Đã từng, anh vì cô, từ bỏ quan hệ với không ít người, kết quả, anh còn vứt bỏ cô.
Nếu lần sau gặp nhau, anh nhất định sẽ bắt đầu lần nữa, không giống như trước kia.
Anh vĩnh viễn sẽ không buông tay cô.
Chờ đợi tuy khó, nhưng hối hận càng sâu.
******
Cố Lan San trên máy bay Hàng Châu, nghe thấy một đoạn nhạc đệm ngắn.
Khi đó thật sự là đoạn nhạc đệm ngắn, về sau, Cố Lan San mới biết, đó là bước ngoặt của cả đời cô.
Có thể là mấy ngày nay nghỉ ngơi không đủ, giấc ngủ không đủ, hiện tại trong lúc rời khỏi Bắc Kinh, cả người buông lỏng rất nhiều, cho nên ở trên máy bay đã ngủ.
Nói tới có chút xấu hổ, chính cô hoàn toàn không biết, mãi cho đến máy bay sắp đến sân bay Hàng Châu Tiêu Sơn, Cố Lan San mới tỉnh lại, sau đó bên cạnh liền truyền đến một giọng nói thanh thoát: “Này cô, bây giờ có thể đứng lên một chút không? Tôi cần đi toilet.”
Cố Lan San có chút mơ hồ, nhất thời chưa kịp phản ứng, qua một hồi lâu, cô ý thức được lời nói của đối phương là nói với mình, cô liền mờ mịt ngẩng đầu lên, thấy đối phương là một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, mặc dù tuổi hơi lớn, nhưng vóc người rất tốt, hơn nữa da cũng không có quá nhiều nếp nhăn, xem ra vẫn rất có phong thái.
Thứ phong thái này, thẳng thắn mà nói, thật hấp dẫn.
Cố Lan San mở trừng hai mắt, mặt đột nhiên đỏ, cô thế nhưng ngủ quá sâu, tựa vào bả vai người ta.
Cố Lan San xin lỗi vội vàng ngồi thẳng người, thấy trên áo sơ mi màu lam nhạt của người đàn ông có một chút nước miếng, Cố Lan San mặt càng đỏ, luống cuống tay chân từ trong túi lấy ra khăn giấy, đưa cho người kia, nói: “Thật xin lỗi, tôi. . . . . . Tôi. . . . . .”
Cố Lan San nói không được, cảm giác mặt mình nóng vô cùng.
“Không sao.” Người đàn ông kia ngược lại tính tình rất tốt, vươn tay nhận lấy khăn giấy, xoa xoa lên nước miếng trên áo sơ mi mình, nhã nhặn cười với Cố Lan San: “Chuyện này rất bình thường, không cần để ở trong lòng.”
Cố Lan San cảm thấy người này rất bình dị gần gũi, đỏ mặt, trên môi liền nở nụ cười, thành tâm thành ý nói một câu: “Thật xin lỗi!”
Người đàn ông kia cười cười, đứng lên, lại tiếp tục ôn hòa nói: “Máy bay sắp hạ cánh, tôi đi toilet.”
Cố Lan San cắn môi, đứng lên, để cho người đàn ông kia có chỗ đi.