Thịnh Thế hoàn toàn dừng động tác lại, nếu như nói mới vừa rồi là ảo giác thì lần này khẳng định không phải.
Hơn nữa anh có thể rõ ràng phân biệt ra được, tiếng động này lần nữa vang lên trong toilet.
Không nghi ngờ chút nào, trong toilet này nhất định là có một cái điện thoại di động.
Hơn nữa đang được người ta gửi tin nhắn đến.
Thịnh Thế cúi đầu, quét một vòng trên mặt đất, phát hiện mặt đất rất sạch sẽ, hoàn toàn không có bất kỳ vật gì, ngoại trừ có một ít nước đọng.
Đầu tiên, Thịnh Thế khom người nhìn thùng rác bên cạnh bồn cầu một chút, bên trong túi rác màu đen ngoài trừ rải rác mấy tờ giấy ra, cũng không còn đồ gì khác nữa.
Thật sự là quá kỳ lạ. . . . . . Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra đây. . . . . . Thịnh Thế vừa nghĩ tới, vừa cau mày ngẩng đầu lên, khóe mắt không cẩn thận liếc nhìn bồn tắm bên cạnh, màn vải màu trắng hơi động đậy.
Ánh mắt Thịnh Thế nhanh chóng xác định.
Anh chớp chớp mắt một cái, sau đó mới từ từ đứng thẳng lên, từ từ di chuyển một bước nhỏ về phía đó.
Cũng chỉ là một bước nhỏ, Thịnh Thế liền ngừng lại.
Nếu như anh đoán không lầm, có người đang ẩn núp phía sau màn vải này.
Cửa phòng bệnh của bệnh viện này không khóa cửa, dưới tình huống bình thường sẽ không có người lẻn vào, nhưng là bây giờ huyện A đang xảy ra động đất, là thời điểm đặc biệt, cho nên có chút hỗn loạn, chẳng lẽ là kẻ trộm?
Trộm bị bắt tại chỗ, sợ rằng sẽ có hành động phản kháng, bây giờ anh đang bị thường nhất định sẽ không đánh lại.
Thịnh Thế suy nghĩ một chút, liền lặng lẽ cầm một cây chổi lên, không tiếng động đến gần bồn tắm.
. . .
. . .
Cố Lan San hoàn toàn không nghe được động tĩnh bên ngoài.
Cũng không biết đã trễ thế này mà ai còn vô sỉ gửi cho cô hai cái tin nhắn như vậy, lần này khẳng định là bị phát hiện rồi.
Cố Lan San nghĩ tới nhất định mình không còn đường nào để chạy trốn nữa rồi, chỉ có thể nhắm mắt chờ bị đụng.
Cô mới vừa củng cố lòng căng thẳng, hoàn toàn không nghe được tiếng động của Thịnh Thế, cho nên cũng không biết rốt cuộc là Thịnh Thế hay là mẹ Thịnh.
Trong lòng cô thấp thỏm tới cực điểm, chờ đợi tình cảnh lúng túng lại tới.
Cô hít một hơi thật sâu, liền nhắm hai mắt lại, rất có dáng vẻ chờ chết lừng lẫy của tráng sĩ một đi không trở lại.
. . .
. . .
Thịnh Thế đi tới trước bồn tắm, dừng lại hai giây, liền nhất cổ tác khí(*) kéo màn vải màu trắng ra.
(*): NHẤT CỔ TÁC KHÍ: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm (“Tả Truyện” Trang Công thập niên: 'phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt'. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc.)
Ngay sau đó anh liền giơ cái chổi lên, cả người đều trong tư thế phòng bị, chỉ cần người ở bên trong có hành động, anh liền hung hăng gõ lên.
Nhưng ngoài dự liệu của anh là, người bên trong đặc biệt an tĩnh, lúc này anh mới định thần nhìn kỹ.
Sau đó cả người liền giật mình.
Cô gái đứng ở đó chính là người anh triêu tư mộ tưởng(*) mấy ngày nay, cũng chính là dung nhan vô cùng quen thuộc.
Cô nhắm mắt thật chặc, lông mi hơi nhúc nhích, hai môi mím lại thật chặt, rất dễ nhận thấy là cô đang vô cùng khẩn trương.
Cây chổi Thịnh Thế nắm chặt trong tay lập tức rơi xuống đất.
Phát ra một tiếng “bịch”.
Anh nhìn người trước mặt, mắt chớp chớp, phát hiện người trước mặt vẫn còn, anh liền giơ tay lên, hung hăng bấm vào chân của mình mình, bởi vì sức lực hơi lớn nên đã ảnh hưởng đến vết thường sau lưng, khiến anh đau đớn rên lên một tiếng.
Người trước mặt vẫn không biến mất.
Anh cũng không phải đang nằm mơ.
Sở Sở, thật sự đang ở đây.
“Sở Sở.”