Đoán Xem, Anh Yêu Em Nhiều Bao Nhiêu

Chương 51: Chương 51: Giấc mộng dài




Thù Thành giống như rơi vào một giấc mộng dài, âm thanh hỗn loạn ầm ĩ, đột nhiên xuất hiện hình ảnh hỗn loạn, giống như gần trong gang tấc, nhưng lại giống như bị ngăn cách bởi một lớp thủy tinh, khiến cho người ta nghe không rõ cũng không nhìn rõ. Anh thử phá bỏ lớp thủy tinh kia nhưng lại chỉ có thể càng lún càng sâu, cuối cùng rơi vào một mảnh yên tĩnh màu xanh dương đậm.

Không biết trải qua bao lâu, bên tai đột nhiên truyền đến một âm thanh nghe có vẻ rất xa xôi, âm thanh ấy như những gợn sóng mùa hè, ấm áp và sáng lạn, từ xa lại gần, mê đắm chảy vào trong lòng: “…Một nơi nào đó ở thành phố Hắc Long Giang, có người tự nhận đã tận mắt nhìn thấy một vật thể lạ không rõ là đĩa bay hay là phi thuyền, còn chụp được một tấm hình. Liên hệ tới sự kiện “liên kết giữa các vì sao” trước kia, tin tức UFO lần nữa xuất hiện sau 18 năm dẫn tới sự chú ý rộng rãi…Thù Thành, anh nói chúng ta có phải cũng đi xem thử một chút, không chừng thật sự có phi thuyền ngoài hành tinh phóng xạ xuống người anh thì tốt nhỉ?”

Anh bị giọng nói dịu dàng trêu chọc, tâm trạng nhất thời囧 囧.

Cô nói tiếp: “Còn muốn nghe tin tức gì nữa? Hay là tạp chí tài chính và kinh tế? Thôi đi, nghe xong sẽ làm anh hộc máu. Kể từ lúc tin tức anh bị bệnh nặng truyền ra, cổ phiếu công ty của anh đã hạ xuống rất nhiều điểm. Chỉ là anh cứ yên tâm, giá quặng thiếc thế giới cũng tăng rồi, cho nên giá cổ phiếu của công ty sẽ tăng lại rất nhanh thôi. Còn tin tức thế giới, để em xem lại một chút, không có tí lực nào, người dân thế giới tiếp tục ngồi trong nước sôi lửa bỏng, Syria lại sắp có nội chiến…”

Có lúc cô sẽ dùng đến tài hùng biện đồng thời còn phải động tay chân, ví dụ như hiện tại, lật đi lật lại, đèn lên nhấn xuống trên người anh.

“Thù Thành, anh lại gầy đi rồi, xương cốt có điểm dọa người”, cô lập tức an ủi nói: “Nhưng mà vẫn cực kỳ anh tuấn đó. Thật may là ba anh mời được một người đàn ông làm người chăm sóc đặc biệt cho anh, không thể thích anh được…”

Mặc dù anh bất đắc dĩ bị rơi vào trong tình cảnh này, nhưng thật may là cô vẫn luôn mang đến cho anh rất nhiều khoảnh khắc nhỏ nhặt mà thú vị:

“Hôm nay thầy Lý ở hiệp hội mát xa dạy em một chiếu rất đặc biệt, nghe nói rất có hiệu quả khi trị liệu bắp thịt co rút, em làm thử cho anh xem, nếu đau thì phải lên tiếng nha…”

“Hôm nay em đến suối Hương Khê đấy…hoa mai ở đó cũng nở rồi, quả nhiên giống như là anh nói, cả con suối trải đây cánh hao rơi, cực kỳ xinh đẹp. Thù Thành, sang năm chúng ta cùng đến đó được không…”

“Đúng rồi, hôm nay Lâm Trí tới tìm em, nói cho em biết một chút tình huống của anh, còn bảo em đừng lo lắng nữa. Ha ha, anh ấy còn tưởng rằng em không thấy được mặt anh đấy”, trong giọng nói của cô không khỏi lộ ra một tia đắc ý, “Thiệt là, anh ấy cũng không nghĩ đến em là học trò của ai chứ, chỉ có một chút thủ đoạn của lão đầu nhà anh mà muốn ngăn được em? Bất quá, Lâm Trí đúng là một người bạn tốt...Mặc dù con người của hắn hơi đáng ghét một chút nhưng mà mỗi lần chúng ta gặp chuyện không may, anh ấy luôn ở bên cạnh…”

Dần dần, Thù Thành có thể phân biệt được ban ngày và ban đêm: những lúc ồn ào, người đến người đi là ban ngày, những lúc an tĩnh, gió đêm thổi nhẹ, cô theo gió mà đến là ban đêm.

Cô cũng không phải lúc nào cũng lạc quan và vui vẻ như vậy, có lúc cũng sẽ dã man không hiểu chuyện nổi cáu: “…Bùi Thù Thành, tên khốn kiếp, cái người này đã ngủ bao nhiêu ngày rồi còn chưa đủ hả? Nhanh mở mắt lại cho em!” Cần cổ của anh hơi đau nhói, cô cắn xuống một phát, nhưng cuối cùng lại không nỡ dùng lực: “…Tại sao anh còn chưa tỉnh lại, Thù Thành, em hi vọng anh ôm anh một cái…Anh không muốn sao?”

Dường như có thứ gì ướt lạnh thấm ướt cần cổ của nh, trong nháy mắt trái tim đột nhiên co rút từng trận. Anh muốn mở mắt ra, muốn giơ tay, muốn nhìn thấy dáng vẻ của cô một chút, muốn ôm chặt cô....Nhưng có giãy giụa nhiều hơn cũng không dậy nổi một chút gợn sóng lăn tăn.

Qua hồi lâu, cô dùng giọng điệu giống như là đã ngộ đạo nói với anh: "Không sao, anh muốn ngủ thì ngủ đi. Vậy cũng không tồi, ít nhất chúng ta có thể ngày ngày ở chung một chỗ, em vĩnh viễn đều biết được chồng mình vẫn nằm trên chiếc giường kia, vĩnh viễn không cần lo lắng anh càng già cành có mị lực đến kỳ mãn kinh bị một con nhóc chưa dứt sữa câu đi. Được, cứ như vậy đi, cùng lắm thì em sẽ vì anh mà dập đầu năm mươi năm, nếu đến lúc đó anh vẫn chưa tỉnh lại, em liền mỗi người một chai pô-ta-xi--um Xi-a-nit dẫn anh đi..."

Cô gái của anh, trong lòng phải tức giận đến cỡ nào mới có thể nói ra những lời ngu ngốc này?

Anh nhớ em ___ Liên Sơ

***

Thời gian không thể làm gì khác hơn cứ vậy mà trôi qua, chỉ có cô là kì tích trên chặng đường dài bất đắc dĩ này

Những tháng ngày vui vẻ kia lại khiến cho lòng người vỡ vụn.

Tài nghệ mát xa của cô ngày càng thành thục, "...Thoải mái không? Có phải cảm thấy có một luồng nhiệt nóng chảy tới huyệt vị, xoa bóp các huyệt vị này rất có hiệu quả kích thích thần kinh não bộ...Đây là cường gân hoạt huyết....Đây là..." giọng nói của cô nhỏ hơn vài làn, "tráng dương sinh tinh..."

Một luồng nhiệt nóng bất tri bất giác chạy xuống bụng dưới của anh.

Giọng điệu của cô cũng hơi thay đổi, thật nhỏ giọng nói: "Ông xã, anh nói bây giờ XX nó, nó sẽ có phản ứng không?"

Cõi lòng anh không khỏi mong đợi.

Kết quả....

"Ách, đây là cô bổn bồi nguyên..."

Chờ đợi nửa ngày, cuối cùng lại chờ được cô bình tĩnh đem tay di chuyển đến huyệt vị trên bắp đùi anh...Lại một lát sau, cô cực kỳ chán nản dừng lại nói: "Thù Thành, anh khỏi cần phản ứng thật sự cho em xem, em biết rõ chức năng sinh lý của anh bình thường, thật. Lần trước giúp anh tắm, em đã phát hiện. Huyệt vị đó thật sự có hiệu quả như vậy? Aizzz, lúc này anh như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ để em ngồi lên người..."

Giọng nói của cô ngừng lại, anh không nhịn được mà khẩn trương lê.

Một lát sau, cô tưc giận nói: "Không được, không được, đây là bỉ ổi, bỉ ổi anh có hiểu không? Hiện tại anh lại không có ý thức, nếu như em làm chuyện đó...Ai da, thật quá đáng rồi."

Gặp quỷ, ai có thể giúp anh gõ mạnh vào đầu cô một phát không?! Bỉ ôi? Đầu óc của cô rốt cuộ có hình dạng gì?!

Cô dứt khoát đánh gãy ỹ nghĩ không an phận của mình, "Sắc là lưỡi dao sắc bén! Kỳ Liên Sơ, cô đừng có nhìn thấy sắc đẹp lại biến thành cầm thú!"

Thù Thành: "..."

***

Anh đoán thời tiết đã đến khoảng tháng tư và tháng năm, trong không khí phiêu đãng một cỗ hương vị của nắng ấm và hoa quả nhàn nhạt. Nếu như là dĩ vãng, anh có thể cùng cô ngắm nhìn cảnh đẹp mây trên đỉnh núi đẹp tựa khói sương.

Qủa nhiên, cô nói với anh: "Thù Thành, lại đến tháng tư rồi. Có nhớ không? Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt cũng là tháng tư."

Giọng điệu của cô chậm rãi giống như chảy qua một tầng mây mỏng trên bầu trời xanh biếc của thành phố Đồng, ánh nắng tươi sáng của tháng tư.

"Sau đó, cũng gặp lại vào tháng tư..."

Đúng vậy, tại nhà hàng Hạnh Vũ Nam dưới ánh đèn đêm rực rỡ.

"...Thù Thành, nếu anh có thể nhìn thấy em vào một tháng tư khác nữa, em hi vọng khi đó em chưa quá già..."

"Phải rồi." qua một hồi lâu, cô lại nói: "Anh đoán xem vừa rồi ở trong sân em đã nhìn thấy cái gì? Ba mẹ anh cư nhiên đứng ở đó ầm ĩ! Ầm ĩ đến tàn bạo ấy...., nhưng cứ ầm ĩ mãi liền...Ai, hay là anh sớm tỉnh lại đi, nếu không bọn họ thừa dịp anh ngủ thiêp đi chuẩn bị sinh cho anh thêm một đứa em cũng không chừng...."

Thù Thành: Description: Description: -_-|||

Sau đó, giọng nói của cô toát ra một nỗi phiền muộn không đè nén được: "Thù Thành, mặc dù mẹ anh đã lẩn tránh ba mươi năm, nhưng mà vẫn không thoát khỏi duyên phận với ba anh, thật ra, bọn họ như vậy cũng tốt. Thù Thành, không phải muốn em cũng chờ đợi lâu như vậy chứ? Thật ra thì em chẳng sợ gì cả, chỉ sợ thời gian quá dài, anh sẽ quên mất em..."

Trong lòng Thù Thành có một khoảng không chua xót, nhưng mà, trong nỗi chua xót ấy lại mang theo vài phần thản nhiên và ngọt ngào khó tả.

Việc đau khổ nhất trên đời này chính là không có cách nào ôm được người trong lòng.

Nhưng hạnh phúc nhất chính là được người mình yêu vĩnh viễn chờ đợi bên cạnh mình không xa không rời, không bao giờ từ bỏ.

Anh cảm thấy một bên giường ngủ hơi hạ xuống, một thân thể ấm áp nhẹ nhàng dựa sát vào anh.

"Thật xin lỗi, Thù Thành, em có chút mệt mỏi, em có thể dựa vào anh nằm một lát không?"

Cô khẽ tựa người vào vai anh, giống như mọi lần.

Mặc dù bả vai dày rộng rắn chắc của anh nay đã trở nên gầy gò, mỏng mang, nhưng chỉ cần được tựa vào vai anh, cô thấy đã đủ.

Thế giới trở nên tĩnh lặng, dịu dàng.

Anh và cô, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.