“Đừng! …” Bất ngờ không kịp phòng bị, Ngôn Phi Ly bị Môn chủ gắt gao đè ngã xuống đất, mặt đất lạnh lẽo âm lương khiến cả người Ngôn Phi Ly giật nảy.
Đầu óc Bắc Đường Ngạo đã hoàn toàn mất tri giác vì dược tính, toàn thân chỉ kêu gào đòi hỏi phát tiết. Hơi nóng từ môi lưỡi theo xuống hàm dưới của Ngôn Phi Ly, xuống đến cổ y, qua vai, không chút lưu tính mà cắn vào điểm ban ban, đôi tay càng thô bạo xé rách tầng tầng y sam.
“Môn, môn chủ…” Ngôn Phi Ly biết môn chủ muốn làm gì, không khỏi sợ hãi.
Ngôn Phi Ly thân là Bắc Môn đại tướng quân của Tứ Thiên Môn, dáng vẻ đường đường, tính tình ôn hòa, đã hai mươi tám tuổi, không thể có chuyện chưa từng cùng nữ tử lên giường. Năm đó ở Giản quốc hồi vẫn là cướp, mỗi năm kỷ thượng khinh, huyết khí phương cương, cũng từng nông nổi, nhiều lần cùng bộ hạ vào thành tìm vui ca hát.
Chỉ sau khi gặp Bắc Được Ngạo, y mới không chạm vào nữ tử nữa. Bởi vì ngoài Bắc Đường Ngạo, trong lòng y không thể dung thêm bóng hình ai khác.
Thế nhưng nói vậy, y cũng không nguyện ý bị nam nhân ôm, hoặc muốn ôm nam nhân. Bởi vì tình yêu của y rất giản đơn. Trong lòng y, Bắc Đường tựa như một vầng trăng cao cao tại thượng, là oánh khiết, là cao đến nỗi không thể chạm vào. Y chưa từng có bất kì một ý nghĩ xấu xa nào với Bắc Đường.
Vậy mà bây giờ, y lại bị Bắc Đường thô bạo đè trên mặt đất.
Trong nháy mắt, thượng thân của Ngôn Phi Ly cơ hồ tất cả đều lộ ra. Bắc Đường Ngạo cúi đầu, hôn lên hồng anh trước ngực Ngôn Phi Ly. Không! Không phải là hôn, mà là cắn, là giày vò.
Ngôn Phi Ly thở hắt một hơi. Quả thật kì quái, đau đớn là thế, vậy mà còn mang đến cho y một loại khoái cảm.
Ngôn Phi Ly không thể phản kháng. Sực chống cự của y với Bắc Đường đã sớm suy nhược.
Tuy chưa từng cùng nam nhân phát sinh loại quan hệ này, nhưng Ngôn Phi Ly cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp. Nhìn khuôn mặt Bắc Đường bị dược tính làm thần chí không tỉnh táo, Ngôn Phi Ly khẽ cắn môi, quyết đảm đương hết thẩy. Đây đều là do sai lầm của y, y không thể trốn tránh trách nhiệm. Huống chi người đang phải chịu sự giày vò của dược tính chính là tối trọng yếu môn chủ trong lòng mình. Dù thế nào, chỉ cần có thẻ giúp Môn chủ được giải thoát, y cũng nguyện ý.
Hạ quyết tâm, Ngôn Phi Ly cố thả lỏng bản thân.
Bắc Đường nhìn không rõ biểu tình mạnh mẽ tự trấn an trên gương mặt Ngôn Phi Ly, hai tay đưa tơi, đem hai điểm yếu ớt trước ngực Ngôn Phi Ly miết xuống, dùng đầu gối thô bạo tách đôi chân thon dài ra, động thân một cái, đã đem tình dục không thể dừng lại, trực tiếp mãnh liệt đi vào huyệt động chật chội chưa hề chuẩn bị.
“A!” Ngôn Phi Ly tuy đã sớm có tâm lý, nhưng cơn đau như xé rách đột nhiên đến, bất ngờ không thể chịu được, kêu lên một tiếng, dáng vẻ hai chân cực mất tự nhiên mở rộng. Huyệt khẩu chặt như xử tử, một lần nữa va chạm, cố gắng nuốt cái vật to lớn như mãnh thú vào.
“Ngô…”
Trán Ngôn Phi Ly đổ mồ hôi lạnh, mười ngón tay siết chặt lấy đám cỏ thô ráp, hy vọng có thể tìm được một chỗ, có thể mang đau đớn đi ra. Song nơi phát ra đau đớn ấy lại không ngừng tăng.
Máu tươi từ miệng vết thương trào ra, theo đùi của Ngôn Phi Ly chảy xuống nhiễm đỏ đám cỏ héo.
Sự tiến vào của Bắc Đường càng lúc càng mãnh liệt. Mỗi lần không ngừng mà thâm nhập, rút ra, lại thâm nhập…
Lúc đầu, Ngôn Phi Ly phải cắn chặt môi dưới, ẩn nhẫn sự đau đớn nhục nhã nan kham này. Nhưng huyệt khẩu mở rộng hơn, máu cũng làm trơn thuận, y cũng không biết cơ thể này khác thường nhân, lại do cầm dục đã lâu, Ngôn Phi Ly dần dần cũng có chút khoái cảm từ chuyện kết hợp thô bạo ấy. Bất giác giật mình, lại khiến cái thứ to lớn của Bắc Đường càng phấn khích mà trừu sáp thêm mãnh liệt.
“A…”
Không biết đã co rút bao nhiêu lần, Ngôn Phi Ly chợt không thể đè nén, vô tình rên rỉ một tiếng.
Vốn Bắc Đường chẳng thể nghe, cũng không thể thấy được gì. Nhưng Ngôn Phi Ly lại bị chính thanh âm rên rì của mình dọa sợ. Nếu không phải hai tay vẫn bị môn chủ gắt gao ghim chặt hai bên sườn, y nhất định sẽ lập tức bịt mồm mình lại.
Hai chân vẫn mở, trong tư thế nhục nhã này bị nam nhân xuyên qua còn không biết thẹn mà phát ra thanh âm dâm loạn, điều này khiến Ngôn Phi Ly rất kinh hãi.
Nhưng còn chưa kịp thấy xấu hổ, đã bị Bắc Đường ập sâu vào…
…
Không biết đã bao lâu, cũng không biết môn chủ đã ra bao nhiêu lần.
Ngày dần dần trôi, hoàng hôn đã tới, một Bắc Đường điên cuồng vì dược tính cuối cùng cùng ngã lên người Ngôn Phi Ly mà tỉnh táo lại.
Khi hắn mở mắt, chứng kiến tuấn nhan đang hôn mê của Ngôn Phi Ly trước mặt, không khỏi nghi ngờ, chẳng biết mình đang ở đâu.
Nhấc người lên, Bắc Đường chấn kinh phát hiện, phân thân của mình vẫn, vẫn còn ở trong Ngôn Phi Ly…
“Ách…” Theo chuyển động của Bắc Đường, Ngôn Phi Ly vô thức động thân. Thoáng chốc, phân thân của Bắc Đường tức khắc ở bên trong cơ thể y lại bành trướng lên.
Bắc Đường Ngạo chấn ngạc (chấn động và ngạc nhiên) không thôi, vội rút ra.
“A!” Sự rút ra đột ngột, ma sát với nội bích yếu ớt còn thụ thương, khiến Ngôn Phi Ly đau xót tỉnh lại.
Huyệt khẩu trống rỗng. Một lượng lớn dịch thể bạch trọc trộn máu trào ra, mùi tình dục trong nháy mắt tán mãn bốn phía.
“Môn chủ…” Ngôn Phi Ly thấy được biểu tình kinh hoàng hiếm thấy trên khuôn mặt lãnh diễm của môn chủ, cũng không khỏi hốt hoáng.
Bầu không khí thật khó xử.
Bắc Đường Ngạo rất nhanh phục hồi lại lãnh tĩnh, vội vàng sửa sang lại y vật.
Ngôn Phi Ly thân thể cứng ngắc, cũng chầm chậm mà đứng lên, hai chân bủn rủn vô lực khác thường. Lúc đứng dậy, lại có một dòng nhiệt từ hạ thân tràn ra, mang theo chút tanh. Ngôn Phi Ly ngẩng đầu, đúng lúc thấy ánh mắt gượng gạo của Môn chủ.
Hai người cũng yên lặng, không biết phải nói gì.
Đều tự chỉnh trang lại y vật xong, Bắc Đường đột nhiên đi đến thi thể Si Mị Võng Lượng, rút Hàng Long ngân tiên điên cuồng quật vào thi thể bọn chúng.