Ngôn Phi Ly vào thành giúp Lưu Thất làm việc, sau khi ra đến đường cái thì đờ đẫn cả người. Nhiều ngày rồi y chưa ra mã tràng, trong lòng có chút băn khoăn, cho nên hôm nay cố ý tranh với gã, đi lần này. Trước khi đi, Lưu Thất đã thiên dặn nghìn dò, bảo mình phải tìm đại phu xem bệnh, không thì gã sẽ đích thân đi thỉnh một đại phu về khám cho y.
Ngôn Phi Ly đứng trên đường một lúc lâu, chậm rãi đi về đường Tế Thế phía nam thành. Tới trước cửa hiệu thuốc, lại dựng bước, quanh co mãi, cuối cùng vẫn là đi qua.
Ngôn Phi Ly thở dài. Kỳ thực là bệnh gì, trong lòng y đã biết chắc rồi. Nhiều ngày nay, những triệu chứng kia không giảm, càng lúc càng ác liệt, mỗi ngày thêm rõ ràng, hình như so với hồi mang Ly nhi còn kịch liệt hơn. Ngôn Phi Ly nghĩ lại vô số lần hoan hảo sau khi trùng phùng với Bắc Đường Ngạo, người nọ luôn cẩn thận, chưa từng gây lỗi. Nhưng chỉ có một đêm, hai người xa nhau đã lâu gặp lại, y lại bị hạ dược, cảm xúc mãnh liệt đến nỗi không thể khống chế bản thân, Bắc Đường Ngạo cũng không chú ý. Nói vậy, gieo mầm là từ khi đó rồi.
Ngôn Phi Ly cười khổ. Hồi tưởng, đương niên Thu Diệp Nguyên đã nói với y, thể chất của Ma Da tộc là vậy, động tình là thụ thai. Nghiệt tình của y đối với Bắc Đường Ngạo, đến mình cũng không biết sâu đậm thế nào, hắn chạm vào thôi đã không chịu nổi, huống chi còn ân ái như thế.
Ngôn Phi Ly lang thang ngoài đường Tể Thế nửa ngày, suy cho cùng vẫn là không đi khám. Vô luận thế nào, chuyện này cũng không thể để ai biết, không đi là thỏa đáng. Hạ quyết tâm, y quay người ly khai.
Trên đường, đi không mục đích, Ngôn Phi Ly vừa tìm mua hộ mấy thứ cho đại tẩu, vừa đi dạo loanh quanh, đứng trước một sạp bách hóa nọ, lại chẳng biết mua gì. Sau khi thong thả đi dạo một lúc lâu, mới từ từ tiến vào một cái ngõ.
Phía sau, một nhân ảnh như cái bóng, đi theo y vào con ngõ, quẹo trái một cái, là ngõ cụt, không thấy bóng dáng Ngôn Phi Ly đâu nữa. Kẻ nọ vội vàng tìm chung quanh, nhưng nhất vô sở hoạch (1), cuối cùng căm phẫn chửi một tiếng, thi triển võ công trở về. Không biết rằng, mình đã trở thành mục tiêu bị theo dõi.
(1) nhất vô sở hoạch: hoàn toàn không có (QT).
Ngôn Phi Ly là loại người gì nào. Y từ bé lang bạc kỳ hồ, cảnh giác so với thường nhân mạnh hơn. Từ lúc mười hai tuổi đã bước chân ra giang hồ, chinh chiến sa trường, kinh nghiệm từ bốn phương phong phú, trở thành bản năng rồi. Tuy rằng mất vài thanh công lực, nhưng kẻ này tại đường Tế Thế nhằm vào y, đã bị phát hiện. Công phu theo dõi người khác này, y từ lúc mười tuổi đã giá khinh tựu thục (2).
(2) giá khinh tựu thục: cưỡi xe nhẹ đi đường quen ~> ý quen việc (QT).
Lúc đầu, Ngôn Phi Ly cho rằng, kẻ kia chỉ là một tên côn đồ thông thường, bất quá muốn đánh nhau mà thôi. Nhưng sau phát hiện, kẻ đó có vẻ không đơn giản, lại thấy gã ở trong ngõ nhỏ mà bộ dạng lén lút, thực sự khả nghi, định bắt lấy dạy bảo một phen, đổi thành theo dõi gã.
Ngôn Phi Ly càng lúc càng kinh ngạc!
Khinh công kẻ kia thực sự không tệ. Trong dòng người đang trật vật di chuyển, nhanh chóng khác thường. Nếu không phải Ngôn Phi Ly kinh nghiệm giang hồ phong phú, thủ đoạn thoát vây cao minh, nhất định sẽ không xong với một nhân vật lợi hại thế này.
Kẻ nọ vẫn chưa phát hiện Ngôn Phi Ly đang đi theo, đi đến chỗ hẹn, gặp một tên nữa, rồi hai tên hai hướng lao đi.
Ngôn Phi Ly suy nghĩ một chút, phóng lên bờ tường một nhà, quyết định đi theo tên ban đầu. Nhưng khi y theo đến một con đường, một mã xa thình lình chạy nhanh qua, tách cả hai ra. Ngôn Phi Ly định vận phí lao qua, chợt ngừng lại.
Tay đặt lên bụng, cơn đau nhói lên, Ngôn Phi Ly lại ngẩng đầu, đã không thấy bóng dáng kẻ kia.
Chuyện này thực rất kỳ quái. Ngôn Phi Ly càng nghĩ càng thấy đáng nghi. Nhìn thân thủ, hai kẻ kia rất công phu, vì sao phải theo dõi y? Chẳng lẽ là cừu gia trước đây?
Nếu là ngày thường, y nhất định sẽ không vì một chiếc xe ngựa mà bỏ cuộc, nhưng bụng lại âm ỷ khó chịu, Ngôn Phi Ly không dám truy đuổi tiếp nữa, buộc phải thả. Nhớ lại chỗ hai kẻ đụng đầu nhau, không bằng quay lại xem.
…
Chậm rãi đến cái chỗ mà hai kẻ kia gặp nhau, Ngôn Phi Ly tìm vài vòng, không thấy tung tích tên còn lại, nhíu nhíu mày, lòng càng thấy bất an. Tùy ý nhìn xung quay, cả người lại chấn động, thoáng thấy một bóng dáng thực quen.
Bắc Đường Ngạo nghiêng người, tay tựa vào lan can nghe Úc Phi Khanh nói chuyện. Úc Phi Khanh rất am hiểu các món ăn đặc sản ở chỗ này, giờ đang giới thiệu cho hắn. Bắc Đường Ngạo vừa nghe, vừa thưởng thức ngọc phiến trong tay, nét mặt bỗng trở nên thờ ơ.
Hắn nhớ tới chục năm trước, lần đầu mang Ngôn Phi Ly đến Diêu Kinh. Khi đó, ở đây chưa có Túy Nguyệt lâu này, nhưng lại có một quán mì lâu đời, nước dùng rất ngon, cực kỳ nổi tiếng. Hắn trong lúc cao hứng, đưa Ngôn Phi Ly tới đấy ăn. Lúc đó, y thần tình hoảng hốt, giật mình. Bây giờ nhớ lại, không khỏi buồn cười.
Mình cũng không phải là thần tiên to lớn chi, dù xuất thân phú quý, cũng không phải ngày nào cũng ăn sơn trân hải vị mà? Chợt thích ăn mì thì làm người ta giật mình sao?
Nhớ lúc đó, bản thân còn lạnh lùng liếc y một cái, y gì cũng không nói, cúi đầu chuyên chú ăn. Giờ nhớ lại cảnh đó, lòng không kìm được cảm giác ngọt ngào, ấm áp.
Úc Phi Khanh nhìn thấy nụ cười hiếm có của Bắc Đường Ngạo, nhất thời có chút ngây ngất, quên cả việc nói.
Bắc Đường Ngạo cũng không chuyên chú lắng nghe, chỉ nhớ lại từng chút từng chút, mình cùng Ngôn Phi Ly ở Diêu Kinh. Đột nhiên có cảm giác bị nhìn chằm chằm, khiến hắn phải cảnh giác, thuận theo ánh mắt, chính là nhìn thấy cái người mình đang tưởng niệm, xa xa đứng trong góc kia.
Gió thổi, phất ngoại sam tử sắc của Ngôn Phi Ly lên, vóc người cao gầy ngay thẳng, như gốc thanh tùng, đứng đón gió.
Bắc Đường Ngạo kinh hỉ, chớp nhoáng, phi thân đến trước mặt Ngôn Phi Ly.
“Phi Ly, sao ngươi lại ở đây?”
Ngôn Phi Ly không ngờ lại gặp được Bắc Đường Ngạo ở đây. Vừa thấy hắn cùng một thanh niên trẻ tuổi tuấn lãng ngồi ở lầu hai, khuôn mặt mang theo nụ cười, thần thái thanh thản, ngực nhói đau, giống như bị người ta đâm một đao vậy. Nhưng vẫn chưa kịp cảm thụ thêm cảm giác đó, người đã ở trước mặt.
“Ta vào thành bàn chuyện.”
Bắc Đường Ngạo mỉm cười: “Ta đang chuẩn bị đưa Ly nhi tới thăm ngươi, không ngờ hôm nay lại gặp.” Sau đó tinh tế quan sát sắc mặt, nhíu mày hỏi: “Sao lại gầy vậy? Sắc mặt cũng không được tốt.”
Ngôn Phi Ly nhớ tới bản thân, chưa biết phải nói thế nào. Đang lúc do dự thì Úc Phi Khanh chạy tới.
“Vương gia.” Úc Phi Khanh nhoáng cái đã không thấy hình bóng Bắc Đường Ngạo, vội vàng đuổi theo, thấy Ngôn Phi Ly, không khỏi sửng sốt. “Vị này là…”
Bắc Đường Ngạo không có ý định giới thiệu hai người với nhau. Hắn không ngờ lại thấy Ngôn Phi Ly, thực sự mừng rỡ, thầm nghĩ sẽ ở bên y. Nhân tiện: “Úc tướng quân, thật không phải, bữa cơm hôm nay coi như bỏ vậy, hôm khác bản vương nhất định sẽ bồi thường cho ngươi.”
Cả Ngôn Phi Ly và Úc Phi Khanh đều quan sát nhau. Ngôn Phi Ly sớm đã nghe đến đại danh của y, chỉ là không ngờ, y so với tưởng tượng của mình trẻ hơn nhiều lắm, không khỏi có chút bất ngờ. Thấy y quả nhiên anh tử bột phát, khí độ trầm ổn, không hổ là tướng quân trẻ tuổi giỏi nhất Minh quốc.
Úc Phi Khanh không biết Ngôn Phi Ly là ai, lại nghe Bắc Đường Ngạo nói phải đi, không khỏi sửng sốt. Y thật vất vả mới mời được Bắc Đường Ngạo, cơ hội khó khăn biết bao, sao có thể đơn giản vứt bỏ, liền nói: “Vương gia, món ăn đã lên rồi. Vị công tử này nếu là bằng hữu của ngài, không bằng cùng nhập tiệc, dùng xong ngọ thiện hẵng đi.”
“Bắc Đường Ngạo còn chưa nói gì, Ngôn Phi Ly đã mở miệng: “Khiêm… Môn chủ, ta vào thành làm việc, hiện tại đã xong rồi, cũng phải về, ngài và Úc tướng quân đây đã có hẹn, ta không tiện quấy rầy, nên cáo tử trước thôi.” Nói xong, ôm quyền một lễ, xoay người rời đi.
Bắc Đường Ngạo lại kéo y lại, quay đầu nói với Úc Phi Khanh: “Úc tướng quân, ngọ thiện hôm nay cứ ghi cho bản vương đi, hôm khác bản vương chịu tội với ngươi.” Rồi lại nói với Ngôn Phi Ly: “Khí sắc ngươi không tốt, ta đưa ngươi về.” Nói xong, không quan tâm y có nguyện ý hay không, kéo đi.
Úc Phi Khanh đứng lặng tại chỗ, nhìn bóng lưng hai người dần biến mất, mi đầu từ từ cau vào, lộ vẻ suy nghĩ sâu xa.
…
Ngôn Phi Ly đi theo Bắc Đường Ngạo, bụng càng lúc càng đau, càng ngày càng khó chịu, ngực cùng nghẹn buồn cực kỳ. Y vừa rồi động khí nhiều, nội lực bất ổn, giờ lại bị Bắc Đường Ngạo kéo chạy, cơ thể một trận xao động, tay nắm chặt lấy phần bụng, sắc mặt càng thêm trắng bệch.
Bắc Đường Ngạo không muốn ở chỗ nhiều người, nhanh chóng kéo y vào một con hẻm vắng. Ngôn Phi Ly lại không chịu, giật tay hắn ra, vọt tới chân tường nôn ọe.