Đoạn Niệm

Chương 36: Chương 36




Sau khi được chính thức sắc phong, việc đầu tiên mà Bách Diệp làm không phải là vội vã đẩy Uyển Nhã đi mà là nắm trong tay quyền kiểm soát hậu cung. Là người phụ nữ duy nhất của vua được nhận sủng ái, cô nghiễm nhiên trở thành vị nữ chủ nhân quyền lực nhất lúc này mặc dù có gặp chút xích mích lúc đầu với Thái hậu Chiêu Dương. Riêng về việc của Uyển Nhã hay có thể gọi là Bách Hợp, thì sau hôm đó Huỳnh Khang Kiện đã cho thay đổi cung nữ khác và hoàn toàn vứt chuyện đã xảy ra vào 1 xó không thèm để tâm hoặc có thể tỏ ra không để tâm trước mặt cô. Dù sao cô cũng chẳng mấy để tâm cái tư duy tình cảm rối rắm của hắn. Chỉ cần hắn và Bách Hợp không còn cơ hội ở cạnh nhau là được.

Điện Lạc Bích nơi cô ở làm theo kiểu “trùng thiềm trừng lương”, lợp ngói âm dương. Điện ở vị trí ngay sau cung điện Càn Thành, từ vị trí cũng có thể thấy được đẳng cấp của chủ nhân cung điện này. Mái điện lợp ngói hoàng lưu ly, có cấu trúc theo dạng mái “chồng diêm“. Giữa hai lớp mái là một bức tường chạy bốn mặt của nhà, được chia thành các ô để trang trí hình vẽ và thờ văn trên các tấm pháp lam theo lối nhất thi nhất họa.

Chậu cá cảnh ngũ sắc quý hiếm được hắn tặng giờ đây là thú vui duy nhất của cô trong hậu cung nhàm chán này. Hắn thật sự sủng ái cô như thế có khiến cô hơi bất ngờ vì từ trước đến nay mối quan hệ giữa họ không được tốt cho lắm. Không phải là vì công việc thì gần như là cô đều tránh tiếp xúc với hắn, lúc ở cạnh thì toàn nghe hắn nói đủ kiểu kích động với châm chọc. Cô hoàn toàn không nghĩ 2 người từng có chút cơ hội nào để nảy sinh gian tình ở đây cả.

Mỗi ngày từ khi cô rời giường cho đến khi đi ngủ,cô đều phải giải quyết hàng trăm sự vụ lớn bé trong cung. Hoàng Nguyên quốc vốn là 1 đất nước có bề dày lịch sử nghìn năm văn hiến lại thêm dân phong luôn yêu mến lễ hội văn nghệ nên việc 1 năm tổ chức hàng trăm lễ hội lớn nhỏ là điều dễ hiểu. Là người của hoàng tộc việc phải tham gia vào các lễ hội ấy cũng như 1 nghi thức bắt buộc mà Bách Diệp phải thực hiện. Kết thúc tiệc yến hoàn thành lễ cày ruộng tịch điền, cô lui vào hậu điện để xin nghỉ ngơi. Cả ngày phải đứng dưới trời nắng lại luôn phải duy trì phong thái đoan chính khiến cô như muốn ngã vật ra đất. Vào mùa xuân, triều đình thường tổ chức lễ diễn canh, sau đó đích thân Hoàng đế sẽ xuống ruộng cày để khuyến nông và cầu cho mùa màng được phong đăng hòa cốc. Sau lễ ấy hoàng đế trở về vườn Thường Mậu, ban yến một lần cho thân phiên, hoàng thân, quan văn từ tòng tứ phẩm, quan võ từ hiệp quản trở lên. Sau đó lại thưởng thêm sa, đoạn cho họ, tùy theo thứ bậc để thưởng nhiều hay ít. Tuy cô không phải xuống ruộng cày làm nghi lễ nhưng cũng không tránh khỏi 1 màn yến tiệc phiền phức sau cùng này.

Còn đang cho lũ cá ăn dang dở thì nghe tiếng thái giám hô: “ Hoàng thượng giá đáo!“. Cô lập tức bỏ hết công việc để đi ra ngoài cửa điện nghênh đón hoàng đế xa giá. Khi cô hoàn thành xong lễ nghi, hắn bước đến đỡ cô dậy và dắt tay cô vào nội điện. Nhìn gương mặt có chút mệt mỏi của cô, hắn dịu dàng nói:

- Hôm nay chắc nàng đã mệt lắm? Sao không nghỉ ngơi đi, đừng cố gắng quá sức.

- Tạ Hoàng thượng quan tâm! Thần thiếp có thể chịu được, những việc như vậy thần thiếp phải góp mặt mới là lẽ nên làm.- Ta có cho người đem thiên sơn tuyết liên đến cho nàng, nàng phải chú ý tầm bổ cho bản thân. Nàng còn có bệnh trong người nên cần chú ý điều dưỡng. Qua mấy hôm nữa ta định chọn ngày đẹp trời đưa nàng ra ngoài tịnh dưỡng, nàng thấy thế nào?

- Mọi việc thần thiếp đều nghe theo Hoàng thượng.

- Được rồi! Cũng đến giờ ngự thiện, chúng ta cùng dùng cơm nhé?

- Đó là vinh hạnh của thần thiếp!

Thức ăn được dọn lên đầy chiếc bàn tròn, đủ món đủ hương với những cách chế biến và trang trí cầu kỳ. Giống như có sự ngầm thỏa thuận giữa 2 người, không khí trên bàn ăn rất hòa hợp kể cả khi hắn hạ lệnh cho lui hết cung nữ và thái giám ra ngoài.

Đúng như kế hoạch đã định, 3 ngày sau cô và hắn khởi giá đến hành cung phía Nam. Nơi này tên là Tiêu sầu viện, tọa lạc trên 1 ngọn núi cao quanh năm sương khói lượn lờ. Sinh vật nơi này cũng rất phong phú, cảnh đẹp 1 ngày xem hoài không chán thật như chốn bồng lai tiên cảnh khiến người ta quên đi hết ưu sầu.

Từ khi trở thành Thụy quý phi đến nay, cô đã được sống trong cảnh nhung lụa hào nhoáng. Hưởng thụ là 1 việc xa xỉ mà trước đây cô không dám nghĩ tới nhưng bây giờ cô lại đang được ở đây, nhận lấy hết thảy ân sủng của Hoàng đế và tha hồ mà sai xử này nọ. Còn nhớ chỉ cách đây không lâu, cô còn ở vị trí hạ đẳng nhất thế mà chỉ trong giấy lát, mọi thứ đều đã thay đổi. Nhưng cô có dự cảm rằng những ngày như thế này sẽ không kéo dài lâu, chắc chắn sắp tới sẽ có dông bão ập đến, cô cần chuẩn bị sẵn tâm lý bình tĩnh mà đón nhận.

Tiết trời vào xuân mát mẻ nhưng Tiêu sầu viện lại nằm trên núi cao nên khó tránh khỏi những cơn gió mang theo hơi lạnh. Một chiếc áo choàng được phủ lên người cô, thân thể nhỏ gầy được bao bọc trong chiếc ôm vững chãi và ấm áp. Nhận thấy cơ thể cô lập tức căng thẳng, hắn giấu nỗi thất vọng đi nhẹ giọng nói với cô:

- Đừng đứng ngoài này quá lâu, thời tiết vẫn lạnh đó.

Cô có thể cảm nhận được hơi thở của hắn đang phun ra bên tai, ẩm ướt và ám muội nhưng cô không quen với điều này. Khéo léo kéo dãn khoảng cách giữa 2 người, cô mỉm cười nói với hắn:

- Cảnh ở đây thật đẹp. Thần thiếp muốn ngắm thêm chút nữa.

- Vậy ta ngắm cùng nàng.

Nói rồi hắn cùng nàng sánh vai đứng nhìn ra xa núi non trùng điệp. Trước tầm mắt là những tầng mây lững lờ trôi, thấp thoáng đâu đấy 1 mảnh xanh rì ẩn hiện nổi bật hẳn lên. Lúc lâu sau mặt trời vén lớp mây bạc rọi xuống từng dải nắng vàng ấm áp, lúc này khung cảnh hùng vĩ ngút ngàn mới trải ra trước mắt khiến người ta phải trầm trồ.

Ngay lúc đang say mình trước thiên nhiên tuyệt đẹp, cô nghe thấy hắn nói thầm bên tai cô 1 câu trước khi xoay người bước đi.

- Nàng yên tâm! Ta sẽ không ép buộc nàng.

Bóng dáng hắn cao ngất của hắn khuất dần sau dãy hành lang khúc khuỷu, cô còn đứng nhìn ra xa thêm 1 lúc nữa nhưng tầm mắt như vô định nhìn vào khoảng hư vô, cũng không rõ đang nghĩ gì.

Bách Diệp hé mở cánh cửa sổ phòng mình, qua khe hở có thể nhìn ra đình nghỉ ở giữa vườn phía đối diện có người ngồi một mình trong đêm. Hắn tự rót rượu, từ tốn thưởng thức hương vị của nó rồi lại ngồi lặng im. Dù rất muốn mặc kệ làm ngơ nhưng cô vẫn không thể bỏ mặc hắn ngồi ở đó cả đêm không ngó đến. Khoác lên vai hắn chiếc áo choàng hắn đã đưa cho cô, cô ngồi đối diện với hắn tự nhiên rót rượu vào chiếc chén duy nhất của hắn, đưa lên thưởng thức.

- Hoàng thượng ngồi 1 mình đối ẩm ngoài này rất dễ mắc bệnh, ngài cần chú ý đến long thể.

- Là nàng đấy ư? Ta chỉ là chợt nhớ ra từng chôn hũ rượu này dưới gốc cây nơi đây đã lâu năm mới đào lên nếm thử vị rượu thuở xưa. Nhưng dường như rượu này không còn mùi vị như ta mong muốn, có lẽ nó đáng bị vứt đi.

Đưa tay giữ lấy vò rượu mới uống vơi non nửa, cô rót đầy chén rồi đưa cho hắn:

- Rượu ngon phải uống cùng tri kỷ. Nếu Hoàng thượng không chê, thần thiếp sẵn sàng cùng ngài uống rượu kể chuyện, quên hết u sầu.

Nghe Bách Diệp nói như thế hắn thấy trong lòng như nhẹ hẳn đi, những muộn phiền quẩn quanh trong đầu nãy giờ tự nhiên cũng phai nhạt hết. Dù biết cô chắc cũng chẳng thật tâm muốn nghe hắn, dù biết cô chẳng mở lòng với hắn nhưng hắn thấy thỏa mãn hẳn vì biết dù có không muốn thì cô cũng sẽ không bỏ mặc hắn.

Giống như tri kỷ, 2 người cùng nhau ngâm rượu vịnh thơ, gạt bỏ hết thảy khúc mắc mà thảnh thơi nói chuyện trên trời dưới đất. Hắn không phải bậc cửu ngũ chí tôn còn cô cũng không phải phi tử của Hoàng đế. Khi rượu đã hết và ngôi sao cuối cùng còn tỏa sáng trên bầu trời, 2 người mới vui vẻ bước ra khỏi đình trở về phòng. Đưa cô về đến cửa, hắn nắm lấy bàn tay cô lưu luyến không muốn buông.

- Cảm ơn nàng!

Hắn chưa từng chân thành nói ra lời cảm ơn với bất cứ ai, với địa vị và dòng máu chảy trong người hắn cũng không cần phải làm thế nhưng hôm nay từ tận đáy lòng hắn muốn nói cho cô biết vị trí của cô trong lòng hắn lớn như thế nào. Đáp lại hắn không phải là lời lẽ sáo rỗng với thái độ lãnh đạm thường ngày, cô nhìn hắn và mỉm cười nụ cười từ thật tâm. Trong lòng phấn khích trước sự thay đổi nho nhỏ của cô và không khí thoải mái giữa cả 2, hắn đan những ngón tay đang nắm lại thật chặt môi mấp máy như muốn nói thêm gì đó nhưng lại rối bời vì sợ mình nói gì sai khiến cô mất hứng. Trước sự lúng túng của hắn Bách Diệp không kìm được khẽ bật cười, cô tiến lại gần hắn hơn, khoảng cách 2 người giờ rất gần dường như có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương. Đôi tay phủ lên bờ vai vững chãi khiến hắn toàn thân như đóng băng, cô chưa bao giờ chủ động gần hắn đến thế. Gương mặt ấy gần trong gang tấc, bờ môi hắn nhung nhớ đang dâng lên trước mắt, máu toàn thân chảy nhanh đến nỗi khiến tay hắn hơi run run. Hắn đang chờ đợi cô sẽ tặng cho hắn 1 nụ hôn, cô biết thế, nhưng cô lại không làm như vậy. Cô kéo chiếc áo choàng che kín lại toàn thân hắn, ở khoảng cách đủ ám muội nói:

- Hoàng thượng phải chú ý sức khỏe. Tiết trời vẫn còn sương lạnh dễ cảm mạo.

Sau đó lại dãn khoảng cách ra xoay người vào phòng và nhìn hắn với ánh nhìn mang nét cười thích thú. Biết bản thân đã bị cô trêu đùa, hắn thấy hơi xấu hổ nhưng ngay lập tức khôi phục lại phong độ của mình, thản nhiên chúc cô ngủ ngon rồi xoay người rời đi. Đi được vài bước hắn vẫn nghe thấy tiếng cười khẽ của cô, khóe miệng cũng bất giác nhếch lên.

Bản thân hắn vô cùng vui sướng vì biết rằng mọi thứ đang thay đổi theo chiều hướng tốt đẹp. Thư thái đi vào giấc ngủ 1 cách dễ dàng, hắn niệm trong lòng 2 chữ: “ Bách Diệp“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.