Đoạn Tình Kết

Chương 51: Chương 51




Bước chân liêu xiêu, Ngôn Phi Ly vội vàng dựa vào tường. Quả thật, uống có chút quá chén rồi.

Ngôn Phi Ly ôm đầu, cảm thấy hơi choáng váng, chậm rãi đi về Trúc viên.

Đẩy đại môn Trúc viên, nhìn khoảng sân lạnh lẽo, nhớ đến mùa đông tuyết rơi năm ngoái, mình đã lăn lộn ở đây, suýt nữa sinh Ly nhi giữa đại tuyết. Bây giờ, môn chủ cũng sắp đón hài tử thứ hai, sau này Lâm Yên Yên sẽ sinh thêm cho hắn đứa thứ ba, thứ tư…

Khi đó, Ly nhi của ta phải làm sao?

“Ọe —-” Gió lướt qua, hơi rượu bốc lên, Ngôn Phi Ly lập tức muốn ói mửa.

Ngồi gục mặt vào góc mà ói, sau đó lại thất thiểu đi về phòng, ngã vật ra giường, chẳng biết gì nữa.

Không biết bao lâu sau, mơ mơ hồ hồ, cảm thấy có người nâng y dậy, giúp y thay quần áo.

“Môn chủ… Khiêm Chi, ngươi đừng đi.” Ngôn Phi Ly mắt lờ đờ, mù mờ nắm lấy tay người nọ. Người nọ cứng người lại, nhưng không dứt y ra, vẫn tốt bụng giúp y.

“Ọe —” Ngôn Phi Ly thò đầu xuống giường, lại nôn mửa.

Người nọ đợi y nôn hết, lại cởi y vật bẩn ra, đỡ y dậy, dìu vào dục thất (phòng tắm).

Hơi nước sau bình phong ở dục thất bốc lên, thùng gỗ cao đến nửa người đã được chuẩn bị nước ấm, bên cạnh là cọ gỗ và huân hương gì đó, nhất định là đã chuẩn bị từ trước rồi. Người này thật chu đáo.

Ngôn Phi Ly tuy mơ màng, ngâm mình trong nước ấm, thần chí bị hơi nóng chưng lên, càng choáng váng.

Bàn tay người nọ cầm khăn, không ngừng cọ sát y, giúp y rửa ráy, còn đi tới cả nơi mẫn cảm ở hạ thân.

“A—” Ngôn Phi Ly lúc không say, dục hỏa cũng tràn đầy, bị người nọ tiếp xúc, nhất thời khô nóng. Người nọ buông khăn ra, nắm lấy thứ nóng rực của y.

“A, không… Môn chủ…” Ngôn Phi Ly trong vô thức, thở hổn hển xuất ra bạch trọc vào bàn tay người kia.

“Môn chủ…” Ngôn Phi Ly không biết làm thế nào mình đã ở trên giường. Bàn tay ấm áp của người nọ lại giúp y đắp chăn, lại bị y bắt được.

“Đừng đi…” Y nỉ non, hai mắt mở hờ, cảm giác bàn tay người nọ vuốt ve y. Đột nhiên, người trở nên mát lạnh, áo bị cởi xuống. Đôi môi ấm áp ẩm ướt di chuyển từng chút trên cổ y, nháy mắt đã xuống đến điểm nổi lên trước ngực.

“A…” Ngôn Phi Ly không tự chủ, cong người lên, lơ mơ mở mắt, khó khăn nhìn lại, thấy một cái đầu trước ngực mình.

“Môn chủ?”

Người nọ dừng lại, chợt ngẩng lên hôn đôi môi y, mút lấy triền miên.

“Ngô…” Ngôn Phi Ly cũng không thấy rõ khuôn mặt người nọ, nhưng cảm giác nụ hôn này khác với nụ hôn bình thường của Bắc Đường Ngạo, mơ hồ một lát, đột nhiên giật mình đẩy người nọ ra, trợn tròn.

“Lăng Thanh?!” Ngôn Phi Ly đã thấy rõ, vô cùng sợ hãi, tỉnh hẳn rượu.

“Ngươi đang là gì?” Cúi đầu nhìn lại, phát hiện bản thân chỉ mặc một chiếc áo mỏng không hề chỉnh tề, vạt áo lại mở rộng, trước ngực vẫn còn những vết tích âu yếm.

“Ngôn tướng quân, ta, ta thích ngươi…”

Thần chí Ngôn Phi Ly vẫn còn hơi rời rạc, nghe hắn nói xong thì chết lặng.

Lăng Thanh thấy y không nói gì, cho rằng đã được ngầm ưng thuận, tiến đến ôm lấy y, cúi đầu muốn hôn.

“Buông ta ra! Ngươi làm gì?” Ngôn Phi Ly say rượu lập tức bị hắn đánh tỉnh, phẫn nộ đẩy hắn ra.

“Ngôn tướng quân, ta thích ngươi! Từ hồi ở chiến trường đã thích, thực sự, ta thật tâm!”

“Ngừng lại! Ngươi nói bậy bạ gì vậy? Ngươi uống say, buông ra!”

“Ngôn tướng quân, ta sẽ đối xử tốt với ngươi. Ngươi không phải cũng rất thích thú sao? Ngươi không phải cũng muốn sao?”

Ngôn Phi Ly cứng đờ, nhớ tới mình khi tắm lúc nãy, cùng, cùng…

Nhớ đến đây, Ngôn Phi Ly ngay tức khắc vừa thẹn vừa uất ức, mặt đỏ bừng lên.

“Ngôn tướng quân, ta biết ngươi thích môn chủ, nhưng môn chủ và ngươi không thể. Môn chủ đã có phu nhân, hắn không thực sự thích ngươi.”

“Câm miệng!” Ngôn Phi Ly lớn tiếng ngắt lời hắn, “Lăng Thanh, ngươi uống say, ngươi không biết mình vừa rồi đã làm gì!”

“Không! Ta biết!” Hai mắt Lăng Thanh đỏ sậm lại, lần thứ hai xông tới, một tay đã đẩy ngã y.

Sau khi Ngôn Phi Ly và môn chủ trở lại chiến trường, hắn đã bị môn chủ chuyển dời khỏi Ngôn Phi Ly, không được làm thiếp thân hầu hạ nữa. Hắn biết môn chủ cảnh giác với hắn, cũng nhìn ra tình cảm của môn chủ dành cho Ngôn Phi Ly không bình thường, thân cận hơn rất nhiều. Người bình thường có thể không nhận ra sự khác biệt gì, nhưng bất luận kẻ nào đối với người trong lòng hắn trở nên ân cần đặc biệt, Lăng Thanh đương nhiên rõ. Hắn yên lặng quan sát nhất cử nhất động của Ngôn Phi Ly, chỉ cần có tâm, sẽ nhìn ra rất nhiều chuyện người khác không thấy.

“Ngôn tướng quân, ngươi phải minh bạch rằng, ngươi và môn chủ không thể đến với nhau. Môn chủ có Lâm phu nhân, có gia đình của hắn, sắp tới sẽ có trưởng tử, đến lúc đó ngươi ở chỗ nào? Môn chủ sẽ không thật lòng thích ngươi, trong mắt môn chủ, ngươi chẳng qua chỉ là một thuộc hạ tài giỏi của hắn thôi! Môn chủ không đáng, hắn không đáng để ngươi đối với hắn như vậy.” Lăng Thanh vừa nói, vừa đè lên y, xé rách vạt áo y.

Ngôn Phi Ly vẫn do ảnh hưởng của rượu, đầu váng mắt hoa, tuy liều mạng giãy giụa, nhưng không ăn thua. Nghe hắn nói xong, đột nhiên không biết lấy đâu ra sức lực, quẫy mạnh một cái thoát ra.

“Chát!”

Một tiếng động vang lên, cái tát hằn lên mặt Lăng Thanh.

Lăng Thanh ngây người, ngỡ ngàng nhìn lại, thấy Ngôn Phi Ly tức giận đến run cả người.

“Lăng Thanh, ngươi có thể vu nhục ta, nhưng không được vu nhục môn chủ! Ngày hôm nay ta có thể coi như không nghe thấy gì, ngươi lập tức biến đi cho ta!”

“Ngôn tướng quân…”

“Đừng nói nữa! Sau này mà để ta nghe được ngươi nói năng lỗ mãng trước mặt môn chủ, nhất định sẽ không tha cho ngươi!”

Lăng Thanh thấy khuôn mặt xanh xám lại của y. Y đang căm tức nhìn mình, tâm trạng liền nguội lạnh.

Bữa tiệc đêm nay, Ngôn Phi Ly cứ mãi nhìn về Bắc Đường Ngạo, mà hắn lại cứ mãi yên lặng nhìn y. Thấy Ngôn Phi Ly vẫn buồn bực, bắt đầu uống rượu, uống mãi rồi thất thiểu một thân trở về Trúc viên, trong lòng không yên tâm mới đuổi theo. Sau đó thấy y nôn ọe ở góc tường, trở lại phòng, lại chỉ một thân một mình. Rồi nghĩ tới hôm nay vừa về Tổng đà, Hỉ Mai còn chưa được điều về kịp…

Lăng Thanh sao nhẫn tâm để y say rượu như vậy, mới lớn mật đi vào hầu hạ, đã thấy y trong mơ hồ gọi môn chủ, lại nắm lấy không buông tay mình.

Lăng Thanh đau lòng, không kìm lòng nổi, mới làm thế với y.

Ngôn Phi Ly nắm chặt lấy cẩm bị của mình, lạnh lùng hướng về phía cửa: “Cút.”

Sắc mặt Lăng Thanh trắng bệch, nhìn chằm chằm y hồi lâu, mới chậm rãi xuống giường, khó khăn ly khai.

Mãi đến lúc bóng dáng Lăng Thanh biến mất, thân thể cứng ngắc của Ngôn Phi Ly mới thả lỏng, chán nản nằm xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.