Doanh Trưởng, Bắn Một Phát

Chương 45: Chương 45




Ánh trăng trên cao.

Mục Thiếu Liên đứng một mình dưới tàng cây, đối lập hoàn toàn với sự ồn ào đằng xa.

Giờ tự học buổi tối đã kết thúc, các sinh viên trường đại học S đang tốp năm tốp ba ôm sách về, thỉnh thoảng có mấy sinh viên đi ngang qua bên cạnh Mục Thiếu Liên, tò mò nhìn lại mấy lần.

“Ở đây nhìn gì vậy?” Một thanh niên từ từ đi tới chỗ Mục Thiếu Liên, trông có vẻ cũng là sinh viên, đội một chiếc mũ lưỡi trai thật to che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, lại thêm chỗ này không có đèn đường nên chẳng thể thấy rõ được mặt mũi.

Cậu ta tới ngưỡng mặt nhìn theo hướng Mục Thiếu Liên nhìn.

Ký túc xá nữ ?

Dường như nhận thấy được sự kinh ngạc của cậu thanh niên, Mục Thiếu Liên rút tay phải đang từ trong túi quần ra, chỉ về phía đó, “Trước kia, cô ấy.... ... Ở lầu đó.” Giọng Mục Thiếu Liên đầy vẻ cô đơn, “Nhưng, đã là chuyện của nhiều năm trước rồi.”

“... ........” Cậu thanh niên im lặng một lúc, sau đó giơ tay đè lại vành nón, giọng buồn buồn, “... ... Anh còn nhớ?”

Mục Thiếu Liên cười nhạt, “Nhớ chứ.”

Nhớ vô cùng rõ. Ấm áp đã chôn giấu trong lòng nhiều năm, cho dù có chết cũng không quên được.

Những kí ức.... ... Đã từng cùng nhau.......

“Anh....... Mới vừa đi thăm chị ấy?”

“Ừ.”

Mục Thiếu Liên nhắm mắt lại, “Đã rất nhiều năm tôi không đi thăm cô ấy.... .....”

“... ....” Cậu thanh niên lại trầm mặc, giơ tay ép vành nón càng thấp hơn nữa.

“Thư Yểu Ninh vẫn chưa bị bắt.”

Nghe vậy, cậu thanh niên sửng sốt mấy giây, nhưng tiếp theo đã hiểu ra, “Nhà họ Thư đang bị giám thị, chỉ cần Thư Yểu Ninh vừa lộ mặt, thì dù có chắp cánh cũng khó thoát. Nhưng.... ......” Dừng một chút, cậu ta tiếp, “Nếu anh không về, bọn họ nhất định sẽ nghi ngờ anh.”

Mục Thiếu Liên cười lạnh, “Nếu tôi dám làm, sẽ không sợ bị bọn họ biết.”

“Hả? Vậy còn Thư Yểu Khởi?”

“... .......” Mục Thiếu Liên trầm mặc.

Khởi Khởi không có tội gì hết, là do mình kéo cô ấy vào, “Theo ý cô ấy đi, nếu cô vẫn muốn tiếp tục ở lại bên cạnh tôi, vậy.... ...”

“Cô ta nhất định muốn.” Cậu thanh niên châm chọc nói, “Vì cô ta vẫn luôn cho rằng, người Thư Yểu Nhiên yêu là anh mà, không phải sao?”

Việc Thư Yểu Khởi luôn muốn tranh giành với Thư Yểu Nhiên cũng không phải là bí mật gì. Một lớn lên trong hạnh phúc, một lưu lạc bên ngoài chịu nhiều đau khổ, chênh lệch quá lớn như vậy, cho nên mới muốn cướp đi tất cả hạnh phúc của chị mình.

Dù sao chị ta được yêu thương từ nhỏ, vẫn luôn muốn cái gì được cái đó, là chị ta chiếm đoạt yêu thương vốn thuộc về mình đã nhiều năm, cũng đã đến lúc mình phải đòi lại rồi! Đó chính là suy nghĩ của Thư Yểu Khởi.

“Ý của cậu là, nếu Khởi Khởi biết người trong lòng Yểu Nhiên là Kỷ Ngân Viễn, cô ấy sẽ vứt bỏ tôi mà đi tìm anh ta?” Mục Thiếu Liên nửa đùa nửa thật nói, vừa nghĩ tới Yểu Nhiên, tâm trạng nặng nề có vẻ như giảm hẳn.

“Anh có thể thử xem.” Cậu thanh niên thản nhiên đáp, rồi bỗng ngước mắt nhìn Mục Thiếu Liên, “Anh làm như vậy, không sợ Thư Yểu Nhiên sẽ trách anh sao?”

Dù Thư Yểu Nhiên không thích gia đình mình, nhưng người thân vẫn là người thân, Thư Yểu Ninh cũng đã từng rất yêu thương Thư Yểu Nhiên, Thư Yểu Nhiên thật sự có thể thờ ơ như không?

“Có lẽ vậy.” Mục Thiếu Liên bất đắc dĩ nói.

Yểu Nhiên nghĩ gì, Mục Thiếu Liên cũng không biết rõ, chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Cậu thanh niên thở dài một hơi, rồi xoay người bước đi.

Mục Thiếu Liên chợt gọi, “A Úy.”

Cậu thanh niên dừng bước.

“Chuyện của Tống Quân, cám ơn cậu.” Mục Thiếu Liên nhỏ giọng nói.

“... .....” Cậu thanh niên bỗng cảm thấy rất buồn cười.

Xét ra quan hệ của cậu ta và Tống Quân thân hơn nhiều, những lời này không nên do Mục Thiếu Liên nói ra mới đúng.

“Những lời này, phải là tôi nói mới đúng.”

Mục Thiếu Liên đứng yên nhìn theo bóng lưng cậu thanh niên, cười rất dịu dàng.

Khi Yểu Nhiên chạy vào đại học S, vừa lúc đụng phải một cậu thanh niên đội nón lưỡi trai đè vành xuống rất thấp đi ngang qua. Cô không hề chú ý, nhưng Kỷ Ngân Viễn bên cạnh thì nhìn chăm chú cậu ta mấy giây rồi mới bước tiếp.

Cậu ta càng đè vành nón xuống thấp hơn nữa, chờ hai người đi xa, mới quay đầu lại nhìn một cái.

Kỷ Ngân Viễn và Yểu Nhiên chạy vòng vòng khắp trường, rốt cuộc mới tìm thấy Mục Thiếu Liên ở cửa thư viện.

Giờ phút này, Mục Thiếu Liên đang ngồi trên sân cỏ, nhàn nhã ngắm sao trời, thấy Yểu Nhiên thì mỉm cười phất tay, “Chào buổi tối!”

“... ......” Yểu Nhiên bỗng cảm thấy đầu đau dữ dội, nhớ tới tâm tình lòng nóng như lửa đốt của mình vừa rồi, rốt cuộc hiểu ra tại sao khi đó Tiểu Triệu lại tức giận đến vậy.

Yểu Nhiên hít sâu một hơi, tiến lên hỏi, “Chuyện này do anh lộ ra phải không?” Mặc dù cô rất rõ, trừ Mục Thiếu Liên ra không còn ai khác, nhưng vẫn muốn nghe chính miệng Mục Thiếu Liên thừa nhận.

Mục Thiếu Liên thu hồi nụ cười, “Thật ra không cần hỏi, trong lòng em đã sớm có đáp án!”

“Tôi.... ....”

“Em rất rõ, chỉ có thể là tôi.” Mục Thiếu Liên bình tĩnh ngoài dự đoán, không đợi Yểu Nhiên mở miệng, lại nói tiếp, “Tôi đã cảnh báo em từ trước rồi, không phải sao?”

Yểu Nhiên trợn to hai mắt.

“Anh sẽ không để Tống Quân phải chết vô ích.” Vẻ mặt hung ác của Mục Thiếu Liên ngày đó hiện lên trong đầu Yểu Nhiên, “Tuyệt đối không!”

Yểu Nhiên sợ hãi lùi về sau một bước.

Đúng vậy, anh ta đã cảnh báo từ trước!

Người nhà họ Thư hại chết Tống Quân, giờ anh ta thay Tống Quân đòi lại công bằng, cô có tư cách gì mà ngăn cản?

Huống chi, vốn do Thư Yểu Ninh có lỗi trước.......

Yểu Nhiên cười khổ, “Tôi.......hiểu rồi.”

Mục Thiếu Liên nhìn Yểu Nhiên một cái, tựa hồ muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Yểu Nhiên lui về phía sau Kỷ Ngân Viễn, nhẹ giọng nói, “Đi thôi.”

Yểu Nhiên đi rồi nhưng Kỷ Ngân Viễn vẫn còn nán lại, “Anh đã chọn cách tệ nhất. Yểu Nhiên chỉ muốn một cái cớ.”

Không ngăn cản Mục Thiếu Liên là vì cô không thể ngăn cản, cô nợ Tống Quân quá nhiều, cũng nợ Mục Thiếu Liên quá nhiều, nhưng nhà cô.......

Có lẽ, Yểu Nhiên chỉ có thể vờ như không biết chuyện gì. Hôm nay cô không có gặp Mục Thiếu Liên, cũng không nghe anh ta nói những lời kia, ......

Dù cô có hận cái gia đình kia, cũng không cách nào tự tay hủy diệt nó được.

Cho nên, khiến cho bọn họ tiếp tục nghi ngờ người để lộ ra là cô, vậy Mục Thiếu Liên sẽ an toàn.

Đây là điều duy nhất.... .... Cô có thể làm được cho Mục Thiếu Liên.

Mục Thiếu Liên đứng lên, vỗ vỗ cỏ vụn trên quần, “Vừa lúc có một lý dó để cô ấy cách tôi rất xa, không phải sao?”

“Cô ấy không nghĩ như vậy.”

“Nhưng thế này là tốt cho cả cô ấy và tôi.” Mục Thiếu Liên nghiêm túc nhìn Kỷ Ngân Viễn, “Thư Yểu Nhiên...... Giao cho anh vậy!” Nói xong, Mục Thiếu Liên cảm thấy cả người mình như nhẹ hẳn.

Thật ra, trong lòng Mục Thiếu Liên cất giấu một bí mật không ai biết.

Ban đầu, Mục Thiếu Liên tiếp cận Yểu Nhiên.... ... Là có mục đích!

Ngay từ khi Yểu Nhiên lên năm hai trung học, Mục Thiếu Liên đã âm thầm chú ý cô, đến nỗi cô có thể thi đậu đại học S, cũng là nhờ anh ta ngầm giúp đỡ.

Cố ý hỏi han ân cần, cố ý quan tâm chăm sóc, thậm chí còn tự xưng ‘ba ba’ cũng là vì một người, Tống Quân.

Mục Thiếu Liên muốn cứu Tống Quân, muốn thông qua Yểu Nhiên tiếp cận với Thư Yểu Ninh, nhưng...... Lại thất bại.

Mục Thiếu Liên chỉ có một cơ hội, và đã trả giả quá đắt, anh ta hoàn toàn mất đi Tống Quân.

Lúc này, đối với Mục Thiếu Liên mà nói, Thư Yểu Nhiên đã không còn giá trị lợi dụng, nhưng, Mục Thiếu Liên bỗng phát hiện ra, mình không cách nào mặc kệ cô được.

Nhập vai quá sâu!

Huống chi, vẫn quan tâm chăm sóc cô như bình thường, sẽ giúp Mục Thiếu Liên thôi miên mình là.... ... Tống Quân vẫn còn đây.

Giống như, Yểu Nhiên vẫn luôn không tin Tống Quân đã chết.

Hai người họ như hai gốc dây leo cần phải có cổ thụ mới sống được, giờ cổ thụ không còn, nếu muốn tiếp tục sống, ngoại trừ tìm một cổ thụ khác thì chính là nương tựa lẫn nhau.

Mà rất rõ ràng, hai người họ đã lựa chọn cách sau, còn Thư Yểu Khởi thì lại nhầm lẫn cái ‘kéo dài hơi tàn’ này thành tình yêu. Cho nên sau đó, Mục Thiếu Liên tương kế tựu kế, trở thành chồng của Thư Yểu Khởi.

Chuyện phát triển tới tình trạng này, Mục Thiếu Liên đã không còn đường lui.

Không có Tống Quân, về sau thế nào Mục Thiếu Liên đều không quan tâm, nhưng Yểu Nhiên thì khác, khó khăn lắm cô mới tìm được một người thật lòng yêu mình, hạnh phúc gần trong gang tấc, làm sao Mục Thiếu Liên có thể tiếp tục ràng buộc không cho cô giải thoát?

Lúc ở công viên, khi Yểu Nhiên nói ‘giữ một khoảng cách’, cũng đồng nghĩa đã tỏ rõ thái độ. Cô chuẩn bị bắt đầu lại lần nữa, mà người cho cô dũng khí này, chính là Kỷ Ngân Viễn.

“Không làm như vậy không được?” Nếu là bình thường, Kỷ Ngân Viễn nhất định sẽ không phí lời rồi, nhưng giờ thái độ của Mục Thiếu Liên khiến Yểu Nhiên rất khổ sở, mặc dù cô không nói ra, nên anh không thể thờ ơ.

Mục Thiếu Liên chậm rãi gật đầu, lặp lại câu nói kia lần nữa, “Thư Yểu Nhiên..... Giao cho anh vậy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.