Trong nháy mắt Kỷ Lâm cho là mình nghe nhầm hoặc là vẫn còn say rượu chưa có tỉnh táo lại, Diệp Chi chán ghét anh như vậy thì làm sao có thể đáp ứng anh? Nhất định là anh đang nằm mơ.
Kỷ Lâm bấm vào bắp đùi mình một cái để cho mình tỉnh táo lại, anh lần này dùng hết hơi sức nên đau ‘Ngao’ một tiếng, cuối cùng cảm giác say cũng tiêu tán hết.
Nhắm mắt lại mở mắt ra rồi gắng sức xoa xoa mắt. Diệp Chi vẫn còn, không phải là ảo giác, cũng không phải là mơ.
Trái tim Kỷ Lâm đập càng lúc càng nhanh ‘Thình thịch’ ở trong lồng ngực, máu dâng trào, hô hấp cũng dồn dập.
Cả người bắt đầu nóng lên, cơ thể như muốn bay lên. Kỷ Lâm vươn tay muốn chạm vào Diệp Chi, đầu ngón tay thận trọng vươn ra đụng vào gương mặt bóng loáng của cô rồi buông xuống. Lặp lại như thế mấy lần rốt cuộc xác định Diệp Chi không ghét anh đụng chạm, thì mới đưa tay ôm lấy Diệp Chi.
Từ khi Diệp Chi nói câu nói kia, anh vẫn im lặng không lên tiếng, nhưng khi nghe hơi thở hổn hển, cảm nhận thân thể hơi run rẩy của anh thì Diệp Chi lại hiểu ý của anh.
Vứt bỏ tự ti với anh, bỏ đi cảm giác không xứng với anh. Cô thích người đàn ông này, bản thân thích anh thì tại sao không đồng ý, coi như cuối cùng thất bại thảm hại thì cô còn có con trai để dựa vào.
Diệp Chi hít một hơi thật sâu, chậm rãi ôm lấy hông của Kỷ Lâm.
“Anh...Anh thật sự không phải là đang nằm mơ?” Khuôn mặt ướt nhẹp của Kỷ Lâm dính vào cổ của Diệp Chi, trong cái lạnh lại mang theo sự ấm áp.
“Anh cảm thấy thế nào?” Diệp Chi một đêm lo lắng, bây giờ tâm tình cũng dần dần bình phục, giọng nói của cô hơi khàn nhưng không khó nghe ra trong đó tràn ngập ý cười “Huấn luyện viên Kỷ, nên tỉnh rượu rồi.”
Kỷ Lâm buông ra Diệp Chi, con mắt chăm chú nhìn mặt của cô, con ngươi hẹp dài ở dưới ánh đèn rạng rỡ phát sáng “Anh chỉ là không dám tin, mấy ngày trước anh còn tưởng rằng em sẽ không bao giờ muốn liên lạc với anh nữa. Hôm nay. . . . . . Tại sao đồng ý?”
Bởi vì thích anh sao? Những lời này ở trên đầu lưỡi xoay đi xoay lại, rốt cuộc nuốt vào bụng. Ngày trước lúc Kỷ Lâm thổ lộ với Diệp Chi, không phải anh đã tự kỷ mặt dày nói cô cũng thích anh sao. Nhưng lúc này anh ngay cả những chữ kia anh cũng không dám nói, sợ mình sẽ hù Diệp Chi bỏ chạy.
Diệp Chi hơi mím môi, áy náy rũ mắt xuống “Em...Em cho là anh và Triệu Thanh Uyển. . . . . .”
“Anh và cô ta không có gì cả.” Cô còn chưa nói hết đã bị Kỷ Lâm vội vàng cắt ngang “Anh tránh cô ta còn không kịp, làm sao có quan hệ với cô ta chứ. Chi Chi, tất cả các cô gái nghĩ anh như thế nào cũng không sao, trừ em ra. Em phải tin tưởng anh.”
‘Phốc’ Diệp Chi bị câu nói này của chọc cười, cô ngẩng đầu nghiêm túc nói xin lỗi với anh “Thật xin lỗi, là em hiểu lầm. Về sau sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như vậy nữa.”
Nói xong cô lại hôn một cái lên ngón tay cái của mình sau đó đem ngón tay cái nhẹ nhàng chạm vào trán của Kỷ Lâm “Em bảo đảm.”
Lúc cô nói những lời này, trong đôi mắt to còn mang theo ý cười, lông mi thật dài nháy nháy mắt.
Kỷ Lâm nắm thật chặt tay của Diệp Chi, ánh mắt như dính trên mặt cô. Chỉ cảm thấy cô vô cùng đẹp mắt, dù bây giờ mắt sưng đỏ, đầu tóc rối bời nhưng đối với anh là người xinh đẹp nhất trên thế giới.
Anh cúi đầu định cắn xé môi của Diệp Chi, lại bị cô xòe bàn tay ra chặn lại.
Kỷ Lâm giương mắt uất ức nhìn cô, âm thầm tố cáo: tại sao không cho anh hôn?
“Anh vừa mới nôn xong.” Diệp Chi chỉ chỉ vào môi của anh ghét bỏ nói. Cánh tay khẽ dùng sức muốn rút tay của mình đang nằm trong tay anh ra “Anh buông ra, em đi tìm cho anh cái bàn chải đánh răng mới. Anh thúi chết.”
Kỷ Lâm cũng không thả cô đi, cầm lấy tay cô cười híp mắt, khôi phục lại bộ dáng da mặt dày như bình thường “Không thả. Cái bàn chải đánh răng màu tím đó là của ai?”
“Của em.” Diệp Chi theo bản năng trả lời, trong lòng lại dâng lên một dự cảm xấu “Anh hỏi làm gì?”
“Dùng của em cũng được vậy.” Nói xong cánh tay dài của Kỷ Lâm duỗi một cái, cầm bàn chải đánh răng của Diệp Chi trong tay. Lúc Diệp Chi còn chưa kịp phản ứng, đã nhanh chóng bôi kem đánh răng lên bàn chải rồi đưa vào trong miệng lên lên xuống xuống bắt đầu đánh răng.
“Này. Anh đừng như vậy. Không vệ sinh.” Mặt của Diệp Chi trắng xanh rồi chuyển sang đỏ, dùng chung một cái bàn chải đánh răng so hôn môi làm cho cô cảm thấy xấu hổ hơn “Nhanh nhả ra, trong nhà còn có bàn chải đánh răng mới.”
“Không cần…Vậy là được rồi.” Kỷ Lâm mơ hồ trả lời vui sướng không rõ ràng.
Người này thật đúng là. . . . . . Diệp Chi đưa chân đá bắp chân của anh, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào. Nhưng khi ánh mắt của cô thấy kem đánh răng Kỷ Lâm lấy dùng thì đột nhiên thay đổi sắc mặt “Anh. . . . . . Làm sao anh dùng kem đánh răng hoàng tử Ếch của Hoàn Tử?”
Hả? Mình dùng kem đánh răng của Hoàn Tử? Chả trách lại ít bọt như vậy, Kỷ Lâm nhổ bọt trong miệng ra, súc miệng lại nhưng cũng không thèm để ý nói: “Không có việc gì, còn nhiều như vậy dùng cũng không hết.”
“Không phải cái vấn đề này. Aizzz nói cho anh biết.” Diệp Chi thiếu chút nữa dậm chân, đứa con nhà mình đối với kem đánh răng cực kỳ khó chịu, mỗi lần thức dậy đều chen chúc, trông nom kem đánh răng có chỉnh tề, đặc biệt mượt mà hay không. Người khác đụng vào đều không cho, nếu không coi như chọc phải tổ ong vò vẽ.
Mẹ Diệp có một lần không cẩn thận dùng kem đánh răng của Hoàn Tử, kết quả đứa nhỏ này tốn hai giờ vuốt kem đánh răng tới khi kem đánh răng khôi phục bộ dáng bằng phẳng như bình thườngmới chịu bỏ qua.
Trong hai giờ này mặt Hoàn Tử vô cùng nghiêm túc một chữ cũng không nói, ai kêu cũng không để ý, hoàn toàn chuyên chú công việc ở trên tay, sự nghiêm túc đó khiến Diệp Chi sợ.
Sau Diệp Chi nghe Mạnh Trường Thụy tư vấn mới biết đây là một loại biểu hiện của chứng tự kỷ. Bởi vì trong lòng đứa nhỏ này không có cảm giác an toàn cho nên mới muốn đem hết đồ vật của mình nắm trong tay không cho phép người khác thay đổi.
Diệp Chi làm mọi thứ theo lời Mạnh Trường Thụy đề nghị, không có việc gì làm sẽ ôm con trai hôn, nựng. Nhưng rốt cuộc cũng không chữa hết chừng tự kỷ của con trai.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Diệp Chi nhanh chóng nhìn xung quanh, thấy kem đánh răng bị Kỷ Lâm lấy nơi này lồi nơi kia lõm. Cô không biết làm sao nên trực tiếp ném kem đánh răng vào trong thùng rác.
Ngày mai mua cho Hoàn Tử kem đánh răng mới, bất luận như thế nào cũng không thể để cho cậu tái phát chứng tự kỷ.
Đứa nhỏ này thật đúng là làm cho người ta đau lòng, nghe Diệp Chi nói, Kỷ Lâm cảm thán một câu trong lòng. Trong đầu hiện ra dáng vẻ lạnh lùng của đứa trẻ đột nhiên cảm thấy vô cùng nhớ Hoàn Tử.
“Hoàn Tử đã ngủ chưa? Anh muốn đi nhìn cậu một chút.”
“Đã ngủ rồi.” Diệp Chi cầm một cái chăn trên giường trong phòng ngủ ôm trong ngực, đi trước mặt cho Kỷ Lâm dẫn đường, nói: “Anh tối nay ngủ ở phòng của Hoàn Tử, trong nhà không có phòng trống.”
“Được.” Kỷ Lâm đáp một tiếng, lần này không làm nũng muốn ngủ trong phòng của Diệp Chi nữa. Tối hôm nay anh đã rất vui rồi, anh muốn được tiêu hóa trước đã.
Cho tới sáng ngày hôm sau Hoàn Tử vừa mở mắt đã thấy khuôn mặt phóng đại của huấn luyện viên trước mặt mình, nhất thời sợ hết hồn thiếu chút nữa lăn xuống giường.
Nhìn chăm chú mặt của Kỷ Lâm một lúc rốt cuộc xác định mình không có nhìn lầm, người trên giường đúng là huấn luyện viên Kỷ. Cậu không nhịn được giơ đầu ngón tay trắng nõn nhỏ nhắn của mình chọc chọc mặt của Kỷ Lâm.
Kỷ Lâm ngủ nhưng luôn luôn cảnh giác. Hơn nữa tối hôm qua quá hưng phấn quá anh vẫn không sao ngủ được. Lúc này bị Hoàn Tử như vậy chọt một cái thì lập tức tỉnh.
“Huấn luyện viên bế.” Chừng mấy ngày không nhìn thấy đứa nhỏ này rồi, Kỷ Lâm vô cùng nhớ nên đưa tay ôm Hoàn Tử vào trong ngực, hôn hai cái lên hai bên má Hoàn Tử rồi cười hì hì nói: “Cục cưng, huấn luyện viên bây giờ là ba mới của cháu rồi.” Khoe khoang nhưng vẫn không giấu được sự tình cảm trong lời nói.
Hoàn Tử nhíu mày lại đẩy mặt của Kỷ Lâm ra, trên mặt biểu lộ vô cùng ghét bỏ, huấn luyện viên chưa đánh răng đã hôn cậu. Hơn nữa cậu đã đồng ý huấn luyện viên làm ba mới mình rồi, tại sao nói với mình những lời đó nữa, huấn luyện viên thật ngốc.
“Cháu đi rửa mặt, lát nữa còn phải đến trường nữa.” Hoàn Tử từ trong ngực Kỷ Lâm bò ra ngoài nhanh chóng mặc quần áo tử tế, vừa nói vừa đi ra khỏi phòng ngủ.
Đứa nhỏ này thật là giống một cục băng nhỏ. Theo lý thuyết thì mấy ngày cậu không gặp mình, không phải nên thân mật chào mình một tiếng chú Kỷ sao? Có lẽ đổi thành gọi là ba cũng được, thế nhưng đứa nhỏ vẫn ghét bỏ mình không đánh răng hôn cậu.
Đoàn trưởng Kỷ cảm giác mình bị thương tổn tình cảm, ôm ngực chạy vào phòng của Diệp Chi tìm sự an ủi, hôn được mấy cái lúc này mới toét miệng đi vào phòng vệ sinh.
Kết quả nhìn thấy Hoàn Tử đang chổng mông lên không biết tim gì đó trên sàn, Kỷ Lâm định hỏi cậu đang làm gì thì nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của đứa nhỏ “Huấn luyện viên, chú có thấy kem đánh răng của cháu không?”
“Éc. . . . . .” Kỷ Lâm chột dạ sờ mũi “Không thấy.” Thấy Hoàn Tử vẫn không cam lòng tìm tới tìm lui, vội vàng cấp anh bóp kem đánh răng của Diệp Chi lên bàn chải đánh răng rồi nhét vào trong tay Hoàn Tử “Mau đánh răng, nếu không sẽ đi học trễ đó.”
Hoàn Tử là một đứa bé rất quy củ, vừa nghe anh nói như vậy quả nhiên không tìm kem đánh răng nữa mà ngoan ngoãn nhận bàn chải đánh răng từ trong tay Kỷ Lâm đánh răng.
Lúc này Kỷ Lâm mới thở phào nhẹ nhõm, vừa rửa mặt vừa suy nghĩ trong lòng, về sau mình sẽ nói Diệp Chi liệt kê cho mình một danh sách những thứ Hoàn Tử không cho người khác đụng chạm vào, nếu không ngộ nhỡ không cẩn thận chạm vào thì gặp họa rồi.
Đoàn trưởng Kỷ lau sạch nước trên mặt, thở dài. Lớn nhỏ đều thật khó hầu hạ, sau này mình cần phải cảnh giác, aizzz thật là mệnh khổ. Đáp lại anh là khuôn mặt tươi cười thật to của mình trong gương.
Xế chiều hôm đó, Kỷ Lâm len lén đi KFC mua cả thùng gà rán đợi đến lúc Hoàn Tử đến võ đường đưa cho cậu để lấy lòng, hai người vây quanh thùng lớn ăn đến khi miệng chảy đầy mỡ vô cùng vui vẻ.
Cũng không biết vì sao hôm nay Bạch Kỳ không có tới, gọi điện thoại thì anh ta không nhận, Kỷ Lâm lắc đầu thật là không có phúc ăn. Thật ra thì KFC ăn thật ngon, chả trách Hoàn Tử thích ăn như vậy.
Có người yêu rồi nên hôm nay Diệp Chi mặt mày hồng hào, không thấy ra hôm qua cô vô cùng bất ổn, buổi chiều làm xong công việc, việc đầu tiên cô làm là đi đón con trai ở võ đường, gặp con trai cũng được gặp bạn trai.
Lúc Diệp Chi đẩy cửa đi vào, Kỷ Lâm và Hoàn Tử đang mỗi người một cánh gà gặm, nghe tiếng động ở cửa quay đầu nhìn thì hai người bỗng sợ mất hồn.
Kỷ Lâm: Mẹ nó. Chi Chi thế nào lại đến lúc này.
Hoàn Tử: Không xong, mẹ sẽ tịch thu cánh gà.
Hai người liếc mắt nhìn nhau ăn ý vươn tay, ‘Vèo’ một mang cả thùng cánh gà đẩy xuống dưới đáy bàn.
Diệp Chi thấy toàn bộ hành động này ở khóe mắt, khẽ nheo mắt đi tới hai người, trên mặt còn mang theo nụ cười xán lạn nhìn làm Kỷ Lâm và Hoàn Tử rùng mình, tội nghiệp cúi đầu chờ chuẩn bị xử phạt.
Còn ở bên kia, Diệp Khung vừa mang theo thủ hạ là một nhóm người vô cùng có kinh nghiệm tránh thoát hàng loạt cảnh sát.
“Anh Diệp, nếu không chúng ta trốn một thời gian đi, trong khoảng thời gian này không biết vì sao lại kiểm tra chặt như vậy.” Một thanh niên cao lớn hình dạng như cái kéo lo lắng nhìn Diệp Khung nói.
“Không sao.” Diệp Khung đáp một tiếng, trên người mùi máu tươi nồng đậm, có anh thì cũng sẽ có người khác. “Bây giờ rút lui thì về sau sẽ không có cách nào quay về được.”
“Nhưng. . . . . .”
“Không có nhưng nhị gì hết.” Diệp Khung lạnh lùng cắt đứt lời của anh ta, lấy ra một dải băng gạc băng bó qua loa vết thương, thở hổn hển rồi tiếp tục nói: “Đã vất vả nhiều năm lăn lộn trên giang hồ, cậu chịu bị người khác thâu tóm hoặc bị chính phủ tịch thu sao?”
Thanh niên kia cắn cắn môi “Không nỡ.”
“Sao lại không nỡ?” Diệp Khung thản nhiên liếc hắn, khóe mắt và đuôi mày đều mang khí có thể đả thương người “Liều mạng qua lần này, về sau thành phố C chính là thiên hạ của chúng ta, nhưng liều mạng bất quá. . . . . .”
Cậu ta dừng một lát, trên mặt bỗng nhiên hiện ra một nụ cười cực kì nhạt “Bất quá là chết, có gì ghê gớm đâu.”