Yểu Nhiên không nói nổi, dùng hết sức cũng không cạy được tay Thư Yểu
Ninh ra. Thư Yểu Ninh lạnh lùng nhìn cô, gằn từng chữ, “Tôi hỏi lại lần
nữa, có về hay không?” Giọng Thư Yểu Ninh lạnh thấu xương.
Thật ra, mặc kệ cô trả lời thế nào, kết quả cuối cùng đều giống nhau, nhưng anh ta hỏi vậy là muốn cô phải chịu thua.
Nhưng phải chịu thua anh ta, cô làm không được!
‘Có giỏi thì bóp chết tôi đi!’
Mắt cô như tóe lửa, cố chấp trong đôi mắt đó khiến Thư Yểu Ninh phải giật mình.
Thư Yểu Ninh chợt nhận ra, nỗi hận của Yểu Nhiên với mình, sợ là đã sớm sâu đến tận xương rồi.
Mà tất cả là do đâu?
Thừa dịp Thư Yểu Ninh giật mình, Yểu Nhiên vội dùng hết sức vùng vẫy thoát ra được.
Cô dựa vào thân xe mà ho khan, nhưng cho dù có gặp phải hành hạ kinh khủng hơn nữa, cô cũng tuyệt không hối hận.
Thư Yểu Ninh đứng im suy nghĩ. Tính tình Thư Yểu Nhiên rất cố chấp, cứng rắn với cô quả là không sáng suốt.
Thư Yểu Ninh hơi híp mắt, lại đến gần cô.... ....
Lúc Kỷ Ngân Tĩnh đến bệnh viện thì tư lệnh Kỷ đang tiếp khách, cô ôm
Tiểu Quai đứng ngoài cửa, chần chờ hồi lâu rốt cuộc quyết định đợi ở
ngoài.
Binh sĩ gác ở phòng bệnh biết Kỷ Ngân Tĩnh nên cười nói, “Tư lệnh có
dặn, nếu cô đến thì cứ vào, hình như là có chuyện quan trọng.”
Kỷ Ngân Tĩnh ngạc nhiên mở to mắt, lúc ông nội làm việc ghét nhất là bị quấy rầy, nhưng lần này lại cho phép cô vào, chẳng lẽ thật có chuyện gì gấp?
Kỷ Ngân Tĩnh vừa vuốt vuốt bộ lông mềm của Tiểu Quai vừa nghĩ, đúng lúc mình cũng đang có chuyện muốn nhờ ông nội giúp một tay.
Kỷ Ngân Tĩnh gõ lên cửa vài cái, nghe ông nội cho phép cô mới đẩy cửa
bước vào, thấy trong phòng có mấy người sĩ quan lạ, cô sững sờ một lát,
rồi lễ phép mỉm cười.
“Đây là Ngân Tĩnh, vẫn còn đang đi học!” Tư lệnh Kỷ giới thiệu Kỷ Ngân
Tĩnh với một người sĩ quan trung niên, người đó nhìn cô, gật đầu một
cái.
Cô đột nhiên cảm thấy người sĩ quan này nhìn rất quen.
Tư lệnh Kỷ tiếp tục nói chuyện với mấy sĩ quan, thỉnh thoảng xen vào vài chuyện quân sự, Kỷ Ngân Tĩnh nghe không hiểu lắm, chỉ yên lặng ngồi
trong góc chơi với Tiểu Quai. Không lâu sau, mấy sĩ quan kia đứng dậy
chào, tư lệnh Kỷ khách sáo tượng trưng mấy câu rồi tiễn bọn họ đi.
Kỷ Ngân Tĩnh thấy mọi người đi hết mới mở miệng nói, “Ông nội, con có chuyện muốn nhờ.... .....”
“Không gấp,” Tư lệnh Kỷ cười cười, sửa lại gối dựa, “Người ngồi giữa lúc nãy, con đoán là ai?”
Người ngồi giữa.... ... Không phải là người sĩ quân trung niên gật đầu
với mình sao? Kỷ Ngân Tĩnh cười nói giỡn, “Ai ạ? Không phải là đối tượng kết hôn của con chứ?”
Mấy ngày nay đã gặp nhiều sĩ quan trẻ, nhưng đáng tiếc không hợp nhãn,
không phải vì vậy mà ông nội bắt đầu tìm cho mình sĩ quan bậc chú chứ?
“Con nhóc này, nói lung tung gì đó,” tư lệnh Kỷ vỗ ót Kỷ Ngân Tĩnh cười mắng, “Đó là cha của Yểu Nhiên.”
“Vậy....... Ông nội không nói gì kỳ quái đó chứ ?!” Kỷ Ngân Tĩnh nhảy bật dậy.
“Ông có thể nói gì ?!” Tư lệnh Kỷ nghiêm mặt, “Cái gì cũng không nói!”
“Vậy ông nội mời ba của chị Yểu Nhiên tới làm gì?” Kỷ Ngân Tĩnh thở
phào, nhưng lập tức nghiêm mặt nói, “Nếu ông nội tự ý làm, anh sẽ giận
đó.”
Đã từng bị vậy rồi, còn không chịu nhớ!
“Nếu vậy khi ủy viên chính trị tới thăm bệnh, ta phải đóng cửa từ chối
gặp đúng không ?!” Vậy sẽ hài lòng chứ gì! Tư lệnh Kỷ tức đến râu dựng
ngược.
Kỷ Ngân Tĩnh thấy tình hình không ổn, vội đảo mắt cười làm lành, “Ây da, con chỉ thuận miệng nói vậy thôi, ông nội đừng chấp con mà!”
“... ..... Con nhỏ này.... ...” Tư lệnh Kỷ định nói tiếp, thì Kỷ Ngân
Tĩnh đã tiếp lời, “Ông nội, con nói nè, anh lại chạy đâu mất tiêu rồi!”
Kỷ Ngân Tĩnh buông Tiểu Quai ra, cọ đến bên cạnh tư lệnh Kỷ, nắm lấy tay của ông lắc lắc, “Chị Yểu Nhiên đang rất lo lắng, ông mau giúp một chút đi!”
Tư lệnh Kỷ hừ một tiếng, không động.
Giờ mới biết cần mình giúp ?
“Chẳng phải vừa rồi con nói, không được tự ý làm sao!”
Kỷ Ngân Tĩnh thản nhiên phất tay, “Lúc này là vì chị Yểu Nhiên mà, anh
còn có thể nói gì !” Hơn nữa, nếu có trách, cứ đẩy chị Yểu Nhiên ra là
xong!
“Lém lỉnh!”
“Hì hì, đều nhờ ông nội dạy giỏi mà!” Kỷ Ngân Tĩnh nói xong, chợt trừng
mắt, “Ba chị Yểu Nhiên là ai.... ..... Làm sao ông nội biết ?!”
Tư lệnh Kỷ rất hài lòng với câu hỏi này, ông híp mắt, nhặt một quả nho
lên ném vào miệng, dáng vẻ nhàn nhã. diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđônKỷ Ngân
Tĩnh thấy vậy vội lắc lắc tay ông, “Ông nội nói mau đi, nói mau đi mà!”
Tư lệnh Kỷ buồn cười, rốt cuộc không chọc cháu gái nữa, “Chẳng lẽ con không phát hiện, Yểu Nhiên rất giống Chính ủy Thư ?”
Nghe vậy, Kỷ Ngân Tĩnh rốt cuộc ngộ ra tại sao lúc nãy lại thấy người
kia rất quen, giờ mới phát hiện, rõ ràng khuôn mặt hai người là từ một
mẫu ra mà!
“Hơn nữa con gái của Chính ủy Thư...... Cũng xem như là người ‘nổi tiếng’ ở thành phố S này.”
Nếu hiện tại người thích Thư Yểu Nhiên là một đứa nào khác trong nhà họ
Kỷ, ông nhất định là không đồng ý, không có đường thương lượng !
Nhưng nếu là Ngân Viễn.... ....
Tư lệnh Kỷ nặng nề thở dài, mệt mỏi xoa xoa giữa lông mày, dáng vẻ như đã già đi vài tuổi chỉ trong nháy mắt.
Chớp mắt đã qua ba ngày, Kỷ Ngân Viễn vừa dẫn binh trở lại doanh trại đã bị Mục Thiếu Liên chặn đường.
“Doanh trưởng Kỷ!” Mục Thiếu Liên đứng dựa vào cửa sắt gọi.
Kỷ Ngân Viễn dừng bước, dù trên quân phục còn dính một ít cỏ vụn, nhưng khí thế không hề thua Mục Thiếu Liên.
“Có thời gian nói vài câu chứ ?” Mục Thiếu Liên cười nói.
“Không rảnh.” Kỷ Ngân Viễn tiếp tục bước qua.
Nghe vậy, Mục Thiếu Liên cười cười, chậm rãi bước theo sau Kỷ Ngân Viễn.
Đến sân huấn luyện các binh sĩ giải tán, Kỷ Ngân Viễn vừa định tới phòng Trần Nhất báo cáo thì đã bị ngăn lại.
Mục Thiếu Liên khẽ cười, “Doanh trưởng Kỷ không có thời gian, tôi có là được!”