Một lần nữa Kỷ Ngân Viễn phải trở về phòng bệnh của ông tư lệnh Kỷ, ông cụ hừ hừ không thèm để ý đến anh.
Anh không hiểu lắm nhưng thấy ông Kỷ như vậy thì lại buồn cười: “Ông nội,
ông sao vậy?” Cố ý gọi anh quay lại là muốn cho anh xem sắc mặt ông bây
giờ sao?
Ông Kỷ tức giận nói: “Nha đầu, nói chuyện tốt anh con làm ra nghe một chút.”
Kỷ Ngân Viễn hiểu ra, thì ra là đang bực anh. Em gái nhỏ tiến bộ không ít, đã học được cách đâm chọc lén mét với người lớn rồi, đứng lên liếc Kỷ
Ngân Tĩnh đang ôm tiểu Quai trong lòng.
Trời đất chứng giám, cô rất là tốt bụng, tốt bụng làm chuyện xấu mà thôi.
“Nói một chút đi, phê phán anh không đúng cái gì trước mặt ông nội?” Anh tìm chỗ ngồi xuống, bắt đầu suy nghĩ có phải gần đây mình đã khi dễ con bé
quá độc ác hay không mà con bé phải tố cáo với người lớn. Ông Kỷ nhìn
dáng vẻ thanh thản của cháu trai mà tức giận quát: “Doanh trưởng đoàn
lính dù 127 Kỷ Ngân Viễn, bước ra khỏi hàng!”
“Vâng” Hình như là
ông đang rất tức giận, trong lòng anh thầm thở dài. Nhìn thế trận này
chắc là em gái nhỏ đang nói chuyện gì rất nghiêm trọng mới để ông tức
giận như thế.
“Nghe nha đầu nói, hai ngày trước con chuốc say một cô gái còn mang người ta về nhà nữa hà?”
“Con chuốc say Thư Yểu Nhiên?” Anh liếc nhìn em gái, đúng là không phí công
học bác sĩ, khoa trương như thế cũng nói ra được. Kỷ Ngân Tĩnh cảm thấy
có ánh mắt sâu xa đang nhìn sau lưng đổ mồ hôi lạnh: “Khụ khụ, ông nội,
cái đó…..là tự Thư tiểu thư uống say.”
“Cho dù tự uống say cũng
không thể mang về nhà.” Nói đến đây ông cụ bắt đầu nổi nóng, ông cụ
không còn sức để suy nghĩ nhiều nữa: “Khách sạn để làm gì, không đưa
người ta đến khách sạn ở một đêm được sao?”
“Dạ, dạ, dạ ông nói
rất đúng.” Kỷ Ngân Tĩnh cười gượng, âm thầm mắng mình lần thứ N không tự chủ được cái miệng. Vốn là muốn xem kịch hay thế mà giờ lại hại mình bị mắng.
Ông Kỳ hừ hừ nói: “Ngân Viễn, con nói đi, phải giải quyết chuyện này như thế nào.”
Kỷ Ngân Viễn trầm ngâm một lúc rồi nói: “Không thể để cho cô ấy chịu thiệt, đương nhiên là phải gánh vác trách nhiệm.”
“…………” Anh dứt khoát thỏa hiệp như vậy khiến ông Kỷ có chút ngoài ý muốn. Cho đến lúc này, ông mới tỉnh táo nhìn kỹ lại vấn đề.
Ngân Viễn đem một cô gái uống say về nhà, sau đó hai đứa qua đêm trên một
cái giường, bây giờ không nói hai lời đã thừa nhận sai lầm………Theo như
ông hiểu về đứa nhỏ này, nếu như không thích thì đến chết nó cũng không
chấp nhận.
Chuyện này đúng là càng nghĩ càng mất sức.
Ông
Kỷ chần chừ làm sao anh không hiểu được chứ, chỉ là có một số việc nói
ra hết sẽ không còn ý nghĩa, anh cười cười nói: “Ông đừng nghĩ nhiều,
bồi dưỡng thân thể cho tốt mới là chuyện quan trọng.”
Ông Kỷ tĩnh lại, trong lòng biết chuyện này không thể gấp được, nặng nề thở dài nói: “Về sau ông sẽ tính từ từ với con.”
“Vậy con về quân đội trước.” Nói xong anh liếc sang Kỷ Ngân Tĩnh: “Trong
khoảng thời gian này tốt nhất là em nên ở bệnh viện chăm sóc cho ông
nội.”
Kỷ Ngân Tĩnh vội vàng gật đầu.
Cùng lúc với lúc cháu đức tôn bị ông nội nhắc nhở, Thư Yểu Nhiên cũng không an ổn thái dương giật giật còn nhảy mũi liên tục.
Bị cái gì vậy…….cô vuốt chóp mũi đã đỏ chót, đôi mắt có một tầng nước vương vấn.
“Bệnh sao?” Đồng nghiệp tòa soạn nhô đầu từ trong xe ra hỏi. Cô mở cửa xe
ngồi lên, thất vọng nói: “Chắc là có người nào đang nói xấu tôi.”
Hai tay đặt sau ót, tâm tình cô buông lỏng tất cả, bận rộn cho tới trưa
cuối cùng cô có thể rảnh rỗi nghỉ ngơi một lát rồi. Cô gái đồng nghiệp
bên cạnh không ngừng nói chuyện, không phải A gia trưởng thì cũng là B
nhà nghèo.
Cô nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của mình trên kính xe, thở dài. Cô chưa bao giờ nghĩ tới, tình một đêm lại có thể xảy ra với mình.
Đừng nhìn thái độ của cô trước mặt Kỷ Ngân Viễn, trên thực tế trong lòng cô
gấp gần chết. Mặc dù quan niệm của cô không bảo thủ lắm nhưng thứ quý
báu nhất của con gái bị mất đi, đối tượng còn không phải là một người
gọi là bạn nữa, làm sao không rối rắm và phiền muộn được chứ.
Nhưng chuyện cũng đã xảy ra, cô không có khả năng bắt Kỷ Ngân Viễn phải bồi thường? Hơn nữa, anh cũng không bồi thường được.
Yểu Nhiên xoa huyệt thái dương đau nhứt, cảm giác cứ như vậy mà bỏ qua cho Kỷ Ngân Viễn khiến cô thấy khó chịu.
“Tiểu Trần, dừng xe ở ven đường đi.”
Tài xế Tiểu Trần nhìn cô qua kính chiếu hậu rồi giảm tốc độ dừng lại bên
đường. Cô mở cửa ra, đồng nghiệp thấy cô hành động vậy mà hết hồn, vội
vàng đuổi theo cô: “Cô đi đâu?”
“Tôi bỗng nhiên nhớ tới có việc
quan trọng chưa làm, cô giúp tôi xin tổng biên nghỉ.” Cô không hề quay
đầu lại vẫn tiếp tục đi thẳng một chút rồi kêu taxi. Cô mặc kệ, nếu Kỷ
Ngân Viễn đã làm lòng cô vướng mắc không được tự nhiên thì cô cũng phải
làm cái gì đó để cho anh giống như cô mới được.
Đến chỗ, cô xuống xe.
Chạy thẳng tới đại đội đặc chủng, do lần trước có tới làm nhiệm vụ mấy lần
nên chiến sĩ gác cổng cũng biết cô, chỉ cần nói vài câu là có thể vào,
mọi người vẫn đang thực hiện những bài huấn luyện khô khan. Phòng làm
việc của Kỷ Ngân Viễn ở lầu 4, cô lên đó nhưng lại chụp hụt.
“Doanh trưởng?” Thư ký nghe cô tìm Kỷ Ngân Viễn vội vàng giải thích: “Thật là
không may, doanh trưởng vừa có chuyện ra ngoài cũng không biết khi nào
về.”
“…………” chẳng lẽ vẫn còn ở bệnh viện chưa về? Vậy là chuyến này cô về tay không rồi à? Thật là không vui chút nào.
“Cô Thư, có chuyện gấp sao?” Anh thư ký rót cho cô ly nước.
“Đương nhiên là gấp, rất gấp!” Cô nhận lấy ly trà, nhắm mắt lại nói giọng cực
kỳ khoa trương: “Chuyện này quan hệ đến đại sự cả đời của doanh trưởng
anh, chậm trễ cô dâu sẽ chạy theo người khác.”
“Hả?” Thư ký cảm thấy u mê.
Ánh mắt cô nhìn vào điện thoại bàn trên bàn làm việc, đi tới đó: “Số điện
thoại doanh trưởng Kỷ là bao nhiêu, tôi gọi điện nói chuyện với anh ấy.”
Kỷ Ngân Viễn vừa đi tới sân huấn luyện thì điện thoại vang lên, nhìn màn hình là gọi từ phòng làm việc.
…….. chẳng lẽ có chuyện gì khẩn cấp?!?
Nhấn nút trả lời, vừa alo là nghe thấy giọng nữ quen thuộc: “Kỳ Ngân Viễn, bây giờ anh đang ở đâu?”
“Thư Yểu Nhiên?” Anh ngẩng đầu nhìn phòng làm việc trên lầu 4, quả nhiên có
một bóng dáng nhỏ nhắn đứng phía sau cửa sổ. Chuyện cũng thật ly kỳ, cô
lại chủ động tới tìm mình?
“Nói nhảm, không phải tôi thì là ai……này này, trả lời câu hỏi tôi.”
À, học được cách nói chuyện trong quân đội rồi sao? Đúng là gần son thì
đỏ. “Sao vậy, có chuyện gì sao?” Lúc quẹo cua lên lầu, khóe môi anh cười cười bị mấy binh lính bắt gặp. Bọn họ giảm tốc độ đi lại liên tục quay
đầu nhìn anh đến khi mất hút mới thôi.
“Ai ai, vừa rồi doanh trưởng cười?”
“Hình như là……..”
Gương mặt Thư Yểu Nhiên tối sằm, sao người này nói nhảm nhiều thế không biết?
“Ăn no rãnh rỗi không có việc gì chạy tới đây tìm anh.”
“Thư Yểu Nhiên, giọng điệu của em thật mang tính công kích.”
“Tính tình như thế đấy, nói chuyện đều thô lỗ như vậy…….” Không đúng, tại sao cô lại tán gẫu với anh: “Nói anh có nghe không, không hiểu tiếng Trung
Quốc à….”
Tút…..tút…..tút…..
Lời muốn nói còn nghẹn ở cổ họng, cô nhìm chằm chằm cái ống nghe, người đàn ông đó lại cúp điện thoại của cô.
Yểu Nhiên đang suy nghĩ có nên đập cái điện thoại hay không thì Kỳ Ngân
Viễn đã đi tới trước cửa phòng. Ánh nắng mặt trời nóng bỏng trên hành
lang chiếu vào người đàn ông mặc áo sơ mi lính, anh đi vào phòng mang
theo làn gió ùa vào, giọng nói trầm thấp chậm rãi vang lên: “Thư Yểu
Nhiên.”
Cô quay đầu lại đối diện với đôi mắt không gợn chút sóng nước nào, anh hỏi: “Em tìm tôi có chuyện gì?”
Hoảng hốt chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt, Yểu Nhiên nhìn anh đến gần, dừng lại trước mặt cô.
“Kỷ Ngân Viễn, tôi quyết định.” Cô không thể yếu thế hơn, đưa tay nắm cà
vạt anh kéo bắt buộc anh phải cúi đầu xuống: “Anh không phải muốn tôi
chịu trách nhiệm với anh sao?”
“Hả?” Anh nhíu mày, cô lại nâng
cằm vênh váo lên: “Chịu trách nhiệm thì chịu trách nhiệm, chỉ là anh
không được hối hận!” Nhìn cô chịu trách nhiệm hành hạ anh thế nào!
Anh khẽ nở nụ cười, hàng lông mi rũ xuống che lại đôi mắt có tia sáng khác thường.
Hối hận?
Đây cũng là lời anh muốn nói.
Chỉ là từ phút này trở đi, cô không có cơ hội hối hận.