Đoàn Trưởng Ở Trên Cao

Chương 13: Chương 13: Tìm ba mới






Ngày hôm sau, Kỷ Lâm dùng túi ny lon màu đen chứa đôi giày mới bên trong, giả bộ đứng lên, xoay xoay tay một cách không tự nhiên rồi mang đến võ đường.

Đỏ mắt đợi đến xế chiều Hoàn Tử mới tới, nhưng không thấy Diệp Chi .

Tối hôm qua anh đã suy nghĩ rất nhiều lần cách đưa đôi giày này cho Diệp Chi . Kết quả cảm thấy nói như thế nào đều không thích hợp, nghĩ đau đầu cũng không biết dùng cớ gì để nói, chỉ sợ lúc nhìn thấy Diệp Chi mình lại nói sai.

Vậy mà trong lòng lại mong đợi Diệp Chi tới võ đường, nói không chừng cô đến mình cũng sẽ biết nói như thế nào. Kết quả người đến không phải Diệp Chi, ngược lại là mẹ Diệp.

Kỷ Lâm nén sự tức giận trong lòng, thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại cảm thấy có chút thất vọng.

Ngay cả dạy Hoàn Tử học cũng không yên lòng, thỉnh thoảng nhìn về phía để hộp giầy, Hoàn Tử đã làm xong các động tác khởi động nhưng cũng không biết.

“Kỷ Lâm.” Bạch Kỳ đưa tay quơ quơ ở trước mắt Kỷ Lâm, chế giễu nói: “Cậu làm sao vậy, tương tư?”

Tối hôm qua anh ở trong quán rượu gặp một cô gái rất đẹp, hai người ở trên giường phối hợp hết sức ăn ý, sáng sớm hôm nay lúc tới võ đường mặt vẫn còn ý xuân.

Kỷ Lâm phục hồi lại tinh thần, liếc anh một cái, ngồi chồm hổm xuống điều chỉnh tư thế cho Hoàn Tử, giúp cậu đá chân, lạnh lùng nói: “Cậu cho rằng tớ là cậu?”

“Được, được, chuyện đàn ông với đàn bà không nằm trong đũng quần thì còn là chuyện gì nữa.” Bạch Kỳ nói chuyện không che đậy miệng.

Bị Kỷ Lâm trừng mắt liếc lập tức lui về phía sau mấy bước, ngậm miệng lại, “Được, được, tớ không nói, tớ xuống lầu mua nước uống, cậu uống gì?”

“Gì cũng được.”

“Còn Hoàn Tử?”

“Không thể tùy tiện uống.” Kỷ Lâm dùng vài phần lực đè ép chân tay Hoàn Tử, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Mua chai nước suối là được.”

“Biết, biết.” Bạch Kỳ lầm bầm một câu, “Cậu thật đúng là làm ra vẻ như là cha người ta.”

Lúc Kỷ Lâm liếc mắt nhìn sang, anh đã nhanh chóng kéo cửa ra chạy ra ngoài, “Tớ đi.”

Kỷ Lâm không cùng anh ta so đo nữa, nghiêm túc dạy Hoàn Tử đá chân. Dáng người anh rất ổn, lúc này hơi cúi đầu, nghiêng một bên gò má, càng lộ vẻ mặt mày hếch lên, rất xinh đẹp.

Nhưng vẻ xinh đẹp này không giống như anh bình thường tùy ý lộ ra ngoài, ngược lại có mấy phần dịu dàng, thậm chí động tác, ánh mắt đều là nhu hòa.

Hoàn Tử mím môi nhìn Kỷ Lâm, chợt nhớ tới ba của mình.

Cậu không biết mình tại sao lại không có ba, cậu cũng không dám hỏi, sợ người khác nghe sẽ nói xấu mẹ. Nhưng Vu Thành Bác có ba, ba cậu ta sẽ nằm ở trên sàn nhà để cho cậu ta cưỡi ngựa, còn có thể len lén nhét tiền cho cậu ta xài vặt.

Cậu. . . . . . Thật hâm mộ.

Nếu như cậu có ba, có phải cũng sẽ giống như huấn luyện viên Kỷ, dịu dàng với cậu như thế này hay không?

Sẽ nhìn cậu cười, cũng sẽ mang cậu đi chơi.

Khi đó cậu cũng có thể đứng ở trước mặt Thành Bác nói ‘Đây là ba mình.’

“Hoàn Tử, Hoàn Tử?”

Giọng nói của Kỷ Lâm cắt đứt suy nghĩ của Hoàn Tử, cậu ngước mắt nhìn Kỷ Lâm, anh không tiếng động hỏi thăm.

“Cháu. . . . . . Mẹ cháu hôm nay sao lại không tới?” Kỷ Lâm ho khẽ, cúi đầu dường như không chút để ý hỏi một câu.

“Mẹ đi làm.” Hoàn Tử nghiêm túc đáp một câu.

Kỷ Lâm thất bại thở dài, mình tại sao lại quên, hôm nay là Thứ hai, Diệp Chi đương nhiên là đi làm, thời gian gần đây thật là có chút hồ đồ rồi.

Được đáp án của Hoàn Tử, Kỷ Lâm không có hỏi Hoàn Tử về Diệp Chi nữa, cho cậu đá chân xong, rồi dẫn cậu qua chơi với Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc hiện tại rất hoạt bát, một khắc cũng không ngồi yên, thấy cái gì cắn cái đó, thích nhất cùng người khác quậy phá, móng vuốt nhỏ nơi này hạ xuống, nơi đó lại cong lên, làm cho cả nhà họ Kỉ không yên tâm.

Ngay cả cánh tay của Tiểu Ngư cũng bị nó để lại dấu, thật may là tiểu cô nương kiên cường, chỉ có ba vết cào nhỏ còn người không có sao, vui vẻ cùng Tiểu Hắc chơi.

Tiểu Hắc không biết thế nào, mặc dù là Kỷ Lâm nuôi, bình thường lại thích chơi với Hoàn Tử nhất, mỗi lần vừa thấy Hoàn Tử ngồi xuống trên võ đài, nhất định sẽ chạy tới bò lên trên người cậu ta.

Hoàn Tử cũng là người khó chịu tính tình lạnh nhạt, nó bò một lần, Hoàn Tử đuổi một lần, chỉ có lúc không ai, mới len lén ôm Tiểu Hắc hôn một cái, sờ một cái.

Nhưng Tiểu Hắc vẫn như cũ không có chút nào để ý sự lạnh nhạt của Hoàn Tử, đối với Hoàn Tử vẫn rất thích, thường bị Kỷ Lâm gãi cằm mắng mèo nhỏ háo sắc.

Gần tối, Diệp Chi tới đón Hoàn Tử, Kỷ Lâm tìm lý do khiến Bạch Kỳ giữ Hoàn Tử, bản thân thì gọi Diệp Chi ở bên ngoài vào, cầm đôi giày kia nhét vào trong ngực Diệp Chi.

Trong ánh mắt Diệp Chi lộ vẻ khó hiểu, anh xoay mặt mất tự nhiên nói: “Trả cô, giày xăng-̣đan.”

Diệp Chi giờ mới hiểu được anh muốn làm gì, trả lại giày cho anh, “Tôi không thể nhận, chiếc giày kia vốn không phải do anh làm hư, tại sao có thể nhận cái giày này của anh được chứ.”

“Là do tôi rút ra bị gãy.” Kỷ Lâm lại kiên trì, “Tôi phải chịu trách nhiệm, chỉ là tôi không biết cô thích loại nào, chỉ tùy tiện mua một đôi.”

“Cái này thật sự là không được, huấn luyện viên Kỷ, tôi cám ơn anh, nhưng là. . . . . .”

“Cầm đi.” Thấy Diệp Chi không nhận, trong lòng Kỷ Lâm có chút nóng nảy, trực tiếp bắt cổ tay Diệp Chi, không để cho cô đẩy ra, “Dù sao là dựa theo cỡ chân của cô mua, cô không phải nhận tôi chỉ có thể vứt đi.”

Theo cỡ chân? “Làm sao anh biết cỡ chân của tôi?”

“Khụ khụ, ngày đó tôi thấy cỡ chân dưới đế giày.” sắc mặt Kỷ Lâm trở nên hồng, thật may là trong hành lang mờ tối nhìn không rõ, “Cho nên cô cứ cầm đi, nếu không trong lòng tôi rất áy náy.”

Diệp Chi cúi đầu nhìn túi ny lon lớn trong tay, thật là khó khăn, giày này cô thật sự không thể nhận, cũng không muốn nhận, nhưng Kỷ Lâm đã nói đến mức này, cô không nhận cũng không tốt lắm.

Ở tình thế khó xử, căn bản không để ỷ tay Kỷ Lâm vẫn nắm cổ tay của cô không có buông ra.

“Cầm đi, tôi cũng không có bạn gái, nó ở trong tay tôi căn bản cũng không dùng tới.”

Ở bên trong lòng của Diệp Chi cũng đang mâu thuẫn, đại não cũng có chút hỗn loạn, nghe Kỷ Lâm nói anh không có bạn gái, lập tức phản xạ tiếp một câu, “Anh không có bạn gái? Sao lại như thế.”

“Tôi cũng không biết.” Kỷ Lâm thấy Diệp Chi đã không còn kháng cự anh cầm đôi giày kia, len lén thở phào nhẹ nhõm, khéo léo dời đi đề tài, “Tôi ở trong quân đội cũng không tiếp xúc với phụ nữ.”

Thật đáng thương a, dáng dấp tốt như vậy, thật sự là lãng phí. Diệp Chi ở trong lòng vì Kỷ Lâm tiếc hận, nháy nháy mắt, “Nếu không. . . . . . Tôi giới thiệu giới thiệu cho anh một người đẹp nha?”

“Không cần.” Kỷ Lâm lập tức đáp một câu, “Tôi tạm thời còn chưa có tính toán chuyện yêu đương.”

Ah, hóa ra là như vậy, nhưng cũng tốt, mình cũng nhiều năm nay cũng chỉ lo nuôi dạy Hoàn Tử, thật đúng là cũng không biết nhiều người.

Diệp Chi cúi đầu nhìn giày trên tay mình, suy nghĩ một chút nói: “Huấn luyện viên Kỷ, Chủ nhật tôi mời anh ăn cơm, anh thích ăn cái gì?”

Kỷ Lâm vừa định nói không cần, há miệng, lại trở thành “Cái gì cũng được, tôi không kén ăn.”

“Như vậy à, vậy thì tốt, tôi về nhà suy nghĩ một chút xem có nhà hàng nào ngon không.” Diệp Chi mắt to cong cong, đưa tay vuốt vuốt tóc dài bên tai, “Anh nhất định phải tới nha.”

“Được, nhất định.” ánh mắt Kỷ Lâm nhìn bàn tay trắng nõn xinh đẹp rời khỏi tay mình, buồn bã đáp một tiếng. Cô vừa định đề nghị cho anh mấy nơi, thì nghe phía sau vang lên giọng của Hoàn Tử.

“Mẹ.”

Anh vội vã ngẩng đầu lên, trên mặt lần nữa nở nụ cười xã giao như cũ, nhìn Diệp Chi phất tay một cái, đi vào võ đài.

“Mẹ, mẹ ở đây cùng huấn luyện viên Kỷ nói gì vậy?” Hoàn Tử chủ động đặt tay nhỏ bé của mình vào tay Diệp Chi, vừa đi xuống lầu dưới, vừa hỏi.

“Không có gì.” Diệp Chi cười đáp một tiếng, ngay sau đó dời đi đề tài, “Hôm nay học như thế nào?”

“Huấn luyện viên nói con rất khỏe.” trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoàn Tử giương lên nụ cười kiêu ngạo, hừ một tiếng, “Những động tác kia các chị cũng không làm tốt bằng con.”

“Thật nha “ Diệp Chi ngắt khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, “Hoàn Tử của chúng ta thật là lợi hại.”

Hoàn Tử ngượng ngùng cúi đầu, đối với việc mẹ chủ động khích lệ như vậy cậu có chút ứng phó không kịp, cách vài giây sau mới nhỏ giọng trả lời một câu, “Cũng không phải là còn…còn có người lợi hại hơn con.”

Diệp Chi hì hì cười một tiếng, xem ra con trai mình ngượng ngùng.

“Mẹ.” Hoàn Tử chợt dừng lại, liếc mắt nhìn túi ny lon màu đen trên tay cô, “Trong tay mẹ cầm là đồ ăn ngon cho con hả?”

Diệp Chi cảm thấy con trai có điều không đúng, Hoàn Tử mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng cũng không tham ăn, mỗi ngày đều ngoan ngoãn ăn cơm, cũng không đòi mình mua đồ ăn vặt, hôm nay là lần đầu tiên hỏi câu này.

Nhưng Diệp Chi cũng không nhớ quá nhiều, con trai mặc dù trưởng thành sớm, nhưng cũng chỉ là đứa bé, nên dịu dàng nói: “Hoàn Tử muốn ăn đồ ăn ngon? Đây không phải là đồ ăn ngon, con muốn ăn cái gì, mẹ mua cho con.”

Mắt Hoàn Tử tròn xoe, lông mi thật dài nháy nháy mắt, khuôn mặt trắng hồng hào nhỏ nhắn non nớt nói, “Không cần ăn đồ ăn vặt, phải về nhà ăn cơm.”

“Tốt.” Con trai khéo léo nghe lời khiến trong lòng Diệp Chi nhũn thành một vũng, cô nắm tay nhỏ bé của Hoàn Tử chậm chậm bước, theo tốc độ của cậu từ từ đi về nhà.

Hai bên vỉa hè đèn đường đã sáng, dựa theo bóng lưng hai mẹ con một lớn một nhỏ, tự dưng thấy ấm lòng người.

Ăn xong cơm tối, Diệp Chi mở đôi giày Kỷ Lâm đưa, là dép lê màu bạc hơi dốc, rất đẹp, cũng rất gây chú ý, Diệp Chi chỉ liếc mắt cũng đã thích.

Nhìn tên hiệu giày phía trên, không biết, nhưng cô biết, đôi giày này nhất định không phải hàng rẻ tiền.

Lại nợ tình cảm huấn luyện viên Kỷ nữa, xem ra phải mời người ta ăn một bữa cơm thật tốt mới được.

Mẹ Diệp không biết đôi giày đó là người khác đưa, còn tưởng rằng là Diệp Chi mua, vì vậy cũng không xem trọng, chỉ có Hoàn Tử ngồi ở bên cạnh, nhìn mẹ cầm đôi giày xăng-̣đan kia nhìn tới nhìn lui, tay nhỏ bé vô ý thức đặt trên ghế sa lon cũ, rũ con ngươi không biết đang nghĩ cái gì.

Buổi chiều ngày hôm sau, lúc Hoàn Tử học Taekwondo liên tiếp mất hồn, làm hại Kỷ Lâm lo lắng không thôi. Tiểu tử này làm chuyện gì đều là đâu ra đấy, hết sức nghiêm túc, chưa từng có lúc nào bất ổn, hôm nay là như vậy là sao? Chẳng lẽ Diệp Chi với chồng cô cãi nhau?

Anh đã nói người đàn ông kia không nhờ vả được gì. Hừ. Cái thứ gì…

Ngồi chồm hổm xuống vừa định an ủi Hoàn Tử, thuận tiện mắng người đàn ông đó mấy câu, lại thấy Hoàn Tử chợt ngẩng đầu lên, mắt nhỏ dài đen láy chớp cũng không chớp nhìn anh, nói “Huấn luyện viên Kỷ.”

“Hả? Thế nào?” Kỷ Lâm xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu, lộ ra bộ dạng chăm chú lắng nghe cậu nói tiếp.

“Chú muốn làm ba của cháu sao?”

Cậu vừa nói những lời này xong, anh, huấn luyện viên Kỷ, luôn luôn uy phong sáng suốt, vừa đặt mông ngồi ở trên võ đường, trực tiếp té một cái nhe răng trợn mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.