“Môn chủ…” Ngôn Phi Ly có phần hốt hoảng, bối rối. Muốn đẩy Bắc Đường ra, nhưng lại phát hiện bản thân vô lực, đầu váng mắt hoa, vô cùng yếu ớt.
“Đừng cử động. Ngươi hôn mê gần nữa tháng trời, suốt từ bấy không ăn uống gì, cơ thể quá yếu. Mau ăn cháo uống thuốc, chúng ta sẽ đi.”
“Đi? Đi đâu?” Vừa mở miệng, đã bị Bắc Đường đút vào một thìa.
“Đến Hoa Thành.” Bắc Đường Ngạo đạm đạm đáp, vẫn tập trung đút cháo cho y. Cái chuyện này hắn chưa từng làm bao giờ, động tác có chút trúc trắc thô bạo, nhưng đã là ôn nhu lắm rồi.
Ngôn Phi Ly cảm thấy đầu óc dường như còn bất tỉnh trầm trầm, đầy nghi ngờ: Môn chủ sao lại ở đây? Vì sao muốn dẫn y đến Hoa Thành? Chuyện hài tử… Môn chủ đã biết rồi ư? Hắn đang nghĩ gì?
Y có rất nhiều điều muốn hỏi, mà cứ bị môn chủ liên tục nhét cháo vào miệng, căn bản không thể mở lời, đành phải cố nuốt. Y đã mê man nhiều ngày, uống thuốc nước đã thấy no, tràng vị bị suy thoái, giờ ăn thức ăn thật, nhưng khó trôi, nuốt một thìa cũng mất nhiều sức.
Ăn cháo xong, Bắc Đường đặt bát sang một bên, lấy áo choàng đến, khoác vào cho Ngôn Phi Ly, rồi lại mang thêm trường bào cho y.
“Môn chủ…” Ngôn Phi Ly ngơ ngác nhìn Bắc Đường Ngạo chăm nom mình.
Bắc Đường Ngạo cài xong thắt lưng cho y, cầm tay bắt mạch, nhận thấy nội tức coi như đã ổn, chỉ cần trên đường cẩn thận một chút, chú ý đến thân thể y một chút, chắc là không đáng ngại gì. Hắn đối với người này, nếu mà đã chu đáo, thì quả thực đúng là vô cùng chu đáo.
Khi Lăng Thanh bước vào, chỉ trông thấy hai dáng người đang ở cùng một chỗ, lòng quặn lại. Vội thu lại hảo tâm, tiến đến cung kính nói với Bắc Đường: “Môn chủ, mã xa đã chuẩn bị xong, nhân mã cũng đã chỉnh tề, bất kì lúc nào cũng sẵn sàng xuất phát.”
Bắc Đường Ngạo gật đầu, hỏi: “Thu đại phu đâu?”
“Thu đại phu bị Tây Môn môn chủ tìm nói chuyện, chốc nữa sẽ đến.”
Bắc Đường Ngạo quay lại nói với Ngôn Phi Ly: “Sắp tới Thiên Môn sẽ khai chiến với Điền nhân, ngươi ở đây khiến ta lo lắng nên mang ngươi đến Hoa Thành dưỡng bệnh, chờ hồi phục sẽ quay về Tổng đà.”
Ngôn Phi Ly nghe hắn nói lo lắng cho mình, lòng chợt ấm lên, nhưng khi hắn nhắc đến Tổng đà, lòng lại siết lại.
“Môn chủ, ngài, ngài muốn làm gì?” Ngôn Phi Ly kinh ngạc nhìn Bắc Đường Ngạo lại gần mình, dường như muốn ôm lấy y.
Quả nhiên, Bắc Đường Ngạo lại đạm đạm nói: “Ôm ngươi ra xe.”
“Không, không cần. Ta, ta có thể đi được…” Ngôn Phi Ly yếu ớt đẩy hắn.
Bắc Đường Ngạo cau mày, “Ngươi hiện giờ thế này, có thể tự lên xe?”
Ngôn Phi Ly cúi đầu, thấp giọng, “Ở đây là quân doanh, ta không thể làm tổn hại đến sĩ khí của chiến sĩ môn.”
Bắc Đường Ngạo không nói gì, nhìn chòng chọc y một lát, rồi đứng thẳng lên, vẫn ở bên giường nhìn y. Muốn bức ta khiến ngươi ra cái kiểu gì đây.
Ngôn Phi Ly đầu không ngẩng lên, ngọ ngoạy đưa chân xuống giường, muốn đứng dậy. Thế nhưng sao lại không được? Thân thể nghiêng ngả, đổ về phía trước.
Lăng Thanh cả kinh, vô thức muốn vọt lên, đã thấy Ngôn Phi Ly bị Bắc Đường Ngạo ôm vào lòng.
“Ngươi không muốn đả kích sĩ khí của bọn họ, lại không hiểu bản thân đã hôn mê nhiều ngày như thế, từ lâu đã khiến họ phải bận lòng rồi, cần gì phải phô trương.” Bắc Đường Ngạo nhẹ trách cứ bên tai y, hơi thở phả vào thật gần.
Lòng Ngôn Phi Ly khẽ động, muốn hỏi hắn “phải bận lòng” đây là chỉ ai? Nhưng không dám hỏi. Thoáng một cái như thần, cơ thể đã bay bổng lên, bị Bắc Đường Ngạo ôm.
Ngôn Phi Ly hoa mắt, trái tim trong ngực đập rất nhanh rất mạnh, lại không ngờ so với nam nhân, thể trọng của bản thận đã nhẹ đến thế này.
Mồng hai Tết, ở Trầm Mai viện, Ngôn Phi Ly vì quỳ dưới tuyết mà té xỉu, cũng là Bắc Đường Ngạo ôm y vào buồng ngủ. Nhưng y bây giờ so với y khi đó, người đã sụt đến độ Bắc Đường Ngạo phải kinh hãi! Hai người họ khổ người vốn tương đương. Bắc Đường Ngạo tuy là người phương bắc, nhưng vóc dáng lại thon gầy, có chút mảnh mai, so với Ngôn Phi Ly có vẻ đơn bạc hơn. Còn giờ, Bắc Đường Ngạo nghĩ, trong tay mình quả thực là một khung xương.
Ngôn Phi Ly thấy vô cùng xấu hổ. Thứ nhất là bởi dáng dấp nhược thể, bị môn chủ ôm thế này, khiến y càng thấy mình vô lực. Thứ hai là bởi các chiến sĩ của mình ở trước mặt đây, y không thể hoàn thành trách nhiệm và giữ được uy nghiêm của một chủ soái.
“Không cần lo lắng, những tướng sĩ này đều là bộ hạ của ngươi. Bọn họ lo lắng cho ngươi đã lâu, thấy ngươi tỉnh lại, phấn chấn còn không kịp nữa là đả kích!” Bắc Đường Ngạo trấn an y.
Nguyên lai… Môn chủ nói có người “phải bận lòng”, là chỉ bọn họ…
Những ngọn sóng thất vọng lăn tăn trong lòng Ngôn Phi Ly, đanh cúi thấp đầu.
…
Mã xa chuyên dụng cho tướng lĩnh bị thương đã được chuẩn bị. Lăng Thanh chính lý rất cẩn thận, tháp y (giường nhỏ) và hai sườn xe lót thảm dầy, giúp Ngôn Phi Ly ở trong xe không bị chòng chành.
Bắc Đường Ngạo đặt Ngôn Phi Ly lên tháp, thấy y vẫn cứ cúi đầu, liền tiến đến nâng lấy cằm y, hỏi: “Sao vậy? Khó chịu ư?”
Ngôn Phi Ly lắc đầu, yếu ớt đáp: “Thuộc hạ chỉ là hơi mệt.”
Bắc Đường Ngạo nhăn mày, “Phi Ly, trước khi ngươi ly khai, bản tọa đã nói với ngươi rồi. Ngươi giúp Tây Môn môn chủ phân ưu là tốt, nhưng phải biết chừng mực. Tin người thông minh như ngươi sẽ minh bạch ý tứ của bản tọa. Nhưng hiện tại thì sao, ngươi tự biến mình thành dạng gì đây! Nói cho ngươi, bản tọa rất mất hứng, phi thường mất hứng! Khi bản tọa cho ngươi ly khai Tổng đà, không phải muốn ngươi sẽ trở về như thế này!”
Lời Bắc Đường Ngạo mỗi lúc một nặng, tay cũng tăng thêm khí lực. Lại đột nhiên phát giác sắc mặt Ngôn Phi Ly tái nhợt đi, khuôn mặt vốn đã tiều tụy lại càng trắng bệch như tờ giấy.
Phát hiện giọng điệu của mình hơi quá, Bắc Đường Ngạo hít một hơi, bàn tay đang nắm lấy cằm y chuyển thành khẽ vuốt ve, mềm giọng nói: “Bản tọa không trách ngươi, chỉ là ngươi chuyện gì cũng cố nhẫn nhịn, cái gì cũng không nói, khiến người ta không đoán được ngươi đang nghĩ gì. Giờ thân thể ngươi không tốt, đường đến Hoa Thành khổ cực, nếu không thoải mái phải nói. Bản tọa đã bảo Thu Diệp Nguyên theo cùng. Hắn và ngươi thân thiết, y thuật của hắn lại cao minh, sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi. Nếu không thoái mái, ngươi phải lập tức nói cho hắn, biết không?”
Khó thấy Bắc Đường Ngạo nói với ai nhiều như vậy, rõ ràng qua lời nói để lộ hàm ý quan tâm.
Môi Ngôn Phi Ly khẽ run, muốn nói lại thôi.
“Ngươi có chuyện muốn nói?” Bắc Đường Ngạo hỏi y, lại đã thấy y cúi đầu, “Phi Ly?”
“Môn chủ, chuyện hài tử… Ngài đã biết?” Ngôn Phi Ly thấp giọng.
Bắc Đường Ngạo gật đầu đáp.
Tâm Ngôn Phi Ly căng ra, biết rằng khoảng thời gian thanh tỉnh ngắn ngủi tối qua là thật, quả là thật.
Nắm chặt lấy trường bào, thanh âm của y có phần run rẩy, “Chuyện hài tử, ta không biết, thực sự không biết… Ta, ta một chút cũng không phát hiện…”
“Phi Ly, chuyện này không trách ngươi! Không nên nghĩ về chuyện hài tử nữa, quên đi.”
Ngôn Phi Ly nghe xong, cả người lẩy bẩy, quay đầu, lộ ra nụ cười sầu thảm: “Thuộc hạ đã biết, thuộc hạ sẽ không nghĩ nữa…”