Tính ra Yểu Nhiên và Kiều Dịch khá may mắn, vừa trèo lên đỉnh núi không
bao lâu đã gặp được đội cứu trợ. Đội cứu trợ nghĩ lầm hai người là dân
gặp nạn, bèn đưa đến chỗ tập trung dân gặp nạn.
Ở đó, người bị thương nằm la liệt, từ người già cho tới trẻ nhỏ, khiến Yểu Nhiên vừa nhìn thấy đã bị dọa sợ.
Yểu Nhiên vẫn tưởng rằng không khí bên huyện Y đã đủ khẩn trương, không ngờ bên này chỉ có hơn chứ không kém.
Vì ở đây không đủ quân, Yểu Nhiên và Kiều Dịch chỉ có thể tạm thời gác
lại việc đi tìm người, giúp các binh sĩ chăm sóc người bị thương. Trong
lúc đó, cô nhân cơ hội hỏi các binh sĩ tình hình đại khái.
Nhóm Kỷ Ngân Viễn là nhóm đầu tiên đi vào thành phố M, nhưng trên đường
không biết đã xảy ra chuyện gì mà cả bốn người đều bị mất liên lạc....
.... Hôm nay đã là ngày thứ sáu. Tên họ đã đủ tiêu chuẩn nằm trong danh
sách những người cần được cứu trợ.
“Yểu Nhiên, đưa băng cho tôi.” Kiều Dịch cúi đầu rửa vết thương cho
người bị nạn, nên không rảnh tay. Yểu Nhiên sững sờ đáp một tiếng, hai
mắt nhìn xa xa, nhưng không hề động đậy gì. Bây giờ bên tai cô chỉ có
tiếng rên rỉ khổ sở của những người bị thương.
Kỷ Ngân Viễn, chẳng lẽ anh định biến mất luôn sao?
“... ... Yểu Nhiên! Yểu Nhiên?” Kiều Dịch chờ mãi không thấy băng đâu,
quay đầu lại gọi, thì thấy bộ dáng sững sờ của Yểu Nhiên, “Này, nghĩ gì
vậy?”
“Hả?” Yểu Nhiên giật mình đáp.
“Băng.” Kiều Dịch lập lại. Yểu Nhiên vội vàng đưa băng tới.
Kiều Dịch cẩn thận băng vết thương lại, sau đó đưa tay về phía Yểu Nhiên, “Kéo.”
“... ........”
“Kéo.... ......”
“... ........” Lại không phản ứng.
Kiều Dịch thở dài, “Yểu Nhiên, đưa cho tôi cây kéo.”
“Hả? À.... .....”
“Cô sao vậy? Cứ mất hồn nãy giờ.” Kiều Dịch cúi đầu, tỉ mỉ cắt bỏ băng dư xong lại đi băng bó cho một người khác.
Yểu Nhiên đáp, “Tôi cũng không biết bị sao nữa, đầu óc giống như bị đông đặc lại, không thể tập trung tinh thần làm bất kỳ việc gì.” Cô ôm đầu
lầm bầm, “Kỷ Ngân Viễn, nếu anh không nhanh quay về, tôi sẽ biến thành
kẻ ngốc mất!”
“Là vì lo lắng cho người yêu của cô?” Kiều Dịch không nghe thấy câu sau
của Yểu Nhiên, nhưng vẻ mặt cô hiện giờ đã thể hiện rất rõ điều đó.
Tâm trạng Kiều Dịch bây giờ cũng không khá hơn Yểu Nhiên bao nhiêu, vì người Kiều Dịch muốn tìm vẫn chưa tìm được.
“Ừ!” Yểu Nhiên gật đầu, “Tôi rất rất lo lắng, lo sắp điên rồi.... ....” Cô cảm thấy mũi ê ẩm, hốc mắt càng ngày càng nóng.
Yểu Nhiên cảm giác mình bị Kỷ Ngân Viễn làm hư rồi, mỗi khi cô khổ sở
tủi thân, anh đều ở bên cạnh an ủi, nên giờ cô không cách nào kiên cường nổi nữa. Thư Yểu Nhiên hiện giờ đã trở nên yếu đuối, chỉ chút chuyện
nhỏ cũng có thể bị đánh bại.
“Tôi muốn đi tìm anh ấy, nhưng lại sợ nếu rời khỏi, mà anh ấy liên lạc với đội cứu trợ, như vậy sẽ bỏ lỡ mất.....”.
Kiều Dịch lẳng lặng lắng nghe. Loại cảm giác này.... ..... Cô hiểu.
Đúng lúc này, sau lưng Yểu Nhiên bỗng vang lên tiếng kêu, “Thư Yểu Nhiên!”
Yểu Nhiên giật mình quay đầu lại, thấy một nhóm binh sĩ đang tới đây, đi đầu chính là Lâm Diệu.
Yểu Nhiên vui mừng, vội đáp, “Lâm.......”
“Liều quá, cô theo tôi tới đây làm gì!” Lâm Diệu tức giận nói, kéo tay Yểu Nhiên đi ra ngoài, “Nhanh trở về huyện Y đi!”
Hiện giờ tình hình ở thành phố M hết sức khẩn trương, Ngân Viễn lại
không rõ tung tích, thật không biết Tiền Dư làm ăn thế nào mà canh một
cô gái cũng canh không xong!
Lâm Diệu thầm mắng Tiền Dư không biết bao nhiêu lần, cũng giận Yểu Nhiên không nghe lời, vốn dẫn cô tới huyện Y là nghĩ để khi tìm được Ngân
Viễn, hai người có thể lập tức thấy nhau. Giờ thì tốt rồi, đúng là tự
đào hố chôn mình!
“Tôi không đi!” Yểu Nhiên vừa nghe thấy Lâm Diệu muốn cô quay về huyện
Y, lập tức dừng bước, không thấy được Kỷ Ngân Viễn bình an, sao cô có
thể đi, “Ở đây không đủ người, tôi ở lại giúp một tay không được sao?”
“Dù có thiếu người, cũng không thể giữ cô lại! Nếu chẳng may có chuyện
gì, đến lúc đó tôi biết ăn nói thế nào với Ngân Viễn chứ!”
Lâm Diệu vừa kéo Yểu Nhiên vừa ra lệnh cho một binh sĩ lập tức dẫn cô trở về huyện Y.
Nhưng cô lại ôm chặt gốc cây ven đường, sống chết không chịu buông tay.
“Thư Yểu Nhiên, bây giờ tôi đã đủ bận rồi, cô đừng ở đây làm loạn thêm nữa!” Lâm Diệu thực sự nổi giận.
Yểu Nhiên vừa ôm gốc cây vừa nói, “Tôi cho anh biết, không thấy Kỷ Ngân
Viễn tôi tuyệt đối sẽ không đi!” Cô la to khiến rất nhiều người nghe
thấy quay đầu lại nhìn.
“Anh đừng nghĩ tôi sẽ ngoan ngoãn quay về huyện Y!” Yểu Nhiên đã tính
tới tình huống xấu nhất, nếu lần này quả thật không thể ở lại, cô sẽ
tiếp tục trốn nữa, không đi tìm Lâm Diệu mà tự mình đi kiếm Kỷ Ngân Viễn luôn.
Không tìm được anh, cô quyết không từ bỏ!
“Thư Yểu Nhiên! Cô......” Lâm Diệu nghẹn lời.
Đối với người đã quyết tâm ăn vạ, thì có nói gì cũng vô ích!
“Lâm Diệu, anh cho tôi ở lại đi.... .....” Yểu Nhiên thấy vậy lập tức
tiếp lời, “Tôi nhất định sẽ nghe lời anh, tuyệt đối không làm loạn.”
“... .....” Lâm Diệu đỡ trán, cảm thấy đầu càng ngày càng đau.
Biết vậy ngay từ đầu đã không dẫn cô đến đây!
“Tôi xin hứa!”
Lâm Diệu thấy Yểu Nhiên nghiêm túc giơ tay lên thề, bất đắc dĩ hỏi, “Thật không về?”
Yểu Nhiên gật mạnh.
“Cô chỉ có thể ở lại nơi đóng quân, tôi sẽ cho người trông chừng cô.”
“Không thành vấn đề.”
“Nếu cô dám lén chạy tới chỗ nguy hiểm, tôi nhất định sẽ......”
“Đưa tôi về huyện Y chứ gì!” Yểu Nhiên nháy mắt mấy cái, cười làm lành,
“Anh yên tâm, nếu tôi làm trái lời hứa, không cần anh mở miệng, tôi cũng sẽ lập tức cuốn gói!”
Lâm Diệu đành chấp nhận, không biết mình thỏa hiệp có phải là quyết định chính xác hay không.
Yểu Nhiên thấy Lâm Diệu đã đồng ý mới thở phào nhẹ nhõm, “Được rồi, anh mau nói cho tôi biết, Kỷ Ngân Viễn, anh ấy......”
“Vẫn chưa tìm thấy!” Lâm Diệu đáp, “Tôi sẽ tiếp tục dẫn người đi kiếm, cô hãy ở yên đây, chờ tin của tôi.”
Yểu Nhiên thất vọng “Ừ.” một tiếng.
Lâm Diệu sắp xếp cho Yểu Nhiên xong, lập tức liên lạc với Tiền Dư, báo
bình an. Hai người đều tức giận, mà nguyên nhân tất nhiên là từ Thư Yểu
Nhiên không biết nghe lời kia.
“Cậu được lắm, Tiền Dư!” Lâm Diệu như ăn phải thuốc súng, “Nhờ cậu trông coi cô ấy, kết quả cậu lại để người ta một mình trèo núi tới đây.”
“Hừ! Cậu còn mặt mũi la lối ?!” Tiền Dư rống lại, “Cậu không nói tiếng
nào đã chạy tới đó thì thôi đi, ném lại cái cục nợ đó cho tôi làm gì?
Thư Yểu Nhiên có tay có chân, muốn trốn đi, chẳng lẽ tôi phải cưa chân
cô ta để giữ lại!”
“Nếu biết cậu làm việc không đáng tin như vậy, tôi đã không để Thư Yểu Nhiên ở chỗ cậu!”
“Lâm Diệu!” Tiền Dư đập mạnh xuống bàn, “Cậu lặp lại lần nữa xem!”
“Bây giờ tôi không có tâm tình nói nhảm với cậu. Trong tay cậu còn có bao nhiêu nhân viên cấp cứu?”
Tiền Dư cũng biết hiện giờ không phải là lúc cãi nhau, bèn nghiêm túc
nói, “Năm. Tình hình ở huyện Y đã được khống chế, nếu không có gì ngoài ý muốn, chỉ cần giữ lại hai.”
Nhiều năm phối hợp ăn ý với nhau, nên không cần Lâm Diệu mở miệng, Tiền
Dư đã hỏi tiếp, “Vật tư cứu tế bên cậu chắc không còn lại bao nhiêu đúng không?”
“Ừ, nhiều nhất cũng chỉ chống được tới tối mai.”
Tiền Dư nhíu mày, “Chừng sáng mai vật tư sẽ tới. Đến lúc đó tôi sẽ đưa sang cho cậu ngay.”
Lâm Diệu bổ sung, “Cả ba nhân viên cấp cứu nữa.”
“Biết rồi.”
Nhanh chóng giải quyết xong chuyện gấp, Lâm Diệu lại tiếp tục tập hợp binh sĩ tiếp tục đi tìm người mất tích.
Yểu Nhiên nhìn theo bóng lưng của đoàn người, càng ngày càng thấy lo. Trời tối thế này, họ có thể tìm thấy người không?
May mắn là, Kiều Dịch đã tìm được người muốn tìm.
“Cố Hoài Thần? Anh ta chính là người Kiều Dịch muốn tìm?” Yểu Nhiên thấy hai người kia nắm tay thân mật thì ngạc nhiên tự lẩm bẩm.
Kiều Dịch khẽ liếc Cố Hoài Thần, “Hai người biết nhau?”
Cố Hoài Thần gật đầu giải thích, “Cô ấy là bạn gái của Ngân Viễn.”
Kiều Dịch kinh ngạc nhìn Yểu Nhiên.
Yểu Nhiên nhìn chằm chằm Cố Hoài Thần hỏi, “Sao anh lại ở đây?”
“Câu này phải để tôi hỏi cô mới đúng!” Cố Hoài Thần nhăn mày, “Cô không ở thành phố S, chạy tới đây làm gì?”
Cố Hoài Thần biết Kỷ Ngân Viễn tuyệt đối sẽ không cho phép Yểu Nhiên tự mình đến nơi nguy hiểm thế này.
“Tôi tới tìm Ngân Viễn.”
“Cô ở đây chỉ thêm phiền thôi!” Cố Hoài Thần nói giống y lời Lâm Diệu,
“Mấy giờ sau sẽ có một tổ cứu trợ tới đây, đến lúc đó tôi sẽ nhờ người
dẫn cô về.”
Yểu Nhiên lui ra sau một bước, “Tôi không đi!”
Tại sao ai cũng muốn đuổi cô về hết vậy?
Cố Hoài Thần không thèm quan tâm đến kháng nghị của Yểu Nhiên, nghiêng
đầu nắm chặt tay Kiều Dịch, chậm rãi nói, “Em cũng về huyện Y đi.”
“Nhưng.......”
“Kiều Dịch, đừng khiến tôi phải lo lắng.” Bây giờ Kỷ Ngân Viễn sống chết chưa rõ, động đất thì vẫn còn, thật sự không thể để Kiều Dịch ở lại,
“Đến huyện Y, tôi sẽ nhờ người đưa em về thành phố B....... Chờ tôi về!”
Kiều Dịch nhìn sâu vào đôi mắt tràn đầy tình yêu kia, không cách nào nói ra lời phản bác được, “Cố Hoài Thần......”
Đúng lúc này, mặt đất lại rung lắc dữ dội, Cố Hoài Thần lập tức cúi thấp người che cho Kiều Dịch, “Cẩn thận, lại động đất!”
Mấy ngày nay, Cố Hoài Thần đã quá quen với những đợt động đất bất ngờ
thế này. May là ở đây cực kỳ trống trải nên cũng không gây ra ảnh hưởng
gì lớn.
Mấy người dân gặp nạn đều lẳng lặng ôm nhau thành từng nhóm ba người.
Dường như đã thành thói quen, hoặc nói đúng hơn là đã chết lặng.
Yểu Nhiên đã từng gặp phải động đất ở huyện Y, nhưng lần này bị bất ngờ
nên không kịp đề phòng, lảo đảo mấy bước rồi té cạch xuống đất.
Bên kia, Cố Hoài Thần đang ôm Kiều Dịch thật chặt, như đang bảo vệ một
thứ gì đó hết sức quý giá....... Khiến người ta hết sức hâm mộ.
Đặc biệt, ở trong mắt một người.... ..... Đang có người yêu bị mất tích như Yêu Nhiên, thì cảm giác hâm mộ càng nhiều hơn.