Edit by Thiên Bách Nguyệt
- -------------------
【 Ha ha ha ha ha thật xin lỗi, tuy rất đáng thương nhưng tui không nhịn cười được】
【 Một giây trước còn đang sung sướng ăn dưa, giây sau phòng nhà mình cũng sụp luôn, hhh bé con có làm sai gì 】
【 Lấy kẹo của người ta sẽ bị sét đánh đó, ha ha ha tổ tiết mục lo làm người đi】
【 U U tiểu đáng thương thật sự quá thảm sao các người có thể nhẫn tâm như vậy ha ha ha ha ha 】
Tiếng khóc này không phải chỉ người ở phòng phát sóng ni mới nghe được mà cả các phòng khác cũng không tránh khỏi nghe thấy.
【 a a a a đây là bạn nhỏ nhà ai vậy, cũng quá đáng yêu rồi!!! 】
【 Đừng khóc đừng khóc, tiểu bảo bối đáng thương như vậy cũng không thể cho bé một viên kẹo ăn à!?? 】
【 Chờ đã, đây là con gái của Úc Lan kia??? 】
Mấy phòng phát trực tiếp khác vốn có không ít người bị vẻ đáng yêu của cục bông nhỏ tấn công đến ngây ngất, kết quả vừa nghe đây là con gái Úc Lan, lại nhớ tới sóng gió gần đây trên mạng, tức thì có chút dè dặt.
Thích khóc như vậy, sẽ không phải là kiểu kế thừa dung mạo ưu tú của cha mẹ nhưng thực tế là hùng hài tử tùy hứng không hiểu chuyện đó chứ?
Mưa bình luận vẫn náo nhiệt bay vùn vụt qua, nhưng hiện trường quay hình bỗng yên tĩnh lại đôi chút.
Sau khi U U bắt đầu lớn tiếng khóc thì mấy bạn nhỏ vốn đang khóc kia lại ngừng khóc.
Mắt ngấn nước, tò mò nhìn Cố U U sinh ly tử biệt với hộp kẹo.
Cô bé tóc ngắn vẻ mặt đồng tình: “Em gái này khóc thật đáng thương.”
Nhóc tóc xoăn lặng lẽ nói với ba nhóc: “Ba ơi, em gái này thật đáng yêu, con muốn...”
Ba nhóc con ấn đầu nó: “Không, con không muốn.”
Dù U U có khóc vô cùng đáng thương thì quy tắc vẫn không thể đổi.
Lúc giao hộp kẹo cho Chu đạo, lời nhắn nhủ của U U rất chi bi tráng thê lương:
“Chú Chu, chú, chú phải chăm sóc nó thật tốt, không được, không được làm mất nó ạ...”
Chu đạo nén cười: “Được, U U yên tâm, chú nhất định chiếu cố kẹo của cháu thật tốt.”
Ông vừa định thuận tay cầm lấy thì thấy cô bé siết chặt mười ngón tay, vẻ mặt không muốn.
“Chú, chú Chu... Chú không được ăn vụng kẹo của cháu... Ăn vụng kẹo của trẻ con... Không phải là người lớn...”
Chu đạo cố ý chọc bé:
“Ai da, vậy nếu chú Chu cũng rất muốn ăn kẹo thì phải làm sao đây?”
Vốn tưởng bé con thích kẹo như mạng sẽ không chịu cho, nhưng cô bé chỉ sửng sốt rồi cúi đầu, vừa nấc vì khóc vừa lấy một viên kẹo vị mật đào đút cho ông, mắt trông mong hỏi:
“Ăn ngon không ạ?”
Chu đạo còn chưa trả lời thì nghe bé con tủi thân nói:
“Chắc chắn ăn rất ngon, nhưng rõ ràng ăn ngon như vậy, mẹ và chị lại chỉ cho cháu ăn 2 viên một ngày.”
Hu.
Quá tàn nhẫn.
Thấy một màn này, bao khán giả trong phòng phát sóng điên cuồng trỗi dậy tình thương của mẹ già: