn dốc hai bắp chân nó đặt cẩn thận lên vai và bắt đầu đùn đẩy cơ thể. Hắn nhăn mặt lại, cắn chặt răng ôm lấy eo nó, còn An Nhi chỉ biết quằn mình đau thắt trước sự man dại nơi hắn.
” Đau không…” Hắn trườn lên và thì thào bên tai nó, nhìn khuôn mặt đã tái xanh của An Nhi.
An Nhi lắc đầu, nó ôm lấy hai bên đầu hắn và thủ thỉ những lời ngập ngừng: ” Chỉ hôm nay thôi! Hãy nói yêu em… Được không…? Để… em có thể lưu giữ… Hình bóng anh… mãi mãi…!”
Hắn nhíu hai hàng lông mày, đôi mắt nheo lại nhìn nó đau xót. Hắn hôn lên làn môi đỏ hồng của nó, hắn lại cắn răng đẩy mạnh đến tận cùng bên trong, lấp đầy nó bằng thứ tình yêu giả tạo mà hắn rắp tâm tạo ra.
Cả hai cùng thét lên trong tê dại, An Nhi thấy cơ thể nó kiệt quệ, thân dưới đau rát không còn đủ sức để dịch chuyển hay cử động chân nữa. Nó nằm sõng soài trên giường, nhìn hắn uể oải rút cái bao cao su ra khỏi người rồi cũng ngã xuống thân thể nó.
An Nhi thỏa mãn cười, nó đau lắm mà cũng hạnh phúc đến nỗi môi không ngừng nhoẻn sang hai bên. Nó ôm chặt lấy hắn, để hắn dựa vào bầu ngực nó ấm ấp.
Hắn mệt nhoài, mắt nhắm nghiền rồi dần chìm vào trong giấc ngủ êm ái. Lồng ngực hắn đồng đều cùng nhịp tim nó, hơi thở nồng nàn phả vào làn da n.ó.n.g b.ỏ.n.g. Trông hắn thật bình yên khi ở bên cạnh nó.
Theo WTT