Ngay sau đó Cố Lan San cảm thấy dưới nách bị nhét vào một vật lạnh
như băng, cũng không biết qua bao lâu, vật kia bị người ta lấy ra, sau
đó lại có giọng nói truyền đến: “39 độ bảy.”
39 độ bảy, là nói cô sao?
Cô sốt, hay là đã ngã bệnh?
Đang lúc Cố Lan San còn chưa suy nghĩ ra bản thân cô làm sao thì cảm
thấy có một cây kim đang châm vào trong da của cô, đau đớn rõ ràng
truyền vào trong lòng cô, cô cảm thấy đau đến tận xương tủy, nhất thời
cô không nhịn được mà rơi nước mắt, theo bản năng muốn rút tay lại nhưng nó bị một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đè xuống, cô cảm thấy cây kim đi vào
sâu hơn trong da thịt cô, sau đó một chất lỏng lạnh như băng được bơm
vào, tay cô lập tức nắm thành nắm đấm, nhỏ giọng rên rỉ: “Đau. . . . .
.”
”Sở Sở, nhịn một chút.” Bàn tay đang ấn tay cô nhẹ nhàng nâng lên lau nước mắt cho cô, giọng nói nhẹ nhàng dỗ dành cô, sau giọng nói kia trở
nên rất không dịu dàng: “Không nghe thấy cô ấy kêu đau sao? Ông không
thể chích nhẹ hơn một chút sao?”
Người đó vừa la xong thì Cố Lan San cảm thấy cây kim ở trong da thịt
cô bị lấy ra, sau đó có người dùng ngón tay đè chặt chỗ cô vừa bị kim
đâm.
”Thịnh tiên sinh không cần lo lắng, thân thể của San tiểu thư không
có gì đáng ngại, đây là thuốc, đợi lát nữa đút cho cô ấy uống một viên,
sau đó cứ cách sáu tiếng lại cho cô ấy uống một viên.”
”Được, hẹn gặp lại bác sĩ Vương, quản gia, nhờ bà đưa bác sĩ Vương
xuống lầu, ở đây có tôi chăm sóc cho Sở Sở là được rồi.” Cố La San cảm
thấy giọng nói này thật dễ nghe, nhẹ nhàng thanh nhã làm cho người ta
thấy thoải mái, vừa mới nói xong câu này thì lập tức trong nhà truyền
đến một loạt tiếng bước chân, sau đó tai cô hoàn toàn yên tĩnh, cô nghe
được tiếng rót nước, sau đó sau lưng cô được một người nhẹ nhàng đỡ dựa
vào trong lồng ngực bền chắc ấm áp, môi cô bị nhét một viên thuốc rồi
ngay sau đó một ly nước cũng được đưa tới môi cô: “Sở Sở, uống thuốc đi
rồi uống nước.”
Cô nghe lời há miệng uống một hớp nước, nuốt viên thuốc anh nhét vào
trong bụng, cô lại cảm thấy chưa đủ nên uống thêm hai ngụm nước, sau đó
cô lắc đầu, ly nước cũng dời khỏi môi cô, cô lại được đỡ xuống nằm trên
giường, sau đó có người nằm bên cạnh cô, ôm cô vào trong lòng, cô cảm
thấy mùi trên người người ôm cô ngủ rất dễ chịu, cô nghĩ muốn mở mắt
nhìn một chút nhưng không biết là bởi vì tác dụng của thuốc hay là vì
được người này ôm trong ngực rất thoải mái mà cô cảm thấy cả người không còn khó chịu như vậy, cảm giác lúc lạnh lúc nóng cũng biến mất, rốt
cuộc cô nhắm mắt im lặng lại rơi vào giấc ngủ say.
Cố Lan San không biết bản thân cô đã ngủ bao lâu, trong mơ cô cảm
thấy có người sờ trán cô rồi thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại bị ôm nửa người, đút nước và thuốc, đợi đến khi cô hoàn toàn tỉnh táo thì ánh mặt trời ngoài cửa sổ đã cực kỳ chói mắt, Cố Lan San híp mắt, nhìn một lúc
mới giật mình ngồi dậy từ trên giường, hôm nay là thứ hai, bây giờ là
mấy giờ rồi?
Cố Lan San vội vàng tìm điện thoại di động của cô, lại nghe thấy
ngoài ban công phòng ngủ truyền đến giọng nói không kiên nhẫn: “Cái gì
cũng để tôi quyết định, vậy tôi bỏ tiền mời các anh làm gì?”