Cuối cùng anh vẫn hỏi ra miệng, mặc dù mỗi câu mỗi chữ hỏi ra tựa như có răng cưa kéo qua cổ họng, mặc dù, anh hy vọng vĩnh viễn không phải nhắc tới chuyện này ở trước mặt cô.
Cô vội vàng phủ nhận: “Không có, không có, Thù Thành, em biết anh rất khó tin tưởng, nhưng em thật sự chỉ yêu anh, không ai có thể thay thế vị trí của anh.”
Thật sao? Thật sao?
Nhìn đôi mắt trong suốt ngấn lệ trước mặt này, còn ai có thể hoài nghi câu trả lời của cô?
Nhưng chính ở căn phòng này, anh đã tận mắt nhìn thấy những chuyện kia.
Những tiếng thở dốc âm trầm gấp gáp, những tiếng rên rỉ mềm mại đáng yêu, còn có, trên tấm thảm màu đỏ kia, hai thân thể trần trụi vẫn triền miên kịch liệt.
Người đàn ông đó cúi đầu hôn cô, hỏi: “Yêu anh không? Liên Sơ, có yêu anh không?”
Cô trả lời: “Có, có, em yêu anh.”
......
Được rồi, được rồi! Anh tin tưởng cô. Anh chỉ có thể chấp nhận câu trả lời như vậy.
Liên Sơ nhìn thấy ánh mắt đang dần dần tóe lửa của anh bỗng nhiên cảm thấy một trận kích động đến lạnh thấu xương, “Thù Thành, anh thật sự có thể tha thứ sao? Thật sự có thể sao?”
Ánh mắt của anh thoáng chốc dịu lại, trở nên bình tĩnh, ôn hòa, nhẹ nhàng nhấc bổng cô lên, dịu dàng nói: “Dĩ nhiên, Liên Sơ, dĩ nhiên.”
Cô rơi lệ, vùi đầu vào dưới cổ anh, “Thù Thành, chuyện đã qua coi như em thật xin lỗi anh, nếu anh tức giận thì cứ mắng em, đánh em, nhưng đừng hận nữa. Mọi chuyện cứ để nó chậm rãi qua đi, tương lai vẫn còn rất dài, chúng ta hãy cùng nhau đi về phía trước, có được không?”
“Được, được, đừng khóc.” Anh nhẹ nhàng an ủi.
***
Mặc dù có chút tiếc nuối khoảng thời gian được ở cùng nhau nhưng hạnh phúc quá bao giờ cũng chứa đựng sự ưu thương.
Đảo mắt lại qua mấy tuần. Thù Thành đem trụ sở công ty Sở Thịnh chuyển tới thành phố A, dự án đầu tiên chính là thuận lợi tiếp nhận công ty cũ của Lâm Trí.
Để ăn mừng hai sự kiện này, công ty Sở Thịnh đã cử hành một bữa tiệc chúc mừng long trọng tại nhà hàng Hạnh Vũ Nam
***
"Cái này trông thế nào?"
Liên Sơ cầm một bộ lễ phục màu khói ướm thử lên người sốt sắng hỏi.
Thù Thành thở dài: "Đẹp, cái này cũng đẹp, anh nhìn đến choáng váng rồi."
Liên Sơ nghiêm mặt, "Anh lại thiếu kiên nhẫn rồi, không phải lần trước em làm hỏng hết mặt mũi của anh, lần này lấy công chuộc tội để tăng thể diện giúp anh sao?"
Thù Thành bật cười nói: "Được được được, nhanh đi mặc thử, khó khăn lắm mới có cơ hội giúp bà xã chọn y phục, sao anh có thể không kiên nhẫn được đây."
Liên Sơ đổi xong ra ngoài, hỏi: "Thế nào?"
Thù Thành sờ lên cằm suy nghĩ: "Vẫn là câu nói kia, vợ anh thật xinh đẹp."
Cô gái bán hàng cũng vội khen: "Thật sự rất xinh đẹp."
Liên Sơ bước lại nhìn mình trong gương, hình như thật sự rất đẹp, váy dài màu khói, đường nét mảnh mai, kiểu dáng lịch sự tao nhã, quan trọng nhất là màu sắc cực kỳ thích hợp, đi đi lại lại dưới ánh đèn sẽ phát ra những tia óng ánh thật tự nhiên, khiến cho làn da trắng nõn tinh khiết của cô càng thêm nổi bật.
Nhưng mà, bộ váy màu xanh dương nhạt vừa rồi cũng không tồi mà, màu sắc trẻ trung, phong cách phóng khoáng, còn nữa, bộ váy ngắn màu san hô đỏ kia cũng rất đẹp, tươi sáng rực rỡ, làn váy lại rất đặc biệt.
Thù Thành trông thấy ánh mắt của cô vòng tới vòng lui trên mấy bộ lễ phục không khỏi mỉm cười, bảo cô gái bán hàng: "GIúp chúng tôi..."
Liên Sơ vội vàng chặn lại lời anh: "Không được, ngàn vạn lần không được!"
Thù Thành bất đắc dĩ nhìn cô.
Cô gái bán hàng cũng đáng thương nhìn cô.
Liên Sơ kiên quyết nói: "Niềm vui của việc mua quần áo chính là chọn lựa, cứ xách toàn bộ còn có ý nghĩa gì? Giống như nhà giàu mới nổi ấy."
Thù Thành lại nói: "Chúng ta chính là nhà giàu mới nổi."
"À..." Cô sửng sốt, "Hình như là vậy."
"Cho nên, chuyện này vừa hợp với chúng ta." Thù Thành quyết định dứt khoát, gật đầu với người bán hàng mỉm cười nói: "Giúp chúng tôi gói lại đi. Đúng rồi, có thể giao hàng chứ?"
Cô gái bán hàng bị nụ cười sáng chói của anh làm cho sửng sốt, một lúc lâu mới kịp phản ứng lại, vội vàng nói: 'Vâng, được, không thành vấn đề." Cho đến khi hai người ký xong hóa đơn cùng nhau ra cửa, cô gái vẫn còn kinh ngạc nhìn theo bóng lưng bọn họ đến ngẩn người.
Kế đó, hai người lại đi dạo hơn nửa ngày phung phí tiền bạc, đến gần tối mới tìm một nhà hàng để dùng cơm. Liên Sơ rất không hài lòng đối với biểu hiện của anh ngày hôm nay, "Thật không muốn cùng anh đi dạo phố lần nữa, ngay cả một ý kiến xây dựng cũng không có!"
Thù Thành rất phối hợp nói: "Được rồi được rồi, lần sau em tìm bạn gái cùng đi, anh chỉ phụ trách trả tiền và xách giỏ."
"Có người bạn gái thích hợp nào đâu chứ. Ánh mắt của mấy cô bé trong nhà hàng cũng không được. Hay là...gọi Phương Vân Hi tiểu thư lúc trước đi?"
Vốn đang uống trà Thù Thành đột nhiên sặc một cái.
Liên Sơ lại tiếp: "Hay là quản lý Tống cũng không tồi nha, em thấy cô ấy mặc trang phục rất có phẩm vị."
Thù Thành cười nói: "Bà xã, em đây là ăn giấm cũng thực vô lý nha."
"Ai nói em ghen?! Em chỉ cảm thấy như vậy không được hay lắm. Anh nói xem, người ta một cô gái nhỏ chỉ vì anh vừa gặp Dương Qúa bỏ lỡ cả đời quả thật tốt lắm sao."
"Vậy em nói phải làm thế nào?"
"Việc này anh đừng xía vào, em có kinh nghiệm. Nhớ ngày đó Lâm Hiểu Nam còn không phải bộ dáng liều chết để xông lên, kết quả lại bị em lập tức giết chết nên phải chạy đến bờ kia của Thái Bình Dương đấy thôi"
Thù Thành nín lặng nhìn cô.
Liên Sơ vẫn ở chỗ này dương dương tự đắc: "Thù Thành anh nói xem, em đây chỉ là cô gái xuất thân trong một gia đình nhỏ sao trời sinh lại có biệt tài (24) làm hoàng hậu đây? Nếu đặt ở thời cổ đại chắc chắn sẽ rất thích hợp để thay anh quản lý hậu cung đấy."
Thù Thành phản bác: "Thôi đi, để cho em quản lý hậu cung? Vậy không phải tam cung lục viện (25) sẽ không còn một ngọn cỏ ư."
Liên Sơ nheo mắt lại đầy nguy hiểm.
Thù Thành lắc lắc đầu nở nụ cười: "Chưa từng thấy ai tự yêu bản thân mà dát vàng lên mặt như vậy, anh thấy nếu như thực sự đặt em vào cổ đại, đức hạnh của em có thể ngang hàng với phu nhân của Tạ An (26) cũng là không tệ rồi."
Liên Sơ nghe thấy cũng cười, tương truyền phu nhân của Tạ An - Lưu phu nhân quản chồng rất nghiêm. Chính bà ấy đôi lúc cũng xem múa hát nhưng Tạ An vừa đến, bà ấy liền bảo người đem màn che người đang múa hát lại, không để Tạ An nhìn lâu, còn hùng hồn tuyên bố: tránh để sự cao quý của ông bị vấy bẩn.
Liên Sơ phản đối: "Nói bậy, sự độ lượng của em lớn hơn bà ấy nhiều có được không? Tối nay chúng ta phải đi xem phiên bản mới của "Pháo hoa rực rỡ" mới được.