Mọi việc đã xong, Đông Bích thở một hơi dài khoan khoái toan quay lại Sa Mạc cung để tìm kiếm Lâm Thi nhưng đã thấy mỹ phụ Lâm Thi đang chạy đến nơi. Nàng vừa thở vừa hỏi :
- Thiếu hiệp, Sa Mạc Vương có lại đây không?
- Có.
- Hắn đâu rồi?
- Đã chết.
- Thế sao tôi chẳng thấy tử thi?
- Tại hạ đã đem hỏa táng cả bọn của chúng rồi.
- À, ra thế!
Đông Bích lại hỏi :
- Còn tên nào trong Sa Mạc cung nữa không?
- Tất cả đồ đảng đều kéo rốc đến đây, chỉ còn lại mấy tên đã bị ta hạ sát cả rồi.
Đông Bích vui vẻ mỉm cười :
- Nếu vậy công việc của chúng ta đã hoàn thành. Bây giờ chúng ta nên rời khỏi nơi đây chứ?
- Không! Hiện giờ còn một người đang nguy khốn, chỉ chờ đợi thiếu hiệp giải thoát cho!
Đông Bích ngạc nhiên hỏi :
- Lâm nữ hiệp bảo sao? Người bị nạn chờ tại hạ cứu là ai?
- Rất tiếc ta không rõ.
- Người ấy trẻ hay già? Đàn ông hay đàn bà? Trai hay gái?
- Người ấy là một thiếu nữ độ mười sáu mười bảy tuổi.
- Người ấy bị Sa Mạc Vương cầm tù phải không?
Mỹ phụ gật đầu :
- Gần đúng như thế! Nhưng việc này còn lắm lý do khúc chiết, không đơn giản như tù phạm đâu, nếu dễ dàng ta đã cứu rồi, cần gì phải đợi thiếu hiệp.
- Lâm nữ hiệp, sự tình ra sao, xin nữ hiệp cứ nói thẳng ra. Tại hạ nhất quyết sẽ giải cứu cho người, dù có phải tốn hao bao nhiêu công lực tại hạ cũng không nề hà.
- Không.... việc này không dùng đến nội lực công phu, nếu thiếu hiệp bảo ta nói thẳng ra thì ta xin tóm tắt rằng thiếu hiệp có dư sức cứu nàng, và trong hiện tại, chỉ có thiếu hiệp mới cứu được nàng mà thôi. Không biết thiếu hiệp có bằng lòng ra tay tế độ chăng?
Rồi mỹ phụ tiếp :
- Tình thế quá ư khẩn cấp, vị cô nương đang chờ sự cứu thoát của thiếu hiệp từng khắc từng giây. Chúng ta nên đến thăm nàng trước rồi sẽ liệu kế hoạch sau.
Đông Bích nghe qua lấy làm lạ, vì lời nói của Lâm Thi có phần úp mở, nên chàng thầm đoán bên trong có nhiều uẩn khúc éo le. Tính hiếu kỳ nổi dậy khiến chàng gật đầu nói :
- Phải đấy, chúng ta nên đến xem sao.
Mỹ phụ Lâm Thi đi trước dẫn đường. Đông Bích lặng lẽ theo sau, trong óc chàng không ngớt băng khoăn nghĩ ngợi. Lâm Thi đưa chàng vào dãy nhà sau chót của Sa Mạc cung. Khi bước vào nhà, nàng lại dẫn chàng đi xuống một cái hầm kiên cố. Dưới hầm này, có năm sáu căn phòng u tối.
Nơi đây quanh năm suốt tháng không có một hơi gió lọt vào.
Cuối cùng mỹ phụ dừng chân trước một căn phòng, đưa tay mở miếng thiết vuông trên khung cửa sắt, bày ra một lỗ vuông vức chừng một tấc vuông. Bỗng nghe bên trong vọng ra tiếng nói xì xào, cùng với tiếng sột soạt của vải lụa chạm nhau.
Mỹ phụ Lâm Thi quay mặt nhìn Đông Bích cất giọng trang trọng bảo :
- Này Đông thiếu hiệp, trước khi thiếu hiệp đưa mắt nhìn vào đây, thiếu hiệp phải bình tâm, dù cho gặp sự gì quái lạ đến đâu cũng không được hốt hoảng kêu réo ầm lên nhé. Nếu vị cô nương ấy biết được bên ngoài có người nhìn trộm thì sự tình sẽ rắc rối cho tiểu hiệp không ít. Nhớ đấy nhé.
Đông Bích nghe mấy lời của mỹ phụ càng cảm thấy hoang mang khó hiểu. Bỗng nghe Lâm Thi gọi :
- Tiểu hiệp mau bước lại đây xem.
- Vâng!
Đông Bích vừa lên tiếng đáp vừa nhẹ nhàng tiến lại bên cửa, chàng đưa mắt nhìn quan lỗ vuông quan sát.
Khi nhìn kỹ sự việc bên trong, bất giác tay chân chàng run lên cầm cập, mồ hôi toát ra ướt áo, bao nhiêu cảm giác đều hiện ra cùng một lúc, nào mừng rỡ, nào lo âu, nào kinh hoàng. Nếu không có sự dặn dò trước của Lâm Thi thì chàng đã hét lên một tiếng ngay.
Thì ra trong phòng cấm này, chính thiếu nữ là Tô Tiểu Bình, nhưng khổ thay bây giờ nàng đã biến thành mỗi kẻ khác. Toàn thân từ trên chí dưới chỉ vỏn vẹn một phần ba chiếc quần hồng, không đủ che kín được những gì quý báu của thân thể nàng. Bộ xiêm y màu lá sen bị xé nát thành muôn ngàn sợi tơ nhỏ rơi đầy trên mặt đất, đôi mắt nàng chan chứa xuân tình, đôi nhũ hoa tròn đều như hai trái huyết lê nõn nà. Thân hình lồ lộ uốn éo múa men, miệng nàng không ngớt nói lên những lời tình tứ xuân mộng.
Đông Bích nhìn không chán mắt, nhưng rồi lại choáng váng cả đầu, chàng lịm hồn trong sư suy nghĩ miên man.
- Chính Huyết Hoa diện đã bắt cóc Tô Tiểu Bình, không hiểu tại sao nàng lại lạc đến Sa Mạc cung này? Tất nhiên là có người đã giải cứu. Nhưng ai đã giải cứu cho nàng? Tại sao thoát khỏi tay ma lại rơi vào hang quỷ như thế này?
Trông thấy Tô Tiểu Bình giờ đây điên điên, dại dại, thần trí không còn sáng suốt như trước nữa.
Tại sao lại quái dị như thế này?
Đông Bích tự hỏi nhưng không thể trả lời những thắc mắc đó được, chàng muốn mở miệng hỏi nguyên nhân tại sao. Nhưng trước tình thế này lòng chàng lại nghĩ khác. Một là trượng nghĩa, hai là sợ nghe được một kết quả không lành.
Bỗng nghe tiếng soạt như xé lụa. Tô Tiểu Bình đã xé bỏ mảnh vải cuối cùng trên thân thể, Đông Bích thần trí căng thẳng, chàng không dám nhìn vào trong và run rẩy bước nhẹ ra ngoài.
Tuy Đông Bích và Tô Tiểu Bình hiểu biết nhau qua thời gian ngắn nhưng hai người đã cảm mến nhau trong tình bè bạn, hơn nữa đối với Đông Bích, chàng còn được nàng tặng miếng ngọc mà đối với chàng rất cần trong việc truy tầm thân thế.
Thấy người bạn gặp sự bất hạnh, bất giác niềm chua xót dâng lên tận đáy lòng, trên vẻ mặt chàng lộ nét đau khổ vô biên. Đôi dòng lệ rưng rưng chực tuôn trào xuống má.
Mỹ phụ Lâm Thi thấy Đông Bích quá bi lụy, nên hốt hoảng chạy đến hỏi :
- Tại sao thiếu hiệp lại khóc?
- Nàng.... Ta không ngờ nàng ra nông nỗi này.
- Thiếu hiệp gọi vị cô nương ấy là nàng. Vậy hai người có quen biết với nhau ư?
- Phải, nàng là Tô Tiểu Bình, ái nữ của Tô Mạc Dung lão anh hùng. Chúng tôi là bạn thế giao.
Đông Bích chua xót nghĩ đến hoàn cảnh của Tô Tiểu Bình, chàng cất tiếng hỏi :
- Lâm nữ hiệp, có phải Tô Tiểu Bình bị Sa Mạc Vương bắt và cầm tù ở đây chăng?
- Phải đấy.
- Hắn giam cầm nàng bao lâu rồi?
- Theo sự hiểu biết của ta thì vị cô nương mới vừa bị bắt vào hồi sáng này.
- Ồ! Có phải Tô Tiểu Bình vì quá đói khát mà thay đổi tâm tính hay không?
- Không phải vậy, lúc nàng bị bắt về đây tuy đói khát và mệt lã, nhưng sau khi dùng sâm nóng và ăn một bữa cơm, sức khỏe lại bình phục ngay.
- Thế à! Vậy hiện giờ tại sao nàng lại trở thành kẻ ngây ngây dại dại như thế này?
- Nguyên Khâm Thố Mân đã trộn tà dược đãi nàng bữa cơm vừa qua.
- Tà dược gì?
- Xuân dược.
- Xuân dược là thuốc gì?
- Là thuốc kích thích, hồi xuân.
- Ồ! Thảo nào nàng chẳng mất hết lý trí và cởi bỏ hết xiêm y.
Lâm Thi chớp đôi mắt buồn nhìn Đông Bích kể :
- Khi Tô cô nương ăn nhằm chất tà dược hồi xuân thì Khâm Thố Mân đợi cho chất thuốc bắt đầu công phạt mới vào đây, trong lúc đó ta và ngươi đang trò chuyện tại gian nhà đá. Đến lúc chúng ta chia tay nhau hành động, ta quay lại Sa Mạc cung tìm không gặp Khâm Thố Mân đâu cả, ta vội tìm đến căn hầm bí mật này thì thấy Tô cô nương đã bị kích thích dữ dội, nàng xé bỏ cả áo đi rồi, còn Sa Mạc Vương Khâm Thố Mân cũng đã trút y phục.
Đông Bích hốt hoảng ngắt lời :
- Lâm nữ hiệp, giai đoạn cuối cùng của lão hồ ly có thực hiện được không?
- Cho hay muôn sự rủi còn có cái may, cái may đó là sự xuất hiện của ta, cho nên hắn không thực hành được cái trò bỉ ổi đó.
Đông Bích nghe qua hoàn hồn lại, bằng giọng cung kính hỏi :
- Thế nữ hiệp đã hành động gì mà có thể cản trở được hành động của Sa mạc vương?
Lâm Thi mỉm cười giọng trầm trầm nói :
- Sau khi gặp hắn tại gian hầm này, ta biết khó mà dẫn dụ hắn ngưng hành động, vì Khâm Thố Mân là một tên háo sắc khét tiếng, nên ta vội đem sự thật báo cáo cho hắn biết rằng tiểu hiệp đã vượt ngục và đang đốt phá cung điện cùng giết chết vô số Phiên nhân. Ngoài việc này ra thì không còn có một lý do nào có thể nói cho hắn buông Tô cô nương ra được cả. Nghe xong hắn rống một tiếng lớn rồi quơ vội mảnh vải buộc ngang mình và phóng ra ngoài.
Đông Bích nghe qua mới rõ nguyên nhân sự trần truồng của Khâm Thố Mân.
Mỹ phụ Lâm Thi giọng trầm trầm kể tiếp :
- Tuy ta đã tạo sự kinh hoàng cho Khâm Thố Mân bỏ đi để bảo vệ trinh tiết cho Tô cô nương nhưng sợ thiếu hiệp đơn thân độc lực khó chống nổi Sa mạc vương nên ta vội chạy ra để tiện bề tiếp ứng, nhưng khi đến nơi mới thấy sự việc xảy ra ngoài sự tưởng tượng của mình, thiếu hiệp có một công lực phi thường thật.
Đông Bích đưa mắt nhìn vào gian phòng Tô Tiểu Bình, bằng giọng u buồn hỏi :
- Chẳng hay Lâm nữ hiệp có phương pháp gì cứu được Tô Tiểu Bình không?
- Có chứ, phương pháp thì có nhưng sợ e....
- Sợ e như thế nào? Xin Lâm nữ hiệp cứ nói, dù có khó khăn hiểm trở đến đâu, tại hạ cũng nguyện tìm thuốc để cứu Tô Tiểu Bình.
- Không đâu, tình trạng của Tô cô nương không có thuốc nào chữa trị được.
Đông Bích nghe qua, hốt hoảng hỏi nhanh :
- Thật vậy sao? Vậy phải làm cách nào thưa nữ hiệp.
- Ồ! Việc này quá ư khúc chiết. Ta xin trân trọng hỏi thiếu hiệp một câu, thiếu hiệp nên thành thật trả lời. Hai người là bạn tâm giao vậy họ Tô và họ Nam có bà con nội ngoại gì với nhau không?
- Đã là bạn tâm giao thì làm sao có họ hàng được.
- Thế thì tốt lắm, nếu như có ai bảo ngươi lấy vợ, ngươi có bằng lòng không?
- Việc này hình như đã ra ngoài đề rồi đấy!
- Không lạc đề đâu, ta hỏi giả tỉ như vậy mà, xin tiểu hiệp chớ nên khinh thường, hãy vui lòng trả lời cho ta biết.
- Tại hạ xin Lâm nữ hiệp nói cho biết dụng ý câu hỏi này?
- Không được, ta cần rõ thiếu hiệp có bằng lòng lấy vợ hay không đã, để ta liệu lấy công chuyện cho minh bạch. Thiếu hiệp hãy thành thật trả lời ngay đi.
- Hôn nhân là quyền của cha mẹ định đoạt, tại hạ đâu dám tự động chủ trương.
- Ừ! Thế cũng được. Nhưng ta hỏi thật thiếu hiệp về cảm tình cá nhân, thiếu hiệp có yêu Tô Tiểu Bình không?
- Cảm tình của tôi đối với nàng lúc nào cũng êm thấm.
- Không phải vậy đâu, ta muốn hỏi Đông tiểu hiệp có yêu nàng hay không?
- Tình bạn của chúng tôi vô cùng trong sạch. Một tình bạn tâm giao chứ không thể phát ra tình yêu được.
Mỹ phụ Lâm Thi chớp nhanh đôi mắt đẹp, chiếu ra những tia hy vọng vô biên, bằng giọng nghiêm nghị bảo :
- Đông thiếu hiệp, bây giờ tôi bảo thiếu hiệp hãy hy sinh cho nàng cũng như người khác hy sinh cho người yêu hay cho vợ, thiếu hiệp có đồng ý không?
- Hy sinh, bất cứ với giá nào miễn Tô Tiểu Bình được bình phục như xưa, tại hạ quyết không từ chối.
Đông thiếu hiệp, trước hết tôi muốn nói cho thiếu hiệp biết, tình trạng của Tô Tiểu Bình khỏi cần phẩm vật dược dụng chi cả, mà chỉ cần “người”.
- Cần “người” là thế nào? Xin Lâm nữ hiệp cho tại hạ biết rõ hơn?
- Đối với nàng, hiện giờ thiếu hiệp chỉ cần hành động như Sa Mạc Vương Khâm Thố Mân, chỉ có cách đó mà thôi thì mới có thể cứu nàng thoát khỏi bị nhiệt hỏa thiêu thân mà táng mạng ngay.
Đông Bích nghe qua thẹn đỏ mặt tía tai, không nói được nửa lời, Lâm Thi dịu giọng tiếp :
- Ta cũng không dấu thiếu hiệp, Tô Tiểu Bình sớm bị xuân dược công phạt, máu huyết căng thẳng khắp người nàng, nếu không kịp thời phá bỏ màng trinh thì chất dược làm mù cả mắt, da mặt co rúm lại, các mạch máu thần kinh bị đứt mà chết.
- Ồ!
- Thêm vào đấy, Sa Mạc Vương Khâm Thố Mân đặt chế thứ thuốc xuân dược này, mỗi khi uống thuốc vào, đến thần tiên cũng bị sa đọa. Mười mấy năm về trước, chính ta cũng lâm vào tình trạng này mà bị thất thân với hắn, và chính mắt ta trông thấy không biết bao nhiêu gái trung trinh uống lầm xuân dược để rồi phải ôm hận ngàn năm.
- Thật là dã man ác độc.
- Bây giờ thiếu hiệp nên lưu ý rằng hiện giờ Tô cô nương không có thuốc gì chữa trị được, chỉ có cách là hành động như Khâm Thố Mân mà hiện thời nơi đây chỉ có thiếu hiệp là đàn ông thôi.
- Thôi! Xin nữ hiệp đừng nói nữa. Tôi nhức nhối cả đầu, muốn điên lên rồi đây.
- Đông thiếu hiệp, tôi trân trọng khuyên ngươi đừng để cho Tô cô nương phải chết.
- Lâm nữ hiệp nên hiểu cho hoàn cảnh của tại hạ, vì chúng tôi là bạn thế giao, mối tình tha thiết, thanh cao. Giờ đây tại hạ đâu dám tự tiện hành động với nàng như thế.
- Đông thiếu hiệp cứ nghe lời tôi nói mà xem đây là một hành động cứu người chứ đâu phải là sự cấu hợp thường tình của trai gái tầm thường khác.
- Đành rằng thế! Nếu tại hạ hành động cứu người theo cách ấy thì nữ hiệp hãy nghĩ xem hậu quả sẽ tai hại đến ngần nào?
- Bởi vậy ta mới.... Ta mới yêu cầu thiếu hiệp cưới nàng làm vợ.
- Nói đến hôn nhân e quá sớm.... chỉ vì...
- Ta vẫn biết hôn nhân không phải vấn đề cưỡng ép nhưng ta hy vọng ngươi sẽ hy sinh để cứu nàng.
- Nhưng Lâm nữ hiệp ạ. Chỉ e rằng sau này Tô Tiểu Bình sẽ uất hận và hậu quả sẽ....
- Không có gì đáng ngại cả, vì hiện giờ Tô Tiểu Bình mạng sống chỉ mong manh như làn tơ kẽ tóc, cần cứu chữa cho nàng. Khi tỉnh dậy thì sự đã rồi, ta tin là nàng sẽ không oán hận gì thiếu hiệp đâu, vì tại ta yêu cầu Đông thiếu hiệp cưới nàng kia mà.
- Không nên, không nên đặt người vào sự đã rồi, làm như thế tại hạ chẳng yên lòng tý nào.
- Nếu vậy thiếu hiệp đành nhẫn tâm nhìn thấy nàng bị xuân dược hành hạ đến chết hay sao?
- Thừa nước đục thả câu, đấng trượng phu chẳng bao giờ hành động như thế.
- Phàm con người phải nên trọng nghĩa, ngộ biến phải tùng quyền, đừng ép mình theo quan niệm lễ giáo. Đối với hoàn cảnh hiện tại, thiếu hiệp nên đem hào khí của kẻ làm trai mà hành sự. Hơn nữa thiếu hiệp và Tô Tiểu Bình đã có tình tâm giao. Một lần nữa ta trân trọng khuyên thiếu hiệp nên cứu lấy nàng.
Đông Bích thấy lời nói của mỹ phụ Lâm Thi, là một vấn đề vô cùng quan trọng, ảnh hưởng đến hạnh phúc trăm năm. Bất giác chàng đứng ngẩn người ra như pho tượng, bao nhiêu hình ảnh hiện ra trong trí nhớ.
Chàng nghĩ thầm :
- Ví như ta đồng ý cứu nàng thì phải xử thế nào với Chiêu Hạ. Ăn nói làm sao với A Châu đây?
Hai cô bé này thôi, ta cũng không sao chịu nổi sự hờn ghen trách móc này, mà bây giờ lại còn Tô Tiểu Bình nữa, ôi thôi! Tình yêu sẽ làm cho cuộc đời ta chìm nổi cũng nên. Nhưng hiện giờ Tô Tiểu Bình bị xuân dược kích thích, sắp nguy đến tánh mạng, nếu không kịp thời cứu chữa cho nàng, thì nàng sẽ chết ngay.
- Chết! Chết là hết, người đã chết có bao giờ sống lại được.
- Nàng chết ta sẽ ân hận suốt đời.
Nghĩ đến đây, Đông Bích buộc miệng thốt :
- Không, không thể được, ta không thể để cho nàng chết.
Mỹ phụ Lâm Thi theo dõi từng cử chỉ, tâm tình của Đông Bích nghe vậy hỏi dục :
- Đông thiếu hiệp, ngươi đã bằng lòng?
Đông Bích nghiêm trang đáp :
- Tại hạ đồng ý trên nguyên tắc. Nhưng còn vấn đề hậu quả không biết phải xử trí làm sao?
- Vậy là xong, thiếu hiệp hãy yên tâm, mọi việc sau này tôi hứa sẽ đứng ra lo chu toàn cho thiếu hiệp.
- Nếu vậy xin nữ hiệp hãy giữ lời.
Lâm Thi một tay nắm khóa cửa một tay vẩy Đông Bích :
- Thiếu hiệp hãy lại đây mau.
Đông Bích do dự trong khoảnh khắc, sau cùng đến trước cử phòng lách mình bước vào trong.
Lâm Thi đóng cửa lại, mỉm cười hy vọng bước ra ngoài.
Đông Bích vừa vào đến cửa phòng đã nghe thấy tiếng cười của Tô Tiểu Bình vang ra, tiếp theo đầy tiếng sột soạt, rồi những tiếng động, những hơi thở dồn dập trong bóng tối của gian phòng...
Thời gian độ thổi chín nồi cơm, gian phòng trở nên yên tĩnh, khi mây tan, mưa tạnh, sau cơn mưa gió, trời lại nắng ráo hơn. Đó là lẽ thường của vũ trụ.
Sự ân ái ngoài ý muốn đã qua, Đông Bích giữ lại bao nhiêu sự thẹn thuồng, khoái lạc, tê mê. Lúc ấy mỹ phụ Lâm Thi cũng vừa trở lại, trên tay cầm lủng lẳng hai gói đồ, bà hé cửa ném vào trong một gói rồi nói to :
- Đông thiếu hiệp, Tô cô nương áo quần đã rách hết, đây là quần áo của ta, thiếu hiệp hãy mặc lấy giúp nàng nhé!
Không có tiểu trả lời, lâu lắm cánh cửa phòng hé mở.
Đông Bích y phục chỉnh tề từ trong bước ra, vừa thấy mặt Lâm Thi, tai mắt chàng bỗng đỏ tía lên như gấc chín, cúi đầu không dám nhìn ngay mặt mỹ phụ nữa, vì quá thẹn. Mỹ phụ Lâm Thi vốn người từng trải qua, nhận biết Đông Bích là trai tơ, vừa mới nếm mùi vu sơn mưa gió, nên cố ý ngó lảng qua một bên để tránh cho chàng đỡ ngượng bằng giọng nói trầm nhỏ :
- Tô Tiểu Bình đã tỉnh rồi chứ?
- Vâng, đã tỉnh khá nhiều, nhưng hiện giờ nàng đang ngủ say.
- Không phải ngủ đâu, nàng hôn mê bất tỉnh đấy. Uống nhầm xuân dược của Sa Mạc Vương, tuy qua cuộc ân ái, các bộ mạch khí huyết bớt căng thẳng, song chất độc còn lại sẽ công phạt đến hôn mê.
- Nàng phải chịu hôn mê đến bao lâu? Có cách gì cứu tỉnh nàng lại chăng?
- Nếu không có thuốc gì cứu tỉnh, nàng sẽ hôn mê đến ngày thứ tám thì chết.
Đông Bích nghe qua như sét đánh ngang tai, lấy làm lo lắng hỏi :
- Bây giờ cần thứ thuốc gì để cứu nàng tỉnh lại?
- Chỉ cần tìm cho được “Hoàn Tiên thảo”.
- Loại cỏ Hoàn Tiên thảo ấy mọc ở đâu?
- Về phía Nam núi Thiên sơn, trên chót đỉnh Lôi Phong.
- Nếu như vậy, phiền Lâm nữ hiệp lưu lại đây săn sóc Tô Tiểu Bình, để tại hạ một mình lên đỉnh Lôi Phong tìm thảo dược.
- Không được đâu, chúng ta cùng đi một lượt, vì Tô Tiểu Bình chỉ còn bảy ngày nữa là phải có thảo dược, nếu một mình thiếu hiệp ra đi thì không tài nào trở về nhà kịp.
- Vậy Lâm nữ hiệp tính bao giờ mới lên đường?
- Ta đã chuẩn bị đâu đó xong xuôi, thiếu hiệp chỉ cần bế Tô Tiểu Bình ra ngoài là khởi hành ngay.
Đông Bích gật đầu tán thành rồi lập tức vào bế Tô Tiểu Bình đi ra ngoài mật thất.
Cả hai ra đến đại đình Sa Mạc cung, trước sân đã có bốn tuấn mã đứng chực trước bệ thềm. Hai con để cho Lâm Thi và Đông Bích cỡi còn hai con tải trên lưng đầy đủ hành lý vật dụng nước và thực phẩm rất đầy đủ cho cuộc hành trình.
Đông Bích rất hài lòng, chàng đặt Tô Tiểu Bình lên yên rồi lên ngồi sau. Lâm Thi cho ngựa đi trước để dẫn đường. Cả hai cố ra roi cho ngựa phóng nhanh để chóng thâu ngắn đoạn đường đến Thiên Sơn.
Hai người ngày đi, đêm nghỉ, vó ngựa lướt thoăn thoắt. Ngày thứ sáu họ đã vượt vùng sa mạc mênh mông.
Khi ánh chiều tà vừa chếch bóng, cả hai đã đến chân núi Thiên Sơn, về phía Nam ngọn Lôi Phong.
Dưới chân núi Thiên Sơn là một rừng tòng, cây lá sum sê, hai người tìm một bóng cây rậm mát, đặt Tô Tiểu Bình nằm dựa lưng lên bọc hành lý.
Sau khi ăn uống nghỉ ngơi, Đông Bích nhìn lên đỉnh Lôi Phong cao ngất rồi quay sang Lâm Thi trầm giọng :
- Bây giờ Lâm nữ hiệp hãy ở lại đây săn sóc dùm Tô Tiểu Bình để một mình tại hạ lên đỉnh Lôi Phong tìm dược thảo, không biết nữ hiệp nghĩ sao?
Lâm Thi thở ra một hơi dài, rồi giọng buồn đáp :
- Lôi Phong là một ngọn núi cao nghi ngút chín tầng mây, đường núi lại chông gai hiểm trở, ngựa cũng khó lòng lên được, ta đành phải lưu lại đây vì Tô Tiểu Bình cũng không thể đi đứng gì được. Vậy thiếu hiệp hãy bảo trọng thân thể, vì Lôi Phong muôn trùng nguy hiểm.
- Lâm nữ hiệp, theo lời nữ hiệp thì chẳng lẽ đỉnh Lôi Phong có người chiếm cứ sao?
- Phải, ngày trước ta có nghe tên Man Đát, người xứ Tân Cương đến lập trại xưng vương trên đỉnh Lôi Phong vì ở đó có nhiều thảo dược quí. Về sau có người ở Sa Mạc cung đến tìm Hoàn Tiên thảo đã giết tên Man Đát trại chủ lập lại bản doanh, tự xưng là Bá chủ Lôi Phong nữa.
- Ngươi xưng Bá chủ sau này là nhân vật như thế nào?
- Tiếc thay ta không được rõ.
- Có phải thuộc nhân của Tuyệt cung hay không?
- Ta cũng không được rõ điều này.
- Có phải Hoàn Tiên thảo theo sách thần nông y thảo có chép rằng: “Hoàn Tiên thảo là một loại cỏ lá tía thanh như màu lá tía tô, cọng dài đốt ngắn, thân cỏ màu tím sậm, nhưng vì cỏ này sống trên nghìn năm nên thân mình óng ánh, như có hào quang, mùi thơm thoát ra ngát cả một vùng. Hoàn Tiên thảo lại chỉ sống trên những đỉnh núi cao. Mọc theo khe đá, về công dụng chẳng những có thể trừ được các loại tà, độc dược mà còn giúp cho công lực tăng lên gấp bội”. Cho nên cũng vì ngọn cỏ Hoàn Tiên thảo mọc trên đỉnh Lôi Phong khiến cho những tay giang hồ chiếm cứ tranh đoạt.
- Đúng như vậy đó.
- Lâm nữ hiệp, chẳng rõ hiện giờ trên ngọn Lôi Phong có ai canh giữ Hoàn Tiên thảo không?
- Không biết chừng, vì ta chưa lên đó lần nào. Nhưng Hoàn Tiên thảo lại là linh dược, may mắn lắm mới gặp. Lại không mọc những nơi cố định, cỏ này không thể vun trồng được nên bọn chúng hể thấy Hoàn Tiên thảo mọc nơi đâu là nhổ ngay chứ đâu mà để canh chừng, thiếu hiệp đi đến đó phải cẩn thận canh chừng lắm mới được.
- Đa tại hạ Lâm nữ hiệp đã chỉ dẫn, xin gởi Tô Tiểu Bình cho nữ hiệp, tại hạ xin lên đường cho sớm.
- Thiếu hiệp cứ an tâm lên đường.
Ngừng giây lát, bà ta cao giọng nói tiếp :
- Bất luận có tìm được Hoàn Tiên thảo hay không, sáng sớm mai thiếu hiệp phải trở lại đây ngay, chỉ vì mạng sống của Tô Tiểu Bình đến giờ thìn ngày mai là hết hạn. Dù đến giờ đó có Hoàn Tiên thảo cũng không cứu vãn được.
Đông Bích nghe nói sa sầm nét mặt, chàng cương quyết đáp :
- Tại hạ sẽ cố gắng hết sức.
Dứt lời, chàng trìu mến nhìn Tô Tiểu Bình rồi tại hạ từ mỹ phụ Lâm Thi, nhắm đỉnh Lôi Phong thẳng tiến.
Khi mặt trời đã khuất dạng non tây, sao mọc đầy trời, Đông Bích mới lên đến đỉnh Lôi Phong.
Chàng đưa mắt nhìn tứ phía, địa thế phong đầu rất rộng lớn, vô số hình quái thạch mọc khắp nơi, dưới tầm mắt Đông Bích không thấy một bóng người.
Lúc bấy giờ khoảng tháng chín, tiết mạnh đông, đỉnh cao phong tiếng rơi lác đác, nhìn xa xa, cảnh vật ẩn hiện trong làn tuyết, một màu xanh trắng ẩn hiện cả khắp nơi, tô điểm cho ngọn cao phong có phần nửa tiên nửa tục.
Đông Bích nóng lòng giải cứu cho Tô Tiểu Bình nên không thể ngoạn cảnh vật dưới trời tuyết trắng bay bay, ngàn sao lấp lánh.
Chàng mải mê chăm chú nhìn vào các lùm cây, bụi cỏ để tìm tia sáng của thân cây Hoàn Tiên thảo. Chàng tìm hết bên Đông lại sang bên Tây, suốt hai tiếng đồng hồ sau, chàng đến một vùng đầy những khối đá chơm chởm.
Ngay lúc đó, một cơn gió nhẹ thoảng qua, thổi tạt qua mũi chàng mùi hương huyền diệu, vừa ngửi vào tâm hồn cảm thấy lâng lâng sảng khoái khôn cùng.
Đông Bích nhớ đến lời Lâm Thi là Hoàn Tiên thảo sống đến nghìn năm nên tỏa ra mùi thơm kỳ diệu, bất giác tinh thần xúc động mạnh, chàng nhắm hướng phát ra mùi thơm đi thẳng tới.
Đến nơi, chàng thấy trên phiến đá cao chừng ba trượng, có một bụi cỏ, bề cao sáu tấc, rễ mọc sát khe đá, từng ngọn phất phơ theo làn gió nhẹ, tỏa ra một mùi thơm nực mũi.
Chàng sợ lầm lẫn nên bước đến kề bên quan sát. Nhận thấy màu cỏ này lá tía thanh như màu lá tía tô, cọng dài đốt ngắn thân có màu sẫm đỏ lại óng ánh như pha lê, mùi thơm thật dịu dàng, thật đúng là loài cỏ đã sống trên ngàn năm. Chàng hoan hỉ reo to :
- Hoàn tiên, cỏ tiên tinh dược, Tô Tiểu Bình cô nương sẽ sống lại. Tô Tiểu Bình cô nương sẽ được cứu thoát.
Vừa nói đến đây, chàng nhún mình nhảy vụt lên phiến đá, đưa tay toan bứt Hoàn Tiên thảo...