Đoán Xem, Anh Yêu Em Nhiều Bao Nhiêu

Chương 6: Chương 6: Tỉnh ngộ




Liên Sơ biết, bây giờ cô cứ trốn trong ngực anh khóc lóc là vô sỉ, giống như Lâm Trí đã nói: không biết xấu hổ!

Anh cho cô mọi thứ, mà cô lại phá hủy mọi thứ của anh.

Tình yêu, sự nghiệp, sự tin tưởng, cùng với hạnh phúc vô cùng tốt đẹp ấy.

Cô có quyền gì mà khóc lóc trong ngực anh, có quyền gì đón nhận sự che chở, ấm áp và tha thứ của anh?

Nhưng mà cô vẫn làm như vậy.

Cô vẫn ôm lấy anh cầu xin tha thứ: “Thật xin lỗi, em sai rồi, Thù Thành, ông xã, thật xin lỗi…”

Ánh mắt của anh chợt run rẩy, nóng bỏng như lửa, mãnh liệt thiêu đốt tất cả yêu hận điên cuồng trong đó.

Anh đưa tay giữ chặt gáy cô buộc cô ngẩng đầu, “Em gọi anh là gì? Gọi thêm lần nữa!”

“Ông xã…Ông xã…Chỉ cần anh còn muốn em…”

Anh lập tức chặn lại môi cô, dây dưa cắn xé, nụ hôn cuồng dã mang theo vị tanh của máu.

“Gọi thêm lần nữa, gọi thêm lần nữa…”

Cô lẩm bẩm gọi anh, giống như đọc một bài thơ tình dịu dàng nhất thế giới.

Anh đặt cô xuống giường, lẳng lặng đứng giữa hai chân cô, thân thể cao lớn của anh giống như một vị thần trong bóng tối.

Cô vui mừng nhưng cũng thật hốt hoảng.

“Thù Thành…”

Anh đột nhiên tiến vào chiếm lĩnh lấy cô, giây phút ấy, cô đau đớn đến run rẩy.

Vừa nhớ lại nơi đó đêm qua đã bị cứng rắn của anh không ngừng gắn bó dây dưa, anh cho rằng cô nhất định không chịu được nữa.

Anh dừng lại, rút ra, lại bị đôi chân dài mềm mại nõn nà của cô quấn chặt giữ lại.

“Đừng lui, Thù Thành, em muốn anh, em cũng rất muốn anh.”

Sự ướt át kích tình lại vỡ đê không thể nào ngăn nổi!

Theo động tác của anh, sự đau đớn và kích thích ở nơi nhạy cảm của cô bỗng chốc lan tràn như đồng cỏ, rung động mãnh liệt, không ngừng dây dưa, tốc độ mỗi lúc một nhanh hơn. Anh giống một chú ngựa hoang bị đứt cương không kiềm chế được cùng cô điên cuồng lắc lư.

Chân cô vòng lên quấn chặt lấy anh, nơi nhạy cảm không ngừng uốn éo, đôi mắt ướt át như hồ nước mùa xuân, hàng mi dày khẽ run rẩy, nét mặt cô trở nên cực kỳ diễm lệ, say đắm cùng hân hoan.

Vẻ mặt của cô bây giờ y hệt với hỉnh ảnh vốn đã khắc sâu trong đầu anh, khiến anh oán hận, khiến anh đau đớn, khiến anh điên cuồng. Anh giống như mãnh thú dùng sức đụng chạm điên cuồng trong cơ thể cô, miệng oán hận hỏi: "Hắn ta giỏi như vậy sao? Hắn cũng giỏi như vậy sao?"

Cô ưỡn thân, móng tay dùng sức đâm vào sống lưng cứng rắn của anh, lưu lại những vết máu đỏ tươi trên đó: "Không...A,....Không có, không có ai hơn anh, không có ai có thể mang lại cho em cảm giác như thế...."

Cô dường như trở lại nhiều năm về trước, trái tim đau đớn xé rách, mệt mỏi, rốt cuộc có thể an tĩnh ngủ một giấc.

***

Đau đớn cả đêm rốt cuộc cũng mang lại cho cô sự an bình, còn có sự tỉnh ngộ từ trong tư tưởng. Liên Sơ tỉnh lại từ rất sớm, nhìn vẻ mặt mệt mỏi đang say ngủ của Thù Thành, bất giác nở nụ cười.

Liên Sơ chưa bao giờ trải qua một đêm ân ái khổ sở và vui sướng như vậy còn đau đớn hơn cả buổi tối ngày tân hôn.

Nhưng sự đau đớn này lại khiến cô tỉnh táo lại.

Nếu như mấy năm trốn chạy cũng chưa từng mang lại sự giải thoát cho cả hai, vậy cứ mặc kệ tất cả, trầm luân cùng với nỗi khổ sở này đi.

Có lẽ sự đau đớn sẽ nhiều hơn, nhưng mà sự hòa quyện giữa niềm vui và đau đớn xác thịt này so với một mình thống khổ lại càng khắc cốt ghi tâm.

Liên Sơ tỉ mỉ quan sát gương mặt anh tuấn của Thù Thành, mặc dù gương mặt của anh không đẹp một cách hoàn mỹ nhưng cánh mũi cao thẳng trông rất khôi ngô. Giống như người ta thường nói, cánh mũi của người đàn ông cao như vậy....Mặt cô bất giác đỏ lên, nhe răng gặm cắn chóp mũi của anh. Ai~ động tác này thật không nhã nhặn chút nào, chỉ là...cô thật sự rất đói nha.

Thù Thành mở mắt ra, nhìn cô ngơ ngẩn, ánh mắt mang theo sự mê hoặc.

"Mau dậy đi, em đói bụng sắp chết rồi." Liên Sơ hung tợn nói.

Hừ, anh nên hầu hạ cô! Ai bảo tối qua anh giày vò cô như vậy? Bây giờ chỉ cần cử động một chút cũng thấy đau đấy.

Thù Thành vẫn kinh ngạc nhìn cô như cũ, ánh mắt giống như còn chưa kịp phản ứng.

Liên Sơ nhíu mi: "Làm gì vậy, còn không mau dậy đi!"

Anh lấy lại tinh thần, gật đầu một cái, chuẩn bị rời giường.

***

Trong phòng bếp, Thù Thành có chút không tập trung đứng chiên trứng gà, thật ra thì trong tủ lạnh cũng không thiếu nguyên liệu nấu ăn, nhưng mà anh hoàn toàn không có tâm trạng để nấu ăn.

Trong nháy mắt lúc mở mắt ra, dường như anh lại nhìn thấy Liên Sơ của mấy năm về trước, cô vợ nhỏ xinh đẹp, vui vẻ lại có chút tùy hứng của anh.

Rốt cuộc bây giờ có phải là mơ không? Còn có giấc mơ mà anh đã trải qua trong suốt nhiều năm này?

***

Liên Sơ nhàm chán nằm trên giường, do dự mất nửa ngày. Chân vừa chạm đất, quả nhiên là đau đến mức phải rên nhẹ một tiếng.

Cô run rẩy bước xuống lầu, tư thế hết sức kỳ quái. Thù Thành quay đầu lại nhìn cô một cái, cũng không nói gì.

Liên Sơ từ từ bước lại, nhìn món trứng gà trong chảo, lắc lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng, sau đó mở tủ lạnh ra, suy nghĩ một chút, lấy ra vài lát bánh mì nướng mứt hoa quả và một cây xà lách. Cô lưu loát rửa sạch, cắt gọn, thêm vài miếng trứng gà cuộn, rau dưa, phớt thêm một ít mứt hoa quả, cắn thử một miếng, cười hài lòng.

"Ông xã, nếm thử một chút." Cô đưa bánh mì cho anh.

Anh cắn một miếng.

"Mùi vị ngon chứ?"

"Không tệ."

''Phần còn lại giao cho anh."

Nói xong hất tay, xoay người bước về phía salon.

"Em bị sao vậy?" Thù Thành nhìn dáng đi kỳ quái của cô hỏi.

Liên Sơ liếc mắt không thèm để ý đến anh.

Anh chạy tới đỡ cô, hỏi: "Đau lắm sao?"

"Nói nhảm, anh cứ thử xem."

"Thử thế nào?"

Đúng vậy nha, thử thế nào? Cô suy nghĩ một lát rồi nói: "....Hay là đi cắt cái bao quy đầu?"

Không khí trong phòng bỗng nhiên bị đóng băng, một con, hai con, ba con quạ bay qua đỉnh đầu.

Được lắm, không phải anh bị ảo giác, Kỳ Liên Sơ thích nói hươu nói vượn đã trở lại rôi.

Anh vung tay một cái, "Tự mình biến đi."

Đổ mồ hôi, cô cúi đầu tiếp tục đi về phòng khách, bước một bước rồi dừng lại, chưa kịp bước đến bước thứ hai thì thân thể đã bị nhấc bổng lên không.

Sắc mặt Thù Thành cực kỳ nghiêm nghị, dáng vẻ rất ngầu.

Liên Sơ cười thầm, anh khinh thường khẽ hừ một tiếng.

Sau đó hai người cùng nở nụ cười.

Nụ cười này pha lẫn chút ưu thương, đã bao lâu rồi bọn họ không nhìn nhau cười như vậy.

Không cần biết tại sao cô lại biến thành như vậy, anh chỉ muốn được đắm chìm trong nụ cười ấy của cô, cho dù đó có phải là mơ hay là cô diễn trò đi chăng nữa.

***

Lúc hai người dùng xong bữa sáng Liên Sơ mở lời hỏi: "Thù Thành, hôm nay anh định làm gì?"

"Em muốn đến chỗ nào? Anh cùng đi với em."

Liên Sơ đẩy đẩy cái mâm, nghiêm mặt nói: "Thù Thành, anh còn phải làm việc, không thể cứ làm như vậy."

Thù Thành lạnh nhạt đáp: "Không cần lo lắng, anh có thể sắp xếp được."

"Vậy sau này? Anh không thể như vậy mãi được, phải làm sao? Bảo người khác đến trông chừng em?"

Ánh mắt anh lạnh xuống, im lặng nhìn cô chẳng nói gì.

"Thù Thành, chúng ta phải thử một lần." Liên Sơ tiếp tục thuyết phục.

"Thử cái gì?"

"Chúng ta thử bắt đầu lần nữa. Anh thử .... tin tưởng em lần nữa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.