Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Cố Lan San vừa bước ra khỏi khoang máy bay, cô liền bị một người cản lại, “Thưa cô, thật ngại quá, Đổng sự trưởng của chúng tôi muốn hỏi số điện thoại của cô.”
Nói như vậy, những suy nghĩ tận đáy lòng của cô từ nãy tới giờ càng thêm khẳng định. Cô hít sâu một hơi, từ từ quay đầu, nhìn người đàn ông hơn năm tuổi mặc quần áo trang trọng đứng cách đó không xa, mở miệng nói, “Thật xin lỗi quý ngài, tôi không thể cho ông số điện thoại!”
Dứt lời, cô định bước tới khu để hành lý để làm thủ tục.
“Cô à, tôi không có ác ý.” Bây giờ, người cản cô lại chính là người đàn ông hơn năm mươi tuổi kia.
Cố Lan San trừng mắt với ông ta, không nói gì, làm ra vẻ sống chết cũng phải đi tiếp.
Nhưng người đàn ông kia có đạo hạnh cao hơn cô, không hề bị vẻ mặt của cô hù dọa, ngược lại còn nở nụ cười rất nhẹ.
Cố Lan San thầm bực bội. Cô đứng thẳng người, mắng người đàn ông kia, “Được rồi! Ông không cho tôi đi, vậy để tôi nói rõ cho ông biết, tôi không có hứng thú với ông!”
Ánh mắt người đàn ông lập tức trở nên kinh ngạc.
Cố Lan San ngẩng cầm lên, nói với vẻ vô cùng kiêu ngạo, “Tuy tôi không cẩn thận mà thiếp đi ở trên vai ông, nhưng ông yên tâm, tôi không có ý quyến rũ ông đâu! Vì vậy, ông đừng có nghĩ nhiều. Nếu như lỡ khiến ông hiểu lầm thì cho tôi xin lỗi. Còn nữa, mấy người đàn ông lớn tuổi như ông tôi gặp nhiều rồi, vừa thấy con gái người ta liền thèm đến nhỏ dãi, đồng thời cũng đã kết hôn cả rồi, kết hôn thì phải chung thủy, tôi ghét nhất là người đàn ông lăng nhăng... bên ngoài! Cuối cùng, cảm ơn tấm mền của ông. Đừng tưởng rằng ông quan tâm tôi hai lần thì tôi sẽ cảm động đến mức rối tinh rối mù, nghĩ rằng ông không có ý xấu mà đi theo ông!”
Cố Lan San nói liên tục, giọng nói nhẹ nhàng, trong trẻo, hơn nữa câu văn còn rất lưu loát.
Trợ lý đi theo người đàn ông kia ngẩn cả người ra, vội vàng mở miệng trách cô, “Cô à, sao cô có thể nói Đổng sự trưởng của chúng tôi như vậy?!”
Cố Lan San, trừng mắt hung dữ với người đàn ông, “Đó là Đổng sự trưởng của mấy người, mấy người lấy tiền của ông ta ăn cơm nên mới phải giữ phép, ông ta đâu phải Đổng sự trưởng của tôi, mắc mớ gì tôi không được nói!”
Dứt lời, cô hừ một tiếng, định bụng rời khỏi đó bằng đường vòng, nào ngờ trợ lý của người đàn ông đã kéo tay cô, “Cô ơi, xin cô nghe Đổng sự trưởng của chúng tôi giải thích đi.”
Giải thích cái đầu anh!
Cố Lan San thầm mắng một câu, nhìn anh trợ lý, sau đó lại nhìn qua người đàn ông hơn năm mươi tuổi, hét, “Đồ lang sói!”
Trợ lý vừa nghe, sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Trái lại, người đàn ông kia nở nụ cười, “Cô gái nhỏ, cô thật sự rất thú vị.”