Một ma ma đi qua cổng, trông thấy bóng dáng gầy yếu của đứa nhỏ, đang trầm túc (“trầm” trong trầm lặng, “túc” trong nghiêm túc) trước Phật đường mà động lòng. Nhưng cũng không dám trái lệnh của vương phi, chỉ khẽ thở dài, yên lặng rời đi.
“Ngươi đã biết sai chưa?” Không biết đã bao lâu, Lâm Yên Yên một thân tố trang, thanh nhã khoan thai được nha hoàn dìu đến, lạnh lùng hỏi.
Hài tử kia ngẩng lên, dù còn lộ vẻ non nớt, những thoáng đã thấy phong tư ngày sau trên khuôn mặt nhỏ. Thật mỹ lệ hiếm thấy, dù mới chỉ là trẻ con, đã khiến người ta phải kinh ngạc.
“Ta, ta, không, là hài nhi, hài nhi biết sai rồi.”
“Ta hỏi, ngươi sai ở đâu?”
“Ta, hài nhi, hài như không nên ăn canh, canh thỏ ca ca đưa tới…” Đôi mắt to xinh đẹp ầng ậng nước mà vẫn không dám khóc.
“Còn gì nữa?”
“Còn, còn phải, phải gọi người là mẫu phi…” Giọng nó run rẩy, không nhịn được tiếng thút thít.
Hài tử xinh đẹp như vậy, cùng lắm mới ba tuổi, dù dáng vẻ của nó có khả ái động lòng người thế nào, Lâm Yên Yên vẫn bất vi sở động, diện vô biểu tình nhìn nó.
“Vậy ngươi là ai? Ngươi tên gì?”
“Ta, hài nhi, hài nhi là nhị thế tử của Bắc Đường, Bắc Đường vương, hài nhi, hài nhi tên, tên là Bắc Đường Diệu Huy. Ô ô…”
Lâm Yên Yên gật đầu, nói: “Đứng lên đi.”
Bắc Đường Diệu Huy muốn đứng lên, nhưng do quỳ đã lâu, hai chân sớm tê cứng, thân thể lung lay một cái rồi ngã nhào ra đất.
“Ô ô ô… Đau…”
Một nha hoàn phía sau Lâm Yên Yên muốn đi tới đỡ lấy nó.
“Đứng lại. Để nó tự đứng lên!”
Lâm Yên Yên lạnh lùng quát nàng ta.
Bắc Đường Diệu Huy nằm úp sấp trên nền đất lạnh hồi lâu, tứ chi tê cứng không thể đứng được, đau đớn cứng đờ, nhưng không dám cãi lời mẫu thân, giãy giụa một lát, chậm rãi bò lên, khuôn mặt đỏ bừng vì khóc.
“Được rồi, đừng khóc nữa.” Lâm Yên Yên thấy nó đã ngoan ngoãn nghe lời, thả lỏng cơ mặt, phân phó nha hoàn phía sau: “Đưa nhị thế tử đi nghỉ, nếu đói thì chuẩn bị chút đồ ăn.”
“Vâng.”
Lâm Yên Yên xoay người ly khia, không liếc hài tử kia thêm chút nào.
Tiểu nha hoàn vội vàng đi đến đỡ lấy thân thể nhỏ sắp ngã. “Nhị thế tử, nô tỳ mang người trở về nghỉ.”
“Ô ô ô… Tú Nhi, ca ca, ca ca sao vẫn chưa về? Ô ô…”
“Chuyện này…” Tiểu nha hoàn kỳ thật cũng không biết nói thế nào, đành phải an ủi: “Thế tử sẽ chóng trở lại, nhị thế tử đừng lo.”
Bắc Đường Diệu Huy nghe vậy, khóc càng thêm thương tâm, nức nở mà được tiểu nha hoàn ôm lấy, đưa về nơi ở của nó.
***
Biệt viện ngoại ô, một nhà ba người đang dùng ngọ thiện. Buổi chiều, tinh lực Diệu Nhật rất dồi dào, còn muốn đi săn thú trên núi. Bắc Đường Ngạo nghĩ đến chuyện đêm qua, Ngôn Phi Ly vẫn còn mệt, chỉ sợ không tiện cưỡi ngựa, liền ăn mặc giản dị, dẫn nó dạo một vòng trong tiểu sơn cốc sau núi, tùy ý săn mấy con sơn tước, thỏ và mấy con thú nhỏ.
Sau khi trở về, Diệu Nhật rất hài lòng, Ngôn Phi Ly cũng dạt dào vui sương. Lúc rảnh rỗi, tìm người gửi cho Lưu Thất một tín nhi, nói mình sẽ ở đây vài ngày, không cần gã phải lo.
Mấy ngày sau đó, Bắc Đường Ngạo và Ngôn Phi Ly mang theo Ly nhi đi quanh vùng ngoại ô, cả mấy địa danh thú vị chung quanh cũng qua. Ngôn Phi Ly và nhi tử như hình với bóng, tình cảm càng lúc càng sâu đậm.
“Phụ vương, bao giờ chúng ta về vương phủ?” Một hôm, sau ngọ thiện, Bắc Đường Diệu Nhật đột nhiên hỏi.
“Sao vậy? Nhật nhi muốn về nhà à?”
“Không phải.” Diệu Nhật tuổi còn nhỏ, sinh hoạt ở biệt viện xa kinh thành này rất tự tại, khả dĩ tùy ý chơi đùa, vương phủ có rất nhiều quy củ sao sánh bằng, đương nhiên không muốn quay về.
“Vậy ngươi hỏi làm gì? Cùng phụ vương ở đây mấy ngày không tốt sao?”
Ngôn Phi Ly ở bên thấy Diệu Nhật khó nói, bèn hỏi: “Ly nhi nhớ ai sao?”
Diệu Nhật suy nghĩ một chút, thản nhiên nói với nghĩa phụ: “Ta nhớ đến Huy nhi. Huy nhi nếu cũng đến đây thì tốt.”
“Thân thể Huy nhi không khỏe, không thể tới đây.” Bắc Đường Ngạo vỗ vỗ nó, “Hơn nữa, mẫu phi ngươi còn muốn hắn chăm sóc.”
“Mẫu phi cả ngày chỉ ở Phật đường, chẳng cần ai chăm sóc cả.” Diệu Nhật tuổi tuy nhỏ, nhưng một số việc lại rành rẽ khiến người ta phải kinh ngạc.
Ngôn Phi Ly lúc đầu nghe con gọi Lâm Yên Yên là ‘mẫu phi’, trước còn có chút khó chịu, nhưng về sau, cũng thấy bình thường.
Bắc Đường Ngạo trấn an Diệu Nhật chốc lát, bảo người dẫn nó đi tập kỵ mã. Tâm tình tiểu hài tử, lát sau đã quên chuyện Huy nhi.
Bắc Đường Ngạo và Ngôn Phi Ly chậm rãi tản bộ dọc đồng cỏ.
Nhiều ngày nay hai người tình nồng ý đậm, hệt như tiểu biệt thắng tân hôn, đêm nào cũng hoan hảo, hết sức triền miên. Bắc Đường Ngạo tính tình đạm bạc, vốn không phải một kẻ háo sắc, nhưng giờ hàng đêm đều ôm Ngôn Phi Ly, đến khi y mệt lử mới tha. Ngôn Phi Ly gần đây rất ngoan ngoãn với hắn, dùng chân tâm mà đáp lại, chân thành hồi báo, còn cho hắn tùy ý hưởng hết mấy tư thế hoan du hơi mất thể diện.