Đồng chí Từ Dịch ngoại trừ vết trầy trên mặt ra thì những chỗ khác không có gì đáng ngại.
Yểu Nhiên nhìn Từ Dịch đang phẫn nộ chém giết nhau trong trò chơi, bỗng
nhiên cảm thấy lúc trước mình u buồn thật sự là rất ngốc, lại còn vì vậy mà nhớ tới những chuyện không vui trước kia.
Kỷ Ngân Viễn đi tới cầm lấy tay điều khiển trò chơi còn lại, nhân vật trong trò chơi đang
mất máu nghiêm trọng chỉ biết phòng thủ nhưng chỉ sau hai ba lần bấm của anh nhân vật bắt đầu tấn công kịch liệt, đánh cho đối phương tháo chạy. Từ Dịch bớt chút thời gian nhìn anh, không nói chuyện, chỉ dẩu môi
nghiêm túc đối kháng với anh.
Sự ăn ý của hai người đàn ông trong lúc đó không phải là điều Yểu Nhiên quan tâm, trong mắt cô, cô chỉ cảm
thấy hai người này coi cô không tồn tại, chơi game rất tự nhiên.
Kỷ Ngân Viễn đưa cô đến đây chỉ để cô làm quần chúng xem bọn họ chơi game sao? Vậy có muốn cô tìm một thứ gì đó đến cổ vũ không?
Cô cảm giác một luồng tức giận đang chạy lên não, đang tính toán xông lên
nắm lấy cổ áo của người đàn ông này mắng cho một trận thì vô tình cô
nhìn đến sắc mặt anh nghiêm túc bén nhọn lặng lẽ công kích.
Bén nhọn?
Cô ngẩn người, cái từ này dùng trên người Kỷ Ngân Viễn khiến cô cảm thấy bất ngờ.
Cô đã từng thấy bộ mặt thờ ơ lạnh lùng của anh trong bộ đội, cũng đã từng thấy bộ mặt không đứng đắn, nhưng mà lúc này…
Trong lúc cô thất thần, hai người đàn ông đã kết thúc trận đấu, Từ Dịch ném
cái điều khiển xuống, phun ra một câu nói: “Có người đánh chung quả
nhiên rất kích thích.”
Kỷ Ngân Viễn đứng lên, không nói chuyện,
tầm mắt nhìn chữ Game Over chạy trên màn hình. Từ Dịch chạm vai anh,
cười to nói: “Ngân Viễn, anh có thể rút lui, rõ ràng là cũng thua tôi
thôi.”
Kỷ Ngân Viễn không phủ nhận, Từ Dịch cũng chả quan tâm nói tiếp: “Thế nào cũng cho chút tiền cược đi, hử?”
“Tôi không cần tiền thưởng của anh.” Anh liếc Từ Dịch, người nọ cười hắc hắc không ngừng, “Ai cho anh không cần? Tôi đã suy nghĩ cẩn thận, rốt cuộc
cơ hội bắt anh cũng đã đến.”
Lời nói của Từ Dịch cứ như là người
nông dân sắp thành địa chủ, rất là hãnh diện. Yểu Nhiên bị cuốn hút vào
giọng điệu của anh ta, đứng lên mong đợi. Muốn nhìn kỹ sắc mặt của Kỷ
Ngân Viễn bây giờ ra sao, lại ngoài ý muốn thấy được nụ cười thoáng qua
trên mặt anh rồi biến mất.
Cô ngây ngẩn cả người.
Nụ cười bất đắc dĩ nhưng rất ấm áp, từ đáy mắt lan đến khóe miệng, thời gian chỉ có mấy giây ngắn ngủn nhưng đã bị cô bắt được.
Trước kia… có người cũng thích cười như vậy, chỉ là thời gian qua đi, nụ cười của người đó cũng chỉ còn lại sự hời hợt.
Cô từng cho rằng đời này sẽ không bao giờ gặp được nụ cười như thế nữa,
không ngờ rằng nó lại xuất hiện trên mặt người đàn ông khác.
“Có
một số việc chỉ cần lặng lẽ mà làm, Ngân Tĩnh khá thông minh, sớm muộn
gì cũng sẽ phát hiện.” Kỷ Ngân Viễn nói từ tốn, âm thanh nghe ra cảm xúc khác thường, “Đây là cuộc đánh lâu dài, xem xem ai trong hai người sẽ
là người kiên trì đến cuối cùng.”
Nụ cười trên mặt Từ Dịch dần dần tản đi.
“Có điều, từ nhỏ đến lớn tính tình của Ngân Tĩnh rất kiên cường, mà anh…”
“Tôi cũng khá kiên cường.” Từ Dịch tiếp lời, đáy mắt bắt đầu chậm rãi tích lũy tự mãn.
Cho tới bây giờ lính trinh sát không thiếu kiên trì và nhẫn nại, tuy rằng
anh đã giải ngũ nhưng đặc tính ấy đã chôn sâu vào trong xương tủy sẽ
không bao giờ thay đổi.
Nếu anh có thể dùng mười năm khiến Ngân Tĩnh quen với sự tồn tại của anh thì không sợ cô không tiếp nhận anh.
Trận chiến này không công bằng, thắng bại cũng đã rõ, người thắng nhất định là anh!
Tâm tình Từ Dịch khá tốt, cầm tài liệu đang tùy tiện nằm trên bàn lên, rốt
cuộc Yểu Nhiên cũng đã khôi phục bình thường, thấy anh ta cười cười,
“Tôi đi đưa tài liệu cho Tĩnh Tĩnh, các người cũng đi chung đi.”
Kỷ Ngân Tĩnh trầm mặc không nói, hàng lông mi dài cụp xuống, cúi đầu nở nụ cười.
Trên đường về nhà, bỗng nhiên Yểu Nhiên nói: “Anh cố ý thua Từ Dịch.”
Tuy rằng lúc nãy cô thất thần không kịp nhìn kết thúc, nhưng thái độ của anh không giống bình thường.
Kỷ Ngân Viễn đang chuyên tâm lái xe, nghe cô nói thì quay sang nhìn cô,
Yểu Nhiên hơi nghiêng mặt nhìn ngoài cửa xe, mái tóc mềm mại che đi
khuôn mặt, chỉ lộ ra đường cong ở hàm dưới rất bướng bỉnh.
Dường
như ý thức được cái gì, Kỷ Ngân Viễn giảm tốc độ, dừng xe lại bên đường. Yểu Nhiên quay đầu nhìn anh, đáy mắt đột nhiên sáng ngời, giống như có
ngọn lửa đang nhảy nhót, “Anh nghĩ Từ Dịch và Kỷ tiểu thư đang ở cùng
nhau?”
Nghĩ như vậy là được rồi, anh cố ý thua trò chơi là mượn cớ giúp anh ta.
Kỷ Ngân Viễn nhếch khóe môi, Thư Yểu Nhiên là người khá ngây ngốc, nhưng đối vài chuyện thì rất nhạy cảm, “Nói đúng một nữa.”
Không khí trong xe chợt trầm xuống, anh mở cửa sổ, gió đêm vẫn còn mang theo
nhiệt độ của ban ngày, phảng phất vào mặt, “Thư Yểu Nhiên, em quen trinh sát Mục Thiếu Liên đúng không?”
Đề tài chuyển đổi quá nhanh, cô vẫn còn chưa kịp phản ứng, một lúc lâu sau mới gật đầu nhưng có vẻ khá cứng ngắc.
“Anh ta chính là người đào tạo ra Từ Dịch.” Anh chậm rãi ném ra một quả bom, Yểu Nhiên bị trúng bom nên khá choáng váng.
Nói không kinh ngạc là gạt người, cô không nghĩ Từ Dịch lại là quân nhân,
hơn nữa còn đi theo Mục Thiếu Liên, “Nhìn dáng vẻ của anh ta… giống như
là giảng viên đại học…”
Cô lầm bầm một mình, nhưng lại chọc cười
anh, “Thư Yểu Nhiên, không ngờ em nhìn người rất chuẩn.” Chắc là do học
nhiếp ảnh nên có khả năng nắm bắt được đặc tính của một người.
“Hả?”
“Ở bộ đội Từ Dịch là tham mưu trưởng, vài năm trước được đại học quốc
phòng mời đến làm giảng viên nên bây giờ anh ta quả thật đang làm giảng
viên đại học.” Anh vừa nói xong, Yểu Nhiên liền nắm bắt được vấn đề bất
thường, “Kỷ tiểu thư học bác sĩ ở đại học quốc phòng?”
Sau đó gặp Từ Dịch dạy mình, hai người ăn ý với nhau bắt đầu qua lại…
Nhìn biểu cảm của cô bây giờ có thể biết được cô đang nghĩ cái gì, Kỷ Ngân
Viễn khẽ thở dài, tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ không biết dừng ở nơi
nào, “Quan hệ của Ngân Tĩnh của Từ Dịch còn xa xưa hơn rất nhiều so với
tưởng tượng của em…”
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------
Lúc Kỷ Ngân Tĩnh và bạn cùng phòng ôm sách từ thư viện đi ra, Từ Dịch đã chờ ở cửa rất lâu rồi.
“A, là thầy Từ!” Bạn cùng phòng nhỏ giọng kêu, Kỷ Ngân Tĩnh theo bản năng ôm chặt sách vào lòng.
Trên mặt Từ Dịch còn dán miếng băng cá nhân, thân hình anh đứng dưới đèn
đường trông có vẻ gầy yếu. Dường như nghe được tiếng động bên này nên
anh nhìn lướt qua.
Kỷ Ngân Tĩnh né tránh ánh mắt của anh, cúi đầu quay về, “Chết rồi, tớ để quên thẻ mượn sách trong thư viện rồi, cậu đi về trước đi.”
“Gì?”
Từ Dịch dụi tắt điếu thuốc nhanh chân đuổi theo cô, đưa một xấp tài liệu cho cô, “Kỷ Ngân Tĩnh, đây là bài tập của em.”
Giây phút cả người bị hơi thở của anh bao phủ, cô thức thời lui về phía sau, Từ Dịch buông xấp tài liệu ra nhanh chóng bị gió thổi bay đi, rơi đầy
đất.
“…” Thời gian trầm mặc đang diễn ra giữa hai người.
Trong đầu Kỷ Ngân Tĩnh hơi rối loạn, rất muốn hỏi anh bị thương có nặng
không, nhưng bất kể thế nào cũng không nói ra khỏi miệng được, huống hồ
chuyện lúc sáng cũng không thể trách cô được, nếu không phải anh luôn
níu kéo cửa xe thì…
Cô cắn môi. Đúng vậy, nếu anh buông tay ra thì làm sao có thể bị thương chứ…
Dáng vẻ hai vai cô co lại ôm chặt sách trong lòng làm rất đau lòng, Từ Dịch thở dài, gom tài liệu lại rồi đặt dưới chân cô.
Đáng tiếc, lại đổi lấy sự né tránh về sau của cô một lần nữa.
Từ Dịch chậm rãi nhắm mắt, để cây bút máy trên xấp tài liệu rồi xoay người bước đi.
Anh bước đi không chút do dự muốn ở lại, luôn bắt không giống với ngày thường lấy cô không tha.
Là chán ghét thôi…
Kỷ Ngân Tĩnh gắt gao ôm chặt lấy chồng sách, trong lòng rõ ràng đang đè
nén chua xót làm cho người ta thở không nổi nhưng khóe môi lại nở nụ
cười.
Được rồi.
Cứ chán ghét như vậy đi.
Điều này… vốn là kết quả cô chờ mong.
--- ------ ------ ------ ------ --------
Yểu Nhiên bước ra từ trong phòng tắm, mái tóc ướt át vẫn còn nhỏ giọt xuống đất, cô không kịp lau thì đã chạy nhanh vào thư phòng, hét lên: “Kỷ
Ngân Viễn Kỷ Ngân Viễn, tôi tắm xong rồi!”
Anh ngẩng đầu, gương mặt cô phóng đại trong tầm mắt anh, biên độ động tác khá mạnh nên giăng nước lên mặt anh.
“Nói mau nói mau, tiếp theo thì sao nữa?” Vốn có thể nghe hết chuyện xưa
nhưng người đàn ông này bắt cô phải đi tắm, thật là, muốn làm người khác khó chịu lắm hay sao ấy!
“…” Kỷ Ngân Viễn trầm mặc, chậm rãi lau nước trên mặt.
“Lau khô tóc đi.”
“Đừng lãng phí thời gian, nói nhanh đi! Kỷ tiểu thư đi học ở đại học B xong rồi xảy ra chuyện gì nữa?”
“….”
Anh không để ý tới cô, đi thẳng ra ngoài phòng, Yểu Nhiên va phải cây đinh
cũng không nổi giận, theo sát phía sau anh, “Kỷ Ngân Viễn… này, tôi gọi
anh đấy, có nghe không…”
Khăn lông màu trắng từ trên trời giáng
xuống, che lấp đi đôi mắt to tròn kinh ngạc của cô, Kỷ Ngân Viễn nhẹ
nhàng lau tóc cho cô, từng giọt nước rơi xuống sàn nhà.
Cảm xúc
đỉnh đầu khô ráo khiến người ta dễ dàng rung động, khuôn mặt nhỏ nhắn
của cô bất giác đỏ lên, dần dần, đôi tay bắt đầu dời xuống, xoa nhẹ phía sau thắt lưng cô.