Bắc Đường Ngạo lạnh nhạt đáp: “Bởi vì từ ngày mai, Ngôn Phi Ly sẽ phải dời Tổng đà, đóng ở biên chi, không có lệnh, không được trở về!”
“Cái gì?!” Lâm Yên Yên ngạc nhiên, sau đó thì tức giận đến đỏ mặt: “Phu quân, chàng sao có thể vội vàng đưa ra cái quyết định tắc trách như thế? Lẽ nào chỉ là vì không muốn thiếp gả Lan Nhi cho hắn?”
“Ta không muốn giải thích với nàng. Lan Nhi kia, đừng quên đuổi nàng ta đi, sau này ta không muốn gặp lại nô tỳ ấy nữa!” Nói rồi bước ra khỏi cửa.
Cả người Lâm Yên Yên phát run, không biết nói gì cho phải.
Chuyện này thực sự nghiêm trọng vậy sao? Nghiêm trọng đến nỗi Ngôn Phi Ly phải rời đi, Lan Nhi cũng bị đuổi?
Lâm Yên Yên không thể hiểu nổi. Nhưng nàng biết, chuyện này không hề đơn giản.
…
Ngày hôm sau, Ngôn Phi Ly nhận được lệnh chuyển dời, tựa như không hề bất ngờ, lặng lẽ mở lệnh xem nội dung.
“Ai! Ngôn tướng quân, sao lại vậy? Đang êm đẹp, môn chủ bỗng nhiên điều ngươi đi là sao?”
“Trầm phó tướng, sự vụ Bắc môn sau này thỉnh ngươi và các thống lĩnh khác hao tâm vậy.”
“Ngôn tướng quân yên tâm, ở đây cứ giao cho chúng ta.” Trầm phó tướng nói.
Sáng hôm nay, bỗng nhiên nhận được điều lệnh của môn chủ, khiến hắn thất kinh. Lúc đưa cho Ngôn Phi Ly, lại thấy thần sắc y lạnh nhạt, tựa hồ đã sớm có chuẩn bị.
“Ngôn tướng quân định bao giờ khởi hành?”
Ngôn Phi Ly cười gượng, giơ giơ lệnh chiết trong tay: “Không phải nói lập tức xuất phát sao? Ta vào thu dọn chút đồ đạc, trong ngày sẽ lên đường, ngươi đi hồi bẩm cho môn chủ đi.”
“Vâng.” Trầm phó tướng dù thấy chuyện này đột ngột, nhưng cũng không hỏi nhiều, xoay người cáo từ.
“Khoan đã.” Ngôn Phi Ly chợt gọi giật lại, suy nghĩ một chút, lại nói: “Trầm phó tướng, những thuộc hạ cũ của ta, đã làm phiền ngươi nhiều. Bọn họ đều từ Phan quân, theo ta đã nhiều năm, thường ngay do ta quản giáo, quen thói hoang dã. Sau này ngươi tiếp nhận chỉ bảo, không cần phải nể mặt ta mà châm trước, cứ dựa vào quy củ để hành sự.”
“Vâng.”
“Còn sự tình tam môn kia nữa, thường ngày đều là ta giao thiệp với hai vị tướng quân Hoa, Tần của Đông môn, Nam môn. Giờ Hoa tướng quân không có ở đây, có việc gì ngươi hãy đi tìm Tần tướng quân, hắn nắm khá rõ sự vụ của tứ môn, đối nhân xử thế cũng ôn hòa khoan dung. Hôm nay ta chuyển đi, rất nhiều chuyện không thể nói cho ngươi để ngươi tiếp quản. Nếu không rõ chuyện gì, cứ đi thỉnh giáo hắn, hắn sẽ giải thích cho ngươi.”
“Vâng.”
Tiếp đó, Ngôn Phi Ly còn dặn dò thêm nhiều chuyện nữa, mang tất cả những sự vụ và nhân sự có quan hệ thường ngày do mình phụ trách nói lại rất tỉ mỉ, cuối cùng hỏi: “Trầm phó tướng, ngươi đã rõ chưa?”
“Vâng. Mạt tướng đã rõ.” Trầm phó tướng thấy hơi kì lạ, nghe giọng điệu của Ngôn Phi Ly, như thể y sẽ một đi không trở lại, đang bàn giao hậu sự. Thấy môn chủ rất sủng ái y, cho dù đến biên chi, qua vài ba tháng, nhiều nhất là một năm rưỡi, cũng sẽ quay lại. Bản thân cùng lão Trương, trong lúc chờ người, có thể tạm ứng phó, hà tất chuyện lớn chuyện nhỏ cũng phải nói cho xong.
Bất quá, nghi đi ngờ lại, những chuyện Ngôn Phi Ly nói đều là chuyện công, hắn cũng nên nhớ thật kỹ càng.
…
Sau khi Trầm phó tướng rời đi, Ngôn Phi Ly trở về phòng, mở y quỹ (tủ quần áo), chọn mấy bộ y vật hay mặc, mang theo chút tích góp mấy năm qua, lại đến thư phòng dọn sách vở, qua quýt thu xếp hành lý. Sau đó thay đồ, cẩn thận nhìn lại mình rồi đi đến Trầm Mai viện.
Vẫn là nhã thất với làn hương tỏa khắp vậy, bước vào thì có phó nhân bẩm rằng, “Môn chủ nói, Ngôn tướng quân không cần chào từ biệt, cứ thế mà rời đi.”
Ngôn Phi Ly im lặng một lát, hít sâu, nói: “Ngươi đi bẩm với môn chủ, nói ta hôm nay không gặp môn chủ sẽ không ly khai.”
Phó nhân ngẩng đầu, nhìn y kì lạ, thầm nghĩ Ngôn tướng quân hôm nay giọng điệu không bình thường, không giống mọi ngày sẽ khách sáo cung kính, có chút… Cảm giác không nói nên lời, khiến người ta không thể không nghe theo lời y. Buộc lòng lui xuống, đi vào bẩm báo.
Ngôn Phi Ly đứng đợi gần cửa số. Chỉ chốc lát, một mùi hương nhàn nhạt lành lạnh tỏa ra, biết là Bắc Đường Ngạo đang ở ngay phía sau mình, nhưng đột nhiên có dũng khí xoay người đi.
Bắc Đường Ngạo nhìn bóng lưng của y, có chút đau lòng, lại có chút yêu thương không nói thành lời, thêm cả chút giận dỗi vô cớ.
Ngày hôm nay hắn điều y đi, một là tránh Lâm Yên Yên lại quấy rầy y thêm nữa, nếu cứ để tiếp tục vậy, với tính tình của mình, chỉ sợ một ngày nào đó sẽ làm ra những chuyện điên rồ. Hai, hắn hiểu hai người cần phải để nhau tĩnh tâm lại. Từ ngày trở về Tổng đà, bọn họ vẫn chưa đối mặt với những vấn đề hệ trọng, giờ lại có thêm chuyện này, với mối quan hệ của cả hai là một thách thức lớn, Bắc Đường Ngạo thực có chút mệt mỏi.
Lần đầu tiên, để tránh né y, tự mình bỏ đi Minh quốc.
Lần thứ hai, để tránh né mình, y đến Giản cảnh.
Lần này… Là ai muốn tránh né ai, đại khái cả hai đều không rõ. Bất quá, còn tiếp túc ở cùng, cũng không phải là cách hay. Cho nên hắn mới hạ điều lệnh, để y ly khai khỏi mình.
Ngôn Phi Ly chậm rãi quay lại, nói nhỏ: “Môn chủ.”
“Ân.” Bắc Đường Ngạo nhìn y, thấy y cũng đang nhìn mình. Bốn mắt nhìn nhau, lại cũng tránh né.
“Môn chủ, hôm nay ta phải đi, ta muốn… Gặp Ly nhi.”
“Nó còn đang ngủ trưa, chưa gặp được.”
“Không.” Ngôn Phi Ly lại gần, kiềm chế mà thấp giọng: “Ta muốn gặp nó, môn chủ, thỉnh ngươi để ta gặp nó.”
Bắc Đường Ngạo thấy dáng vẻ cầu xin của y, bèn đáp: “Được rồi, ngươi chờ một lát.” Nói xong đi vào, đích thân bế hài tử ra.
Hôm qua Ly nhi khóc nháo đến nửa đêm, sáng nay vừa tỉnh lại quấy, giờ mới ngủ, căn bản không biết người đang bế mình là người mình vẫn nhớ mong bấy lâu.
Ngôn Phi Ly dè dặt ôm lấy tiểu nam hài vào lòng, trên mặt lộ vẻ trìu mến vô tận.
Bắc Đường Ngạo nhìn y, lòng mềm nhũn, tiến lại nói: “Phi Ly, ta không phải vì chuyện hôm trước mà làm vậy. Ta muốn chúng ta có thời gian. Một số việc… Hai ta đều cần phải hảo hảo thông suốt.”
Ngôn Phi Ly cúi đầu nhìn hài tử trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về nó, đáp: “Ta biết. Nếu không phải có nó, chúng ta sẽ không đi đến nước này.”
Bắc Đường Ngạo không ngờ Ngôn Phi Ly cũng nghĩ như vậy, nhất thời không biết phải nói gì. Lúc sau mới than: “Phi Ly, chúng ta cùng hảo hảo ngẫm lại, qua một thời gian, chờ chuyện này qua đi, ta sẽ đưa ngươi trở lại.”
Ngôn Phi Ly chợt nhớ tới một việc: “Lan Nhi cô nương có làm sao không?”
Sắc mặt Bắc Đường Ngạo trầm lại: “Ngươi còn muốn nàng ta?”
“Không phải.” Ngôn Phi Ly vội vàng nói: “Nàng không làm sai chuyện gì, hy vọng môn chủ không trừng phạt nàng.”
“Chuyện của nàng ta ngươi không cần lo.” Bắc Đường Ngạo trầm giọng nói.
“Môn chủ.” Ngôn Phi Ly nhăn mày, lộ vẻ ưu tư.
Bắc Đường Ngạo biết y là một người chính trực, sẽ không muốn vì mình mà người khác gặp họa, đành phải thở dài: “Biết rồi, ta sẽ không phạt nàng ta nữa. Chỉ là nàng ta hành sự thiếu sót, chúng ta không thể lưu lại một nha hoàn không biết an phận như vậy, đã sai người đuổi nàng ta về Minh quốc rồi.”
Ngôn Phi Ly lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, biết tính cao ngạo của Bắc Đường Ngạo, sẽ không để yên cho nha hoàn đó đâu.