Đoạn Lữ Hành Đầy Nắng

Chương 37: Chương 37: Đoàn lữ hành đầy nắng




Ánh sáng từ đèn đường và cửa hàng ở hai bên đường đã khiến cả thành phố trở nên rực rỡ. Tri Kiều và Chu Diễn đi bộ trên đường khoảng hai mươi phút, sau đó Chu Diễn bỗng nhiên dừng lại, đứng trước lối vào của một ngõ nhỏ, hai tay anh đút vào túi, đứng im không nhúc nhích.

Tri Kiều đi đến, đứng bên cạnh anh.

Đã rất nhiều lần cô thử tưởng tượng ra, đó sẽ là một ngõ nhỏ như thế nào, và mỗi lần, xuất hiện trong đầu cô đều là những cảnh tượng u ám đáng sợ giống như trong phim kinh dị, nhưng hiện tại, trước mắt cô là một ngõ nhỏ sáng sủa, dù không sạch sẽ, cũng không gọn gàng cho lắm, nhưng đống rác dọc theo bờ tường lại được sắp xếp rất ngăn nắp.

Cô hơi ngạc nhiên, nơi này hoàn toàn không giống như hiện trường tội phạm, nhiều nhất cũng chỉ gọi là một ngõ nhỏ ít người đi qua mà thôi. Trong những ngày tràn ngập không khí vui mừng náo nhiệt như thế này, nó thậm chí còn có phần ấm áp.

Chu Diễn bước chầm chậm vào con ngõ, thậm chí cô không nghe thấy cả tiếng hít thở của anh, anh giống như một bức tượng sáp vậy, đi vào mà không phát ra tiếng động nào.

Cô đi phía sau anh, giày thể thao giẫm xuống nền xi măng cao thấp gồ ghề vừa thấm đẫm nước mưa, cảm giác không được tự nhiên cho lắm.

“Chính là nơi này……” Không biết qua bao lâu, Chu Diễn bình tĩnh nói, “Thật ra anh hoàn toàn không nhớ rõ rốt cuộc tối hôm đó như thế nào, khi đó anh điên rồi, không biết mình đang làm cái gì.”

Tri Kiều không nói gì, cô xoay người, dường như có thể nhìn thấy một thiếu niên đang trên bờ vực sụp đổ, từng hơi thở thoi thóp đứng bên cạnh thùng rác sát tường, vẻ mặt cậu ta hoảng hốt, hai gò má và hốc mắt trũng sâu xuống, nhưng ánh mắt lại cố chấp. Trên tay cậu ta có một khẩu súng, ngón tay run rẩy đặt trên cò súng, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bóp cò bỏ chạy. Nhìn qua cậu ta có vẻ đang sợ hãi, nhưng ngay cả chính bản thân cậu ta cũng không biết mình đang sợ hãi điều gì.

Mà bên kia, đứng bên cạnh cửa sắt dày và nặng sát tường, là một người đàn ông trung niên. Vẻ mặt ông nghiêm túc, dù bị người khác chĩa súng vào mình, nhưng không hề sợ hãi, trong mắt của ông cũng có sự cố chấp, có thể trên đời này không ai có thể hiểu được, nhưng ông ấy chính là người cố chấp như vậy.

Tri Kiều mất rất nhiều sức lực, mới bước đi được, đi về phía người đàn ông trung niên kia. Con ngõ nhỏ này giống như bị một pháp sư thần bí niệm chú xuống, tất cả đều yên lặng, chỉ có cô, như con thoi xuyên qua đường hầm thời gian.

Tri Kiều đi đến trước mặt người đàn ông đó, tỉ mỉ “ngắm nhìn” ông. Hồi còn trẻ nhất định ông cũng rất đẹp trai, chỉ là những bận rộn hàng năm tích tụ lại khiến trên khuôn mặt ông xuất hiện vẻ mệt mỏi, khóe mắt và trên trán của ông đều có những vết nhăn mờ mờ, chỉ khi cười hoặc cau mày mới lộ ra rõ ràng. Dù như vậy, khi ông nhìn chăm chú vào một người, một việc hay một cảnh tượng nào đó, ánh mắt sắc sảo, thâm thúy, cực kì có thần làm bất kỳ cười nào cũng phải rung động.

Bố, con không ghét bố. Tri Kiều gọi to trong lòng.

Bố có nghe thấy không?

Con không ghét bố!

Nước mắt bất giác chảy xuống từ hốc mắt, cô không khóc to lên, mà chỉ im lặng , nước mắt chầm chậm chảy xuống, như là nước mắt của nhiều năm qua tích tụ lại, tình yêu của cô dành cho bố vẫn luôn được cẩn thận chôn sâu trong đáy lòng, không phải là chết đi sống lại, nhưng sẽ vĩnh viễn không thể chia lìa.

Nếu thời gian thật sự quay trở lại, cô tin rằng đêm đó, trong giây phút đó, bố cô vẫn sẽ kiên quyết với lựa chọn của mình. Nhưng dù vậy, ông vẫn yêu cô, vẫn yêu mẹ cô, yêu gia đình này. Chỉ là đối với ông, cá và tay gấu, vĩnh viễn không thể có được cả hai. Đây là bố của cô, có một lòng tin vững vàng, có một nhân cách đáng kính, nhưng cũng có cả sự cô độc và cô đơn. Ông không phải là một người hoàn hảo, nhưng ông vẫn là bố của cô, là người đàn ông đã cho cô sinh mệnh này.

Cô không ghét bố. Cho dù phải chịu quá nhiều tổn thương, cô vẫn không thể ghét ông. Thậm chí cô càng ngày càng nhớ đến ông…… Một loạt tiếng bước chân hỗn loạn đưa cô ra khỏi đường hầm thời gian, cô quay đầu lại, mơ hồ nhìn thấy một thiếu niên da đen từ đầu con ngõ chạy về phía cô, vẻ mặt cậu ta hoảng hốt, ánh mắt dao động không ngừng, ngọn đèn màu da cam chiếu xuống tay cậu ta, trong tay là một con dao bấm lò xo sắc bén.

Tri Kiều không kịp lau khô nước mắt, cô hoảng sợ lui vài bước về phía sau, muốn gọi to tên Chu Diễn, nhưng âm thanh lại nghẹn ứ trong cổ họng, không thể thốt lên lời.

Sau lưng vang lên một tiếng bước chân khác, rất nhẹ, nhưng mặc dù không quay đầu lại, cô cũng biết đó là Chu Diễn. Anh dừng lại một lát, có lẽ đã nhận ra cô cách cậu thiếu niên đó chỉ vài mét, sau đó anh lao nhanh tới, dùng tiếng Anh nói to với cậu ta:

“Này! Đừng làm chuyện điên rồ! Tôi biết cậu không muốn làm như vậy!”

Thiếu niên bị tiếng hét của anh làm hoảng sợ, do dự vài giây, cậu ta xoay người chạy ra ngoài.

Cho đến khi bóng dáng cậu thiếu niên đó mất hút trong ngõ nhỏ, Tri Kiều mới cho phép bản thân mình tiếp tục hít thở.

Tim cô chưa bao giờ đập nhanh như vậy, cô cảm thấy mình có thể nhìn thấy rõ ràng tia sáng rét lạnh lóe ra từ con dao bấm lò xo dưới ngọn đèn đường, điều này nhắc nhở cô —— ngay vừa rồi, khoảng cách của cô với thần chết cực kì gần.

Một lực rất mạnh đánh úp lại vào cô, giây tiếp theo, cô nhận ra bản thân đang trong một cái ôm vững chãi, đó là cái ôm của Chu Diễn. Ngực anh dính chặt vào lưng cô, xúc cảm này có thể nói là nóng bỏng, anh thở gấp gáp, lồng ngực phập phồng, giống như người vừa mới trải qua kiếp nạn là anh, chứ không phải là cô.

Cánh tay của anh siết rất chặt, làm cô gần như không thở nổi, hai má anh dán chặt vào má cô, cọ những cọng râu lún phún lên thái dương cô, cô chưa bao giờ thấy một Chu Diễn mất kiềm chế thế này cả —— điều này làm cho cô lúng túng không biết phải làm sao.

“Đau……” Bị anh ôm chặt như vậy, im lặng một lúc lâu, Tri Kiều cuối cùng cũng không nhịn được mở miệng, “Anh sắp bẻ gãy xương em rồi.”

Nhưng Chu Diễn không hề có ý định buông cô ra.

Khi cô còn định nói tiếp, anh bỗng nhiên buông cô ra, kéo cánh tay cô xoay nửa vòng, sau đó, anh cúi đầu, hôn lên bờ môi cô.

Chắc chắn đây không phải là lần đầu tiên anh hôn một cô gái —— dùng ngón chân cũng biết điều đó là không thể —— bởi vì đầu lưỡi anh không hề kiêng dè nạy răng cô ra, hút đi mỗi tấc không khí ở trong khoang miệng cô. Anh dịu dàng, nhưng cũng rất mạnh mẽ, giống như một quý ông đứt cương ngựa, cướp đi lý trí và bình tĩnh còn sót lại của cô.

Bờ môi của anh mềm mại mà ấm áp, so với ở dưới, hai tay đang cố định lưng và gáy cô càng ngày càng mạnh mẽ và ngoan cố.

Không biết đã qua bao lâu, anh buông môi của cô ra, cách chóp mũi cô mấy centimet lẳng lặng nhìn cô.

“Anh đang…… làm gì?” Tri Kiều ngạc nhiên phát hiện, mình lại có thể nói ra một câu hoàn chỉnh.

“Hôn em.” Anh bình tĩnh trả lời.

Nói xong, anh không cho cô cơ hội hỏi tiếp, một lần nữa hôn lên môi cô.

Tri Kiều cuối cùng cũng hiểu ra, Chu Diễn là một người thế này: Nếu không được đáp lại, anh tuyệt đối sẽ không có ý định từ bỏ.

Mặt đất vẫn chưa khô, bởi vậy từ xa nhìn lại, có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của các ngọn đèn. Đây là một thành phố mà ở đâu cũng có các con dốc lên và xuống, mà con người ở đây đã quá quen với điều này.

Hai tay Tri Kiều đút túi, cúi đầu đi phía sau Chu Diễn. Giờ phút này, tâm trạng của cô rất phức tạp, cô nhớ tới một câu mình đã từng đọc trong một quyển sách nào đó:

Tình yêu là một vấn đề rất phức tạp. Tuy nhiên, nó không phức tạp giống như trong tưởng tượng của mọi người…… câu này đúng là thùng rỗng kêu to. Tác giả cuối cùng muốn nói điều gì đây?

Đầu của cô bỗng nhiên đập vào một “bức tường” ấm áp, cô ngẩng đầu lên, phát hiện ra Chu Diễn đang nhìn mình.

“Đến khách sạn rồi.” Anh nói, khuôn mặt bình tĩnh không hề gợn sóng.

“À.” Cô cũng cố gắng giả bộ điềm tĩnh trả lời.

Anh bất giác cau mày, rồi lại nhìn cô đầy thâm thúy, sau đó xoay người đi vào bên trong.

Cô dõi theo bóng dáng của anh, trong lòng có một cảm giác rất kỳ lạ, như là bắt đầu từ giây phút này, anh không còn là Chu Diễn của ban đầu, cô cũng không còn là Thái Tri Kiều của ban đầu.

Cô không biết phía trước đang chờ đợi mình điều gì, cô chỉ cảm thấy trong lòng mình rất băn khoăn, cô biết rõ mình toàn tâm toàn ý yêu anh, nhưng cũng biết tình yêu là một con dao hai lưỡi, yêu càng sâu đậm, đau khổ càng sâu sắc.

Mẹ đã từng nhắc nhở cô rằng, đừng yêu người đàn ông giống như bố cô, nhưng sự thật thì, cô vẫn không thể kìm lòng được yêu người đó. Nhưng sau khi yêu thì sao?

Tình yêu không chỉ có yêu sâu đậm và chiếm giữ, nếu một cô gái cảm thấy yêu một chàng trai, mà trong lòng cô gái đó chỉ có hai cảm xúc này, vậy thì đó không phải là tình yêu chân chính, chỉ là ham muốn cá nhân mà thôi. Tình yêu chân chính ngoài tình cảm mãnh liệt trong lòng, còn có sự nhẫn nại, quyết tâm, khoan dung và trách nhiệm.

Dù vậy, ngoài tình yêu ra, còn có rất nhiều thứ khác ràng buộc con người. Có lẽ nhiều lúc, ở sâu trong nội tâm chúng ta sẽ cảm thấy bị trói buộc và gò bó, sẽ khao khát tự do. Thế nhưng cuối cùng, chúng ta đều không đi tìm “tự do” này, tại sao? Bởi vì “tự do” như một thứ không thể thiếu với một người, nhưng “ràng buộc” cũng là một phần rất quan trọng trong cuộc đời.

Cho nên cô bỗng nhiên do dự, một người đàn ông giống như Chu Diễn, rốt cuộc thì điều gì có thể trói buộc được anh?

Buổi tối nằm trên giường trong khách sạn, Tri Kiều trằn trọc. Vì con ngõ nhỏ đó, vì khoảng cách của cô với cái chết, cũng vì…… nụ hôn đó của Chu Diễn.

Cô ngạc nhiên nhận ra, có một số việc, chúng ta vẫn luôn mong chờ nó xảy ra, nhưng khi nó xảy ra thật, ngược lại chúng ta còn do dự.

Cô rất khó để nói rõ rốt cuộc bản thân mình đang do dự điều gì, cô nghĩ, có lẽ thật ra cô vẫn chưa chuẩn bị tốt để đón nhận cách sống mới này.

Cô cần thời gian.

Buổi sáng ngày hôm sau, bên ngoài cửa sổ vẫn không có ánh mặt trời. Khi Tri Kiều bước vào nhà hàng, phát hiện mọi người vẫn ngồi tụ tập nói chuyện trên trời dưới đất với nhau như hôm qua, Chu Diễn cũng gia nhập trong đó, nhìn qua có vẻ tâm tình anh rất tốt, bởi vì khi nói chuyện thỉnh thoảng anh còn bật cười, làm Tri Kiều bất giác cũng mỉm cười theo.

“Này,” Tạ Dịch Quả thấy cô tới, tiện tay kéo cái ghế bên cạnh mình, “Lại đây ngồi đi.”

Tri Kiều âm thâm liếc nhìn Chu Diễn, anh thoáng nhếch miệng, cũng không có gì khác thường, vì thế cô thoải mái đi tới, ngồi xuống.

Cánh tay Tạ Dịch Quả rất tự nhiên đặt sau chiếc ghế của cô, sau đó bắt đầu nói về tình cảnh của mình khi còn ở Ai Cập.

“Mọi người hoàn toàn không thể tưởng tượng ra con sâu đó to bao nhiêu đâu, sau khi hươ qua lửa thì toàn thân đều đen sẫm, râu ở trên đầu xoắn vào, chỉ có hai cái chân duỗi ra thẳng tắp……”

Tri Kiều bất đắc dĩ quay đầu ra chỗ khác trợn mắt, hận không thể đóng gói mang về phòng tất cả bữa sáng mà nhân viên phục vụ vừa đưa lên.

Lão Hạ cười ha ha nói: “Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao cậu không có bạn gái.”

Tạ Dịch Quả nhún vai: “Tôi nghĩ vì có rất ít cô gái có thể hiểu được tôi.”

“Nếu anh còn nói mấy thứ ruột lòng, sâu bọ gì đó trước mặt người đang ăn, thì không cô gái nào có thể hiểu được anh đâu.” Tri Kiều không nhịn được nói.

“À,” Anh ta trợn mắt, “Tôi tưởng phụ nữ đều thích nghe những chuyện kỳ lạ này chứ.”

“Đúng là phụ nữ rất thích nghe những chuyện kỳ lạ,” Tri Kiều gật đầu, “Nhưng không phải mấy chuyện kỳ lạ ghê tởm buồn nôn.”

“……” Tạ Dịch Quả nhíu mày, xem ra thế giới này cuối cùng cũng có chuyện anh ta không thể hiểu nổi.

“Điểm này cậu nên học Chu Diễn.” Lão Hạ giống như ông anh già vỗ mạnh vai Tạ Dịch Quả.

Tạ Dịch Quả nhìn về phía Chu Diễn, ánh mắt có phần phức tạp.

Chu Diễn lại lắc đầu, nhìn Tri Kiều nói: “Đừng hỏi anh, thực tế anh cảm thấy…anh còn không hiểu phụ nữ lắm đâu.”

Tri Kiều bị sự thất vọng lóe trong đôi mắt anh đánh trúng, lúng túng không biết phải làm sao, nhưng vẫn ra vẻ điềm tĩnh cúi đầu bắt đầu ăn bữa sáng.

“Ừm……” Tạ Dịch Quả ngẫm nghĩ, quay đầu nói nhỏ vào tai Tri Kiều, “Vậy thì, thật ra liên quan đến phụ nữ, đàn ông đều không hiểu rõ hết, cho nên cứ hỏi thẳng bản thân phụ nữ là được ha?”

Tri Kiều bất giác ngẩng đầu, gật gật.

Lúc này, không biết ai “không cẩn thận” đá mạnh vào chân bàn, bình sữa trước mặt Tạ Dịch Quả đổ xuống, sữa bò màu trắng ngà hắt lên áo sơ mi và quần tây được cắt may tinh xảo, nhìn anh ta cực kỳ nhếch nhác.

Những người khác giật mình kêu một tiếng, vội vàng lấy khăn ăn cho anh ta. Chỉ có Tri Kiều ngạc nhiên nhìn Chu Diễn ngồi ở đầu kia bàn tròn với nụ cười như có như không, cô không biết nên nói gì.

Kế hoạch quay phim vào hôm giao thừa vẫn tiến hành như cũ, bọn họ đi khắp phố lớn ngõ nhỏ của San Francisco, mỗi hình ảnh bố cô lưu giữ trong cuốn băng đều giống như bức họa khảm sâu trong tâm trí Tri Kiều, dần dần, cô dường như đã hiểu ra bản thân mình muốn gì, cô bắt đầu có khát vọng muốn được sáng tạo, muốn mang tất cả thế giới trong lòng ra giãi bày. Có lẽ vẫn chưa hoàn hảo, có lẽ vẫn phải thay đổi, nhưng cô biết rõ, bản thân mình muốn làm như vậy, không phải vì bố cô, mà vì chính cô.

Khi Chu Diễn xuất hiện trước ống kính máy quay, vẫn luôn làm trái tim cô không ngừng rung động, nhưng cô chỉ dám trốn sau ống kính lén nhìn anh, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt đang suy tư điều gì đó.

“Anh ta là người……rất đặc biệt.” Giữa trưa, mọi người đều tới cửa hàng Fastfood ven đường mua sandwich, chỉ có một mình Tri Kiều ngồi lại xem những thước phim vừa mới quay được, Tạ Dịch Quả không biết từ đâu chui ra.

“?”

“Tôi nói là, Chu Diễn.”

Tri Kiều nhếch miệng, từ chối cho ý kiến.

Hai tay Tạ Dịch Quả khoanh trước ngực, ngồi xuống cái ghế bên cạnh cô, anh ta bắt chéo chân, ngẩng đầu thưởng thức thành phố San Francisco ẩn hiện trong làn sương mù.

“Lần đầu tiên nhìn thấy hai người, tôi đã biết hai người sẽ là đối thủ lớn nhất của trận đấu này.”

“Đối thủ thật sự của anh là Chu Diễn, tôi cùng lắm là trợ thủ của anh ấy thôi.”

Tạ Dịch Quả nhìn cô, mỉm cười: “Em thật sự nghĩ như vậy?”

Tri Kiều gật đầu: “Chẳng lẽ không đúng sao?”

Khuôn mặt Tạ Dịch Quả mang nét cười, anh ta không trả lời câu hỏi này, mà nói với cô: “Em có một loại quyết tâm càng gặp áp lực thì càng mạnh mẽ hơn —— đó là quyết tâm chiến thắng.”

“……”

“Nhiều lúc, chúng ta có thể hoàn thành một việc hay không, không chỉ xem chúng ta có năng lực thực hiện hay không, mà còn phải xem chúng ta có quyết tâm không chùn bước nữa. Một người nếu muốn thành công, thì nội tâm người đó phải mạnh mẽ hơn bề ngoài.”

Tri Kiều không xác định được Tạ Dịch Quả đang khen cô hay ngược lại, nhưng cô nghĩ, anh ta nói những lời này, chắc cũng không có ác ý gì với mình.

“Vậy nội tâm của tôi mạnh mẽ hơn vẻ bề ngoài sao?” Cô hỏi.

“Ừm……” Tạ Dịch Quả suy nghĩ với vẻ mặt “nghiêm túc”: “Xem như vậy đi. Nhưng bình thường em làm việc vẫn còn do dự, giống như không chắc chắn lắm liệu mình có làm tốt việc này hay không.”

“…… Có lẽ vì tôi vẫn chưa đủ kinh nghiệm.”

Mỗi lần Tạ Dịch Quả cười đều mang theo sự đáng yêu rất ít thấy ở đàn ông —— dù những việc được thốt ra từ miệng anh ta thường chẳng đáng yêu chút nào —— nhưng anh ta rất thản nhiên: “Không có ai vừa mới sinh ra đã có kinh nghiệm ngay, giống như bố mẹ chúng ta vậy, trước khi sinh đứa con đầu tiên, cũng không chắc chắn liệu mình có thể gánh vác được hay không, nhưng khi đứa bé đang thật sự khóc trong vòng tay họ, họ đã biết mình phải gánh vác được tất cả.”

“…… Cho nên, anh muốn nói điều gì?” Tri Kiều cau mày.

“Tôi muốn nói, nếu có chuyện phù hợp với nguyên tắc làm người của em, mà khi đó em rất muốn làm chuyện ấy —— thì hãy làm đi!”

Cô nhìn người đàn ông trước mắt, kỳ thật ra anh ta là người còn khó nắm bắt hơn cả Chu Diễn, nhưng anh ta lại sống rất tự do tự tại, mặc dù rất thẳng thắn khi biểu đạt nội tâm đáng ghét, nhưng cũng tự nhiên tự đắc.

Cô không khỏi cười khổ, có lẽ mỗi người đều có một cách sống cho riêng mình, đừng chỉ oán trách cuộc sống của mình không tốt, oán trách ràng buộc của thế giới này quá nhiều, khi trở thành một nhân vật nào đó, thì phải cố gắng, an tâm dốc lòng tiếp tục “sắm vai” đó, giống như Tạ Dịch Quả, làm một “kẻ ác” dù nhiều lúc bị người khác ghét bỏ, nhưng anh ta biết rõ bản thân mình đang làm gì. Đừng kỳ vọng mình là Batman hay là một hiệp sĩ giấu mặt, trong cuộc đời có thể thử nghiệm nhiều nhân vật khác nhau, nhưng nguyên tắc, tốt nhất chỉ có một nhân vật —— vì nguyên tắc này, chúng ta có thể phải trả giá rất nhiều.

“Nói cho tôi biết,” Tạ Dịch Quả nói, “Nguyên tắc của em là gì?”

Tri Kiều suy nghĩ: “Làm người tốt, có thể khiến người tôi yêu và người yêu tôi đều cảm thấy vui vẻ.”

“Oh wow,” Anh ta huýt gió, “Một nguyên tắc cực kỳ vĩ đại. Nguyên tắc của tôi so với của em đơn giản chỉ là thứ bỏ đi.”

“Nhưng trong trận đấu tôi vẫn thua anh.”

Vẻ mặt Tạ Dịch Quả chẳng những không có bất cứ áy náy nào, ngược lại còn thoải mái cười to ha ha: “Có lẽ vì em chưa đủ kinh nghiệm.”

“……”

Cười đủ rồi, anh ta ngừng lại nhìn cô, dùng ánh mắt chân thành rất hiếm thấy nói với cô: “Thật ra, tôi không cho rằng em đã thua. Hoàn toàn ngược lại, tôi nghĩ, người thắng là em.”

Tri Kiều ngơ ngác nhìn anh ta, suy nghĩ về câu nói vừa rồi, như đã bắt đầu hiểu được một phần, ánh mắt chân thành đó của anh ta rốt cuộc là đến từ đâu.

Trong không trung lại tí tách những giọt mưa rơi, Tri Kiều vội vàng đứng dậy trùm vải bạt lên máy móc. Xa xa, Chu Diễn cầm một túi giấy đầy đồ ăn đi về phía cô.

Lần này, trên tay anh không có chiếc ô lớn màu đỏ, nhưng vẫn để lại ấn tượng sâu sắc cho cô. Bởi vì khoảnh khắc cô nhìn về chỗ anh, cũng là lúc anh nhìn về phía cô, tầm mắt hai người xuyên qua những bóng dáng bận rộn, đan vào với nhau tại cùng một chỗ.

Chỉ là, so với cơn mưa to giữa trưa mấy năm trước, trong giờ phút này, trong ánh mắt anh nhiều hơn một thứ.

Cô bỗng nhiên sáng tỏ, đó chính là……ràng buộc.

Một tình cảm anh mới bộc lộ ra.

Cô thở dài một hơi dưới đáy lòng, khóe miệng cong lên thành nụ cười khổ, nhưng nụ cười khổ này không dành cho anh, mà dành cho chính cô —— dành cho cô gái đã trưởng thành vì anh.

Cô nhẹ nhàng bước đi về phía anh, lúc đầu bước chân chầm chậm, ngập ngừng, sau đó, cô bắt đầu bước nhanh hơn, cuối cùng, cô chạy nhanh về phía anh…… Cô ôm cổ anh, không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của anh, mạnh mẽ hôn lên môi anh.

Một nụ hôn nhìn có vẻ rất dữ dội nhưng không hề có quá trình hay kinh nghiệm nào cả, nhưng Tri Kiều nghĩ, đây là nụ hôn hoàn mĩ nhất mà cô có thể cho anh.

Một thứ gì đó đập vào chân cô, cô đau tới mức buông anh ra, phát hiện hóa ra là túi giấy trong tay anh rơi xuống. Chu Diễn vẫn chưa hoàn hồn lại nhìn cô, nói: “Em…em đang làm gì”

Tri Kiều nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, không khỏi bật cười: “Em đang hôn anh đó.”

“……”

Bầu không khí của thành phố vẫn dày đặc sương mù, khiến mọi người không nhìn thấy rõ tất cả xung quanh.

Tri Kiều mỉm cười nghĩ, mặc kệ phía trước đang chờ đợi cô những việc gì, nhưng, cô biết rất rõ, bản thân mình đang mong đợi điều gì.

Thế là đủ rồi.

Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.