Edit by Thiên Bách Nguyệt
* * *
“Mấy bé đáng yêu của chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ chưa? Đây là thẻ nhiệm vụ của các con, tiếp theo bọn con cứ đi theo lộ trình được in trên thẻ để đến chợ bán thành quả lao động!”
Mấy nhân viên hóa trang thành linh vật của tổ chương trình phát thẻ nhiệm vụ cho từng bé.
Trên thẻ không có chữ, chỉ có hình vẽ bản đồ.
Tiểu Tỏa: “Em hiểu rồi! Chúng ta phải đi hướng này!”
Joe: “Đồ ngốc, em cầm bản đồ ngược rồi!”
* * *Tuy chính nhóc ta có thể cũng không hiểu bản đồ này.
U U không có chút hứng thú nào với bản đồ hay việc bán dương mai, bé quan sát xung quanh, thấy ngoài chú quay phim thì cũng không có ai chú ý đến bé thì âm thầm lấy một quả dương mai bỏ vào miệng.
Sau đó bé như bị điện giật, từ chân cho đến tóc đều run lập cập.
Ánh mắt dại ra. Jpg
【 ha ha ha ha cười chết tui rồi, U U vẻ mặt kiểu “Trên thế giới này sao lại có thứ chua* như vậy” 】
(*chương 20.3 có chút sai sót, 'chua' chứ không phải 'đắng', Thiên đã sửa, xin lỗi vì sự bất cẩn này nha)
【 ha ha ha tiểu khả ái hiện tại chắc chắn đang nghĩ, tiêu rồi, nãy mình vừa cho anh Đinh Nghiêu và chị ăn cái thứ gì vậy】
【 U U quá đáng thương kkk muốn ăn chút trái ngọt sao lại khó thế 】
【Hiện tại tôi rất tò mò là quả chua như vậy thì làm sao mà bán được? 】
Ở lúc U U bị chua đến choáng váng, nhân viên hóa trang thành linh vật nhấn mạnh:
“.. Lát nữa các bảo bối đến chợ, nhất định phải nhớ kỹ, tuy ngoài kia có rất nhiều người tốt nhưng vẫn có một ít người xấu muốn bắt cóc trẻ nhỏ, vì vậy nếu có người hỏi các con có muốn đi theo họ không thì các con phải làm gì?”
“Không đi!”
“Nếu bọn họ nói muốn đưa mấy con đi tìm bố thì sao?”
U U phục hồi lại tinh thần hô to nhất nhóm:
“Không đi!”
“Nếu bọn họ cho các con đồ ngon?”
“Tuyệt đối không đi!”
Lần trước bé bị người xấu lừa đi tìm chị, xém nữa là bị đưa đi thật, đến sữa bò dâu tây cũng không được uống!
Bé đã nhớ kỹ, sau này nhất định không bị lừa nữa!
Cố Diệu Diệu cứ cảm thấy lời họ nói có ẩn ý nhưng nhất thời lại không nghĩ ra là gì.
Sau khi dặn dò kỹ lần nữa, nhân viên công tác mới yên tâm cho đám nhóc xuất phát.
Trong chợ người qua kẻ lại, mấy bạn nhỏ mỗi người cầm rổ, nghĩ đến lát nữa phải ngồi cạnh mấy dì bán đồ cùng rao hàng thì cả Điềm Điềm hướng ngoại cũng có chút bối rối.
Muốn bán hàng, đầu tiên phải tìm được một chỗ bán thích hợp, trong chợ nhỏ ở thị trấn không có quy định nghiêm khắc, Đinh Nghiêu dẫn đám nhỏ tìm một nơi trống có thể bày hàng, sau đó nhoẻn miệng cười với bác gái bên cạnh:
“Dì ơi, chúng cháu có thể bán dương mai ở bên cạnh không ạ?”
Bác gái này trông khảong 40-50 tuổi, gương mặt hiền từ nhìn Đinh Nghiêu, vui tươi hớn hở đồng ý:
“Có thể nha, mấy con đang quay chương trình à? Ai da, vậy có phải dì sẽ được lên ti vi không, sớm biết vậy dì đã thay bộ đồ khác..”
Nhờ vào gương mặt điển trai, Đinh Nghiêu còn kiếm được một tấm trải nhựa, các bạn nhỏ đổ dương mai hái được lên đó, Đinh Nghiêu vừa hỗ trợ bọn trẻ loại trái dương mai hỏng ra vừa nhìn về phía U U:
“U U, em kêu gọi mọi người tới mua dương mai được không?”
Vừa bày quán đã có không ít người bắt đầu vây quanh lại, bị nhiều người nhìn như vậy, U U theo bản năng cảm thấy sợ hãi.
Vì thế chân nhỏ vô thức lùi về đằng sau chị.
Đinh Nghiêu bám theo không tha cho bé:
“Có gì phải sợ đâu, U U thật sự không muốn thử à? Rất vui đó.”
Bảo U U tới bán dương mai chủ yếu là vì Đinh Nghiêu cảm thấy đống dương mai chua lè này khó mà bán được theo cách thông thường.
Mà với mấy ông chú bác gái đang xem náo nhiệt xung quanh, khuôn mặt này của anh hẳn không thể bằng sự dễ thương làm nũng của trẻ con.
Cố Diệu Diệu thấy U U vẫn còn sợ hãi, nhịn không được nói:
“Con bé không muốn thì thôi, tôi đi rao hàng cho.”
Cố Diệu Diệu vén tay áo, không hiểu sao lại có khí thế của người dắt con chó hung dữ nhất làng đi quanh phố.
“Ai đi ngang qua chớ bỏ lỡ!”
“Dương mai mới vừa hái rất tươi!”
“Giá rất rẻ!”
Mọi người:.
Cô bé này có phải hơi thành thạo quá rồi không?
Thật ra Cố Diệu Diệu cũng chưa từng bán hàng vỉa hè lần nào, có điều lúc nhỏ ở nông thôn cô từng thấy cách người ta hô nên học theo, trông cũng rất giống.
Quả nhiên có vài bác gái vây xem bị cô hấp dẫn đi tới.
“Cô bé, dương mai này con bán bao nhiêu?”
Cố Diệu Diệu mặt không đổi sắc giơ ba ngón tay ra: “30 tệ (hơn 100k VNĐ) ạ.”
U U đằng sau cô trừng lớn mắt.
Chị hai!
Chị quá gian xảo rồi!
Kỳ thật bây giờ chưa phải mùa dương mai ngon nhất, phải đợi vài ngày nữa mới là lúc dân địa phương hái quả.
Trái dương mai này tự mọc bên ngoài, lại chưa được ủ chín, nghĩ thôi cũng biết là ăn không ngon.
Có điều hiển nhiên những người này đến không phải để mua dương mai.
Bác gái kia quả nhiên khoa trương nói: “Đắt như vậy, làm sao con bán được nha?”
Cố Diệu Diệu dùng thân thể trẻ con nghiêm túc nói:
“Bọn con đang quay chương trình, chắc chắn sẽ bán được ạ.”
Khách hàng:?
Khán giả: Diệu tổng không hổ là người tỉnh nhất quả đất.
30 tệ (hơn 100k VNĐ) với người thành phố có lẽ chỉ là một cốc trà sữa mang về, nhưng đối với người vùng quê giản dị thì lại không nhỏ cũng không lớn.
Vì vậy xung quanh chủ yếu vẫn là người vây xem náo nhiệt, còn người thật sự mua hàng thì đợi cả buổi cũng chỉ có một hai người.
U U nhìn một đống dương mai trước mặt, bảy người bọn họ mỗi người một rổ, cộng lại không hề ít, làm sao mới bán xong được?
Đinh Nghiêu đứng bên quan sát lại nhảy vào nói:
“U U không đi giúp chị à?”
“Giúp, giúp thế nào ạ..”
“Em đi mời hàng với chị thử xem?”
U U ậm ừ đi ra từ đằng sau chị, bé túm áo chị, ánh mắt có chút nhút nhát sợ sệt.
Người lớn căn bản không thể hiểu được góc nhìn của một đứa nhỏ khi ngước nhìn lên cao thấy một đám người lớn vây quanh đang quan sát mình từ trên xuống có bao nhiêu đáng sợ.
U U cảm thấy bé như con khỉ nhỏ trong vườn bách thú rộng lớn..
“Chị, chị ơi..” Bé nhìn một cô gái cách đó không xa đang cầm điệt thoại chụp bé, “Chị có muốn.. mua, mua dương mai không ạ?”
3/9/2021
Chương mới đến rồi đây:3
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ Thiên nha, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ^^
Sẵn tiện thì cho Thiên nhờ mn chút nha, mong mn có thể dành chút ít thời gian ghé qua fanpage và instagram lớp của Thiên like và follow nha. Cảm ơn mọi người nhiều ^^ Để cảm ơn Thiên sẽ cố gắng ra chương sớm hơn nữa nè:3