“Có lẽ ông ấy ở lại nhà cũ của cụ ngoại con, cha con cực kỳ kính trọng ông ấy. Lúc mẹ còn nhỏ đã từng ở đó cùng ông ngoại mấy năm, sau đó nó bị nhà nước tịch thu lại. Mấy năm trước, qua báo chí, mẹ biết được chỗ đó đã được một người không tiết lộ thân phận mua lại…Người đó có lẽ là cha con…”
Chuyện sau đó tiến triển rất nhanh, địa chỉ khu nhà, tình trạng hiện thời, người mua lại nhanh chóng được điều tra rõ. Người mua là một người Hongkong, thân phận thần bí, tình huống cụ thể vẫn phải chờ thêm một bước điều tra nữa.
Cùng lúc đó, cảnh sát đại phương của thành phố N đã lặng lẽ tập hợp chờ lệnh.
Thù Thành cũng phải lên đường.
Anh quay đầu lại nhìn Liên Sơ một lát, nở một nụ cười ấm áp tự nhiên, nụ cười này đột nhiên làm cô nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt của họ vào tháng tư.
Khi đó, anh vẫn là tinh anh của đội cảnh sát đặc nhiệm, tướng mạo bất phàm, cô lại ung dung tự tại làm một giáo viên toán học khẳng khái. Lần đầu tiên gặp mặt là vào tháng tư, thành phố Đồng vẫn như vậy, ánh mặt trời sáng lạn, hồ nước mênh mông.
Sau đó, bọn họ vẫn trải qua một cuộc sống bề bộn công việc…Thật may là, ánh mắt của anh mỗi lần nhìn cô vẫn sáng rực, ấm áp như thuở ban đầu, thật may, nụ cười anh dành cho cô vẫn khiến người ta say mê, khiến người ta cảm thấy an toàn như vậy.
Ánh mắt Liên Sơ thoáng chốc đã ẩm ướt. Cô cố gắng nhịn xuống, các cụ thường nói, đàn ông đi làm đại sự phụ nữ không thể khóc, nếu không sẽ là điềm gở.
Thù Thành âm thầm thở dài một hơi, đi tới khẽ nói: “Đừng lo lắng, anh sẽ trở về an toàn, giống như trước đây.”
Đúng vậy, quá khứ, anh đã từng thi hành vô số nhiệm vụ nguy hiểm, nhưng không có lần nào nguy hiểm hơn lần này, không chỉ bởi vì Dạ Nhiên hung ác giảo hoạt, mà còn bởi vì trong tay bọn họ có cha ruột của anh làm bia đỡ đạn và con tin.
Cô đột nhiên ôm chặt anh: “Đưa em đi cùng, Thù Thành, dẫn em cùng đi.”
Sắc mặt Thù Thành thay đổi: “Không được…”
“Anh đã nói!” Cô cắt đứt lời anh, ngẩng đầu, ánh mắt bướng bình, van nài nhìn anh: “Bất cứ việc gì chúng ta cũng cùng nhau làm. Thù Thành, anh đã nói rồi đấy, dù có bất cứ việc gì, chúng ta cũng phải ở chung một chỗ.”
Anh im lặng, bình tĩnh nhìn cô, qua hồi lâu mới chợt cúi đầu in xuống một nụ hôn.
Ngắn ngủn chỉ trong một cái chớp mắt, anh dồn hết tất cả sự quyến luyến và dịu dàng của cả đời lại.
Anh quả quyết gỡ bàn tay của cô ra, bình tĩnh nói: “Không được, em không thể đi.”
“Thù…”
“Liên Sơ, anh là một người đàn ông, có một số việc phải làm, chẳng hạn cứu cha của anh; có một số việc không thể làm, chẳng hạn như đặt vợ mình vào trong tình cảnh nguy hiểm. Liên Sơ, anh hiểu rõ em, đến đó, em không chỉ núp một bên để xem, em nhất định sẽ cùng anh xông vào chỗ nguy hiểm nhất. Thế không được, Liên Sơ, anh không đồng ý.”
Liên Sơ nhìn anh, kinh ngạc nói không nên lời, chỉ cố nén những giọt nước mắt đảo quanh khóe mắt.
Thù Thành còn muốn nói rất nhiều, nhưng lại không có thời gian. Anh cúi đầu chạm nhẹ vào trán cô, im lặng nhớ kĩ hơi thở trên mái tóc của cô: “Ở nhà đợi anh…Anh sẽ về sớm.”
Liên Sơ nuốt lại những tiếng nấc nghẹn ngào, im lặng gật đầu một cái.
Thù Thành khẽ cắn răng, xoay người lập tức bước ra cửa.
***
Sau 5 tiếng, Thù Thành đã tới vùng phụ cận của khu biệt thự yên tĩnh mà sang trọng này.
Xung quanh đều có cảnh sát địa phương mai phục.
“Tình huống thế nào?” Anh lạnh giọng hỏi.
Người chỉ huy hành động tạm thời - Vương Kiếm đáp: “Trước mắt xem ra mọi chuyện rất bình thường, chẳng qua, nếu đột kích vào lúc này, e rằng cha anh sẽ gặp bất lợi, cho nên, chúng ta chuẩn bị trời tối hãy triển khai hành động.”
Thù Thành chậm rãi gật đầu, cầm ống nhòm lên bình tĩnh xem xét tình huống cả trong ngoài biệt thự.
Đây là một khu biệt thự cũ, tài liêu cho thấy nó được xây dựng vào năm 1926, mặc dù hiện tại đã sửa đổi hoàn toàn nhưng bố cục và tường ngoài vẫn giữ lại dáng dấp như cũ. Kiến trúc của ngôi biệt thự kết hợp Trung – Tây, vừa trang nhã hoành tráng lại rất thoải mái, khác biệt. Đập vào mắt là hoa viên tòa nhà, hòn non bộ,… cứ thế hiện lên.
Ánh mắt Thù Thành đột nhiên dừng lại, chỉ thấy trên cửa lớn cũ kĩ bằng gạch được khắc hai chữ: “Biệt thự họ Bùi.” (裴庄).
Chủ nhân của khu biệt thự là chủ của xí nghiệp gia tộc nổi tiếng cả nước – Bùi Tiêu Mân, cũng chính là ông ngoại của mẹ anh – Triệu Thù. Sau giải phóng, phần lớn thân thích của ông ấy đều ra nước ngoài, chỉ có ông ấy ở lại với vợ, cùng với cháu ngoại duy nhất của họ ở tại nơi này. Mấy năm sau, bọn họ bị buộc phải rời khỏi.
Vận mệnh kì diệu ở chỗ nó có sự luân hồi, sau nửa thế kì, có lẽ nó lại có thể trở lại trong tay của người họ Bùi, nếu lần này anh có thể thuận lợi cứu được cha mình.
Thù Thành bình tĩnh nói: “Không thể đột kích như vậy, buổi tối tổi lẻn vào trước, sau đó trong ứng ngoài hợp, cùng nhau hành động.”
***
Tại thành phố A.
Liên Sơ đang nhìn tờ báo đặt trên bàn đến ngẩn người, chuông cửa chợt vang lên.
Cô mở cửa, thấy rõ người tới không khỏi có chút kinh ngạc: “Viên Ngạn.”
Viên Ngạn cười một tiếng, gương mặt trầm tĩnh lộ ra ý cười: “Đội trưởng Kỳ.”
Liên Sơ sửng sốt, sau đó cũng bật cười. Không nghĩ tới lúc sống còn có thể nghe được người khác gọi mình thế này.
Cô hơi lùi một bước: “Mời vào.”
Hai người vào trong, ngồi xuống, Liên Sơ hỏi: “Sao anh lại tới đây? Tôi nghĩ là anh đã đến thành phố N cùng với Thù Thành.”
“Vốn dĩ tôi cũng đi, chỉ là có việc nên về trước.”
Liên Sơ gật đầu.
Viên Ngạn nhìn cô nói: “Tôi đặc biệt trở lại tìm cô.”
“Cái gì?”
Viên Ngạn dừng một chút, chậm rãi nói: “Theo tình huống vừa quan sát được, có lẽ Đỗ Đình đã không ở lại tại ngôi biệt thự đó nữa rồi.”
Ánh mắt Liên Sơ chợt lóe, không mở miệng.
Viên Ngạn lại tiếp tục: “Dựa theo tính cách giảo hoạt của Đỗ Đình, để thoát ra khỏi chuyện này, rất có thể hôm qua hắn đã bí mật rời đi thậm chí là vượt biên, nếu thực sự đúng là vượt biên, hắn sẽ lựa chọn buổi tối để hành động. Nhưng mà, hắn rời khỏi ngôi biệt thự sớm như vậy để đến chỗ nào? Có lẽ hắn muốn tìm một nơi khác để lẩn trốn, cũng có thể...hắn sẽ tới tìm cô.”
Liên Sơ trợn mắt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn anh ta, không chút gợn sóng.
Viên Ngạn nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, đội trưởng Kỳ, mạo phạm cô rồi. Tôi từng tiếp xúc với Đỗ Đình, hắn chợt nhắc tới cô, đối với chuyện kia, tôi đặc biệt ấn tượng sâu sắc, bởi vì thái độ của hắn rất kì lạ, khiến tôi nảy lên một loại cảm giác nói không nên lời. Sau đó, tôi đã điều tra tư liệu của hắn, thì ra hắn là cộng sự của cô ở đội phòng chống ma túy. Năm đó, chúng ta cùng nhau tra xét và niêm phong Long Vực chính là sản nghiệp của hắn và Dạ Hiển, hắn cũng chính là nhân vật đứng sau trùm buôn thuốc phiện của thành phố Đồng – Dạ Nhiên.
Hắn nằm vùng ở bên cạnh cô, nếu muốn đối phó với một mối họa lớn như cô, hắn chắc chắn đã có rất nhiều cơ hội, nhưng hắn lại không có…Cho nên tôi đoán, rất có thể hắn đã có một loại tình cảm cực kỳ đặc biệt với cô.”
Liên Sơ nói: “Anh nói nhiều như vậy rốt cuộc là có ý gì?”
Viên Ngạn trầm mặc một lúc lâu, trầm giọng nói: “Tôi hy vọng cô có thể hỗ trợ cảnh sát dụ bắt Đỗ Đình.”
Liên Sơ cười lạnh: “Anh nghĩ hắn là kẻ ngu? Chuyện anh có thể nghĩ tới, Thù Thành sẽ nghĩ tới? Sao hắn lại không nghĩ được?”
Liên Sơ đứng dậy bước đến bên cửa sổ, chỉ ra ngoài cửa sổ: “Anh tự nhìn đi.”
Trước sau biệt thự, chỗ sáng chỗ tối mười mấy nơi đều là vệ sĩ đã được Thù Thành bố trí.
Cô lạnh lùng nói: “Những người này, còn có người của các anh, anh cho rằng Dạ Nhiên sẽ không đoán được các anh lấy tôi làm mồi? Anh cho rằng hắn còn có thể lao vào họng súng như một gã điên?”
Viên Ngạn trầm mặc hồi lâu, nói: “Vương Phong chết rồi.”
“Ai cơ?” Liên Sơ nhất thời không kịp phản ứng.
Thuộc hạ đắc lực của Dạ Nhiên, bị bắt vào ngày Hàn Đồng bị giết. Hắn vừa mới mở miệng khai thật tội ác của Dạ Nhiên và Ngu Minh, kết quả chưa đến hai ngày đã đột ngột chết trong trại tạm giam mà không giải thích được.
Vụ án này, cho tới bay giờ vẫn không có đầu mối.
“Thế lực của bọn họ thật đáng sợ, giống như năm đó ở thành phố Đồng, đã thâm nhập đến nội bộ của cảnh sát. Nếu như lần này Dạ Nhiên chạy thoát, không có biện pháp tóm được bọn họ. Cô hiểu rõ về con người Dạ Nhiên như vậy, cũng biết hắn gây ra bao nhiêu cuộc sóng gió, dùng ma túy giết hại bao nhiêu người.”
Trong phòng an tĩnh hồi lâu, Liên Sơ nhướng mắt, chậm rãi nói: “Tôi đồng ý làm chuyện này, nhưng mà tôi có hai điều kiện.”
“Cứ nói.”
Thứ nhất, lần hành động này tất cả nghe theo sự sắp xếp của tôi; thứ hai…Tôi phải nhận được sự đồng ý của Thù Thành trước.”
Sắc mặt Viên Ngạn không khỏi biến đổi, anh ta đặc biệt thừa dịp Thù Thành không có ở đây để nói chuyện này, sao có thể đồng ý?!
Viên Ngan do dự một chút, nói: “Cô suy nghĩ thêm một chút, tôi sẽ tuyệt đối đảm bảo sự an toàn của cô. Bây giờ cô nói với đội trưởng Bùi, chẳng phải sẽ làm anh ấy phân tâm?”
Liên Sơ chậm rãi lắc đầu, nhìn ngoài cửa sổ nói: “Tôi đã đồng ý với anh ấy, tuyệt đối không lừa gạt anh ấy nữa, cũng không tự ý làm bất cứ chuyện gì nữa?”
Chuyện cô cần làm có nguy hiểm, Thù Thành nhất định sẽ không đồng ý, nếu anh ấy biết sẽ lo lắng. Nhưng mà, anh vẫn biết rõ quyền hạn thực sự của mình, cô cũng có trách nhiệm thẳng thắn và trách nhiệm, bởi vì bọn họ chính là vợ chồng.
Cô đã từng tự cho là đúng, tự ý lựa chọn giấu giếm, lựa chọn rời đi, kết quả mới đưa lại hậu quả sau này.
Bề ngoài, cô làm tất cả bởi vì tình yêu, nhưng trên thực tế chỉ là thiếu tin tưởng.
“….Niềm tin tưởng như không thể bị phá vỡ kia lại vì những biểu hiện giả dối và một ít chướng ngại kia đánh gãy triệt để. Anh không tin tưởng sự trong sạch của em, em không tin tình của anh đối với em có năng lực chiến thắng những khuất nhục. Đây mới thật sự là nguyên nhân chủ yếu tạo thành cục diện phía sau. Liên Sơ, chúng ta đừng lặp lại sai lầm đó thêm lần nào nữa.”
Chồng cô là một người đàn ông tay đội trời chân đạp đất, mặc dù anh hết sức chuyên chế, không muốn, không chịu, nhưng anh vẫn hiểu cái gì là cô nên làm, anh có năng lực đảm đương, còn có dũng khí tin tưởng.