Mặt trời lên cao, sương sớm đã tan hết. Xe cộ bắt đầu rục rịch di chuyển dọc theo các tuyến đường, tiếng người huyên náo chuẩn bị một ngày mới lan tỏa từng ngóc ngách. Thành phố mới lúc trước còn tĩnh lặng ngủ say giờ đã vươn mình thức dậy.
Tại quán cháo, lượng người đến ít dần. Khách ăn vào giờ này chủ yếu là những người làm muộn hoặc dư dả về thời gian. Bên kia đường, mấy quán cà phê bắt đầu kéo ghế xếp ra ngoài hiên, đâu đó cạnh đấy còn có vài vị khách thoải mái dựa người đọc báo bên tách cà phê nóng hổi.
Tiêu Diêu Vũ áp hai tay vào thành cốc trà gừng đưa lên ngang tầm mắt, nước trà vàng nâu song sánh tỏa mùi thơm nức mũi.
-Cậu nói xem, hôm nay có việc gì cần nhờ tôi thế? _ Tiêu Diêu Vũ nhấp nhẹ một ngụm trà, hơi suýt xoa vì trà nóng làm rộp môi.
-Ưm, hôm qua gọi điện thoại, chắc cậu cũng hình dung được lí do đúng không? _ Hà Thanh hỏi thăm dò, anh chỉ sợ cậu bạn mình cũng như những người khác có ý che giấu.
-Ơ…! _ Tiêu Diêu Vũ hơi giật mình. Chiếc cốc thoáng nghiêng, trà nóng tràn ra trôi dọc theo thành cốc bằng gốm nâu.
Hà Thanh chăm chú theo dõi. Phản ứng của Tiêu Diêu Vũ cũng không ngoài dự đoán của anh, chắn chắn cậu ta biết điều gì đó. Lúc ấy khi Hà Thanh nằm viện, ngoài Uông Thần không màng thế sự còn có Mạc Hiểu Hy và Tiêu Diêu Vũ. Trong ba người này hoàn toàn có thể loại Uông Thần, Mạc Hiểu Hy đang công tác ở vùng núi không liên lạc được thì bây giờ chỉ có Tiêu Diêu Vũ mà thôi.
-Chuyện này….
-Lúc nãy cậu bảo sẽ giúp tôi mà? _ Hà Thanh hỏi, giọng có chút trách móc.
-Hà Thanh à. _ Tiêu Diêu Vũ cuối cùng cũng nhìn thẳng vào mắt bạn. Vị giáo sư trẻ tuổi kéo miếng khăn giấy khỏi hộp chấm nhẹ lên khóe miệng, sau đó nhẹ nhàng xếp đống chén đã dùng xong thành một chồng nhỏ ngay ngắn, cũng không quên lau sạch thức ăn vương trên mặt bàn.
Hành động trước mắt sao mà quen thuộc như đã từng xảy ra trước đây quá.
-Chuyện này tôi cũng có biết hơn được cậu bao nhiêu đâu.
Hà Thanh cảm thấy hai lá phổi trống rỗng như bị ai đó rút sạch không khí. Chẳng lẽ anh lại đâm đầu vào ngõ cụt một lần nữa sao, là anh đa nghi nên mới nghĩ sẽ moi được điều Vân Nha và ba mẹ giấu từ Tiêu Diêu Vũ? Cậu ta là bạn thời trung học, từ khi vào đại học đến tận sau này cũng rất ít khi gặp lại, biết được bao nhiêu chứ.
-Tôi biết cậu đang làm giảng viên tại trường đại học cũ của tôi.
-Ừ. _ Tiêu Diêu Vũ trả lời.
-Tôi cũng không muốn làm cậu khó xử, nhưng cậu có thể cho tôi biết đây là ai được không?
Hà Thanh rút ra một tấm hình đẩy về phía Tiêu Diêu Vũ. Cậu bạn nheo mắt nhìn, tay vẫn để trên đùi.
-Tôi mới tìm được. Người nảy nhìn rất quen, ban đầu cũng không để ý nhưng dạo này cứ nhìn anh ta là đầu tôi lại đau.
-Người này….là anh vợ cậu.
-Anh vợ tôi ư? _ Hà Thanh tỏ vẻ ngạc nhiên, xem ra điều anh nghĩ là sự thật.
Thật kì lạ, cũng lâu rồi hai vợ chồng anh không có tin tức về người anh này. Hơn nữa, đống đồ trong thùng giấy kia chắn chắn quá nửa có liên quan đến anh ta, Hà Thanh nghĩ mãi cũng không hiểu sao những giấy tờ đó lại theo dõi hoạt động của anh, mà còn lại được gửi đi từ Sở Cảnh Sát nữa.
-Anh ta tên gì vậy? Xem ra cũng là sinh viên cùng trường tôi. Cậu xem! _ Hà Thanh lấy tay gõ vào dãy nhà phía sau. _ Cậu biết chỗ này đúng không?
-Tên thì tôi không nhớ. Nhưng mà chỗ này thì đúng là nơi cậu bảo đó, đây là dãy phụ của khoa Hóa Sinh, khá gần văn phòng của tôi. Chắc cậu cũng quên chỗ này có hàng lan tím đẹp thần sầu luôn rồi. _ Cậu bạn giáo sư thở dài ai oán.
-Tôi đang nhức đầu gần chết đây. _ Hà Thanh xua tay.
-Sao không hỏi Vân Nha, anh cô ấy mà?
-Tôi nói chuyện rồi, cô ấy chỉ bảo anh ta đang ở nước ngoài.
Bác chủ quán đến bàn của Hà Thanh dọn dẹp, hỏi hai người có dùng thêm bánh không nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu. Tiêu Diêu Vũ gọi thêm một bình trà gừng, anh rót thêm vào ly cho Hà Thanh. Trà gừng chảy thành dòng đẹp mắt vào gọn trong cốc, nước sóng sánh xoay vòng.
-Hồ sơ trong trường chắc còn lưu giữ hồ sơ chứ? _ Hà Thanh cầm lấy cốc trà.
-Chắc có, nhưng lâu rồi, tìm chắc cũng có chút khó khăn.
Hà Thanh im lặng nhìn tấm hình. Ba bóng người trước mặt hơi cử động theo làn khói từ cái cốc, nụ cười vui vẻ giờ đây có gì đó méo mó đến đáng sợ. Người thanh niên anh muốn biết khoác tay qua vai Vân Nha, đôi mắt đen sâu hun hút nhìn xoáy vào Hà Thanh đầy thách thức. Đây là manh mối đầu tiên, bằng mọi giá phải tìm ra. Vân Nha đã che giấu nhiều năm như vậy, dù cho cạy miệng cũng sẽ không nói. Hà Thanh phải tự tìm hiểu thôi.
Tiêu Du Vũ để yên cho bạn mình suy nghĩ, anh lắc cái cốc rồi nhìn nước đập vào thành gốm, thở dài nói.
-Được rồi, để mình giúp cậu.
Hôm sau trường đại học có việc nên đa số sinh viên đều được nghỉ, chỉ có vài nhóm nhỏ chuyên ngành học nâng cao chưa đến hai trăm người có mặt. Lúc này tất cả đang tập trung tại các phòng nghiên cứu rải khắp các khoa nghe giảng. Không khí yên tĩnh đến nỗi một cái lá bay qua dường như cũng để lại tiếng.
Hà Thanh đón Tiêu Diêu Vũ rồi cả hai cùng đến trường đại học. Anh biết bạn mình đi dạy đã được vài năm, được mọi người trong giới học thuật khen ngợi vì có nhiều nghiên cứu ấn tượng, tuổi còn trẻ mà đã trở thành giáo sư, được đích thân đứng lớp. Tiêu Diêu Vũ cũng không vì thế mà kiêu ngạo, ngược lại khá khiêm tốn, lại dễ gần với đám sinh viên, tiền lương anh nhận được phần lớn gửi về cho ba mẹ nên đến giờ vẫn chưa mua xe.
Hà Thanh lái xe quẹo vào khu vực cạnh trường. Anh bất giác ngẩng đầu hít sâu. Bãi giữ xe nằm dưới hàng cây cổ thụ chắn chắn, tán lá xòe rộng rung rinh trước gió, lá khô rơi nhẹ sau mỗi lần chuyển mình. Một hàng rào bằng cây lớn chắn phía trước, Hà Thanh có thể thấy bên kia cánh cổng thép uốn giữa đống cây là sân chính trường đại học, góc xa là khu vực tụ tập của đám sinh viên.
Những năm tháng đại học anh đã quên.
Hà Thanh theo Tiêu Diêu Vũ vào một khu nhà có vẻ cổ kính. Hành lang kéo dài thẳng tắp, một bên là các phòng đóng kín với bảng tên bằng đồng, bên kia là cửa sổ lớn kéo dài từ trần. Từ đây có thể nhìn thấy gần như toàn bộ khuôn viên của trường.
Sau khi quẹo trái quẹo phải, Tiêu Diêu Vũ dừng chân ở một căn phòng khuất bên phải hành lang, đằng trước để bức tượng đồng hình người đàn ông. Bức tượng hung dữ trợn mắt nhìn Hà Thanh như phản đối hành động của anh.
Bên trong xộc lên mùi giấy. Kệ gỗ đóng dọc khắp tường chèn kín sách, hồ sơ. Tiêu Diêu Vũ thu người luồn qua một cái giá sách lớn đến cạnh cái bàn cuối phòng. Anh để túi lên bàn, khởi động cái máy vi tính già cỗi rồi quay sang Hà Thanh.
-Tôi sẽ kiểm tra lại thông tin cũ trong bộ nhớ máy tính của trường. Cậu tìm trong đống hồ sơ đằng kia, hàng kệ gần cửa sổ ấy. Anh ta hơn cậu một khóa nên chỉ cần tìm ở đó thôi. _ Tiêu Diêu Vũ đưa tay.
Hà Thanh gật đầu, anh lững thững tiến đến chỗ bạn chỉ. Tay lướt qua các niên khóa sau mình trở ngược về trước. Thông tin được dán lên khá chi tiết, những dòng chữ nhỏ ngay ngắn được chú thích cẩn thận.
-A! Đây rồi.
Hà Thanh dừng lại, anh lôi từ trên kệ xuống một cái thùng giấy lớn dán chặt băng keo. Tiêu Diêu Vũ lại phụ rồi cả hai mang nó đặt lên bàn, Hà Thanh nhanh chóng tách mở hàng keo dán.
Bên trong thùng chứa rất nhiều sổ dán kín ảnh, là kỷ yếu và lý lịch trích ngang cùng bảng điểm học tập của sinh viên hơn khóa Hà Thanh. Anh kiên nhẫn kiểm tra từng trang một. Những tấm hình nhỏ vuông vức được xếp ngay ngắn thành hàng, mỗi hàng bốn bạn, một trang sáu hàng, phía dưới chân dung mỗi người là thông tin cơ bản như tên – lớp.
Thời gian trôi qua chầm chậm, mỗi lần qua một trang mới lại khiến cảm giác nhộn nhạo trong bụng Hà Thanh dâng lên một ít. Con cú mèo trên chiếc đồng hồ treo đường lúc lắc cái đuôi, đôi mắt đảo qua lại trong tiếng kim giây kêu đều đều.
-Tìm được rồi, A Vũ là người này!
Hà Thanh kích động chỉ vào tấm hình hàng dưới cùng. Mặc dù nhìn người đó có chút trẻ hơn nhưng đường nét và thần thái nụ cười thì không lẫn vào đâu được.
-Lý Hạo Đình. _ Tiêu Diêu Vũ lẩm nhẩm rồi gõ cái tên đó cùng niên khóa vào ô tìm kiếm trên máy tính. Cái máy rên lên, đồng hồ chờ xoay vài vòng rồi đưa ra kết quả.
Màn hình hiện ra cửa sổ thông tin chi tiết gồm nhiều thư mục con. Tiêu Diêu Vũ nhấp chuột, cửa sổ lập tức chuyển sang màu xanh, trên đó nhấp nháy chi chít chữ. Hà Thanh liếc nhìn.
Lý Hạo Đình, sinh viên khoa kinh tế, lớp C3 niên khóa… Đã tốt nghiệp.