Editor: Cà Rốt Hồng
Tay của Cố Lan San bị Thịnh Thế cứng rắn đặt ngay lên trên phân thân của anh, cách đồng phục bệnh nhân, Cố Lan San vẫn có thể cảm thấy loại nóng bỏng và cứng rắn đó.
Đầu Cố Lan San bỗng oanh nổ tung.
Thì ra anh đang nói nhớ đến cứng như sắt, là chỉ cái thứ ở phía dưới đó của anh, giống như sắt á. . . . . .
Cố Lan San theo bản năng muốn rút tay của mình về.
Nhưng lại bị Thịnh Thế nhanh tay lẹ mắt ấn xuống một lần nữa.
Anh dán lên môi của cô, chậm rãi hướng dẫn cô: “Sở Sở, anh khó chịu, em giúp anh một chút. . . . . .”
Anh cũng không đợi cô đồng ý, liền nắm chặt tay của cô, ấn rồi xoa ở trên phân thân của anh, tới tới lui lui, cô cảm thấy rõ phản ứng trên thân thể của anh còn mãnh liệt hơn hồi nãy rất nhiều.
Cô cảm thấy trong lòng bàn tay mình, giống như là bị nóng chọc thủng, mặt của cô đều đã đỏ lên theo.
Thịnh Thế chính là yêu thảm bộ dạng này của cô, bình thường bên ngoài đối với anh ngông nghênh làm mưa làm gió, vừa làm chuyện này liền lập tức biến thành bộ dạng con mèo Sở Sở đẹp đẽ động lòng người.
Anh nhìn thấy liền say mê một trận, lại hôn cô, nắm tay cô, lột quần áo của anh ra, để cho lòng bàn tay cô hoàn toàn triệt để dán lên người bạn nhỏ của anh.
Trước kia anh đã dạy cô làm thế nào giúp anh giải quyết, nhưng cô đều không phải là một học sinh giỏi, ở trên chuyện như vậy, học một chút liền thôi, cho tới bây giờ, còn rất vụng về, anh liền không kiên nhẫn phiền toái nắm tay của cô tiếp tục dạy cô.
Dần dần dường như cô đã vào trạng thái, học một chút như vậy xong, anh liền buông lỏng tay của cô ra, nhắm mắt lại hưởng thụ.
Anh dán lên cổ của cô, tinh tế hôn, hô hấp dần dần nặng nề, dấu hiệu cao triều đến, anh liền thúc giục cô: “Sở Sở nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, sắp xong rồi. . . . . .”
Cố Lan San cúi đầu, xấu hổ không dám nhìn Thịnh Thế, cổ tay của cô cũng đã dâng lên chua xót, nhưng vẫn cắn răng, giúp anh.
“Ừhm. . . . . .” Anh thoải mái hừ ra một tiếng, thân thể co giật hai cái, cảm thấy giống như có một luồng khí tức muốn xì ra.
Nhưng đúng lúc này, ngoài cửa lại truyền đến giọng nói của mẹ Thịnh: “Nhị Thập?”
Tay của Cố Lan San khẽ run rẩy, bỗng chốc buông lỏng Thịnh Thế ra.
Thịnh Thế đang lên cao triều lại bị cắt ngang như vậy, khó chịu muốn chết, muốn kết thúc cũng không thể kết thúc được.
Mùi vị như vậy, muốn bao nhiêu giày vò thì có bấy nhiêu giày vò.
Mẹ Thịnh nửa đêm tỉnh lại, không nhìn thấy Thịnh Thế, liền rời giường gọi một câu, thấy ánh sáng đèn trong phòng vệ sinh, mẹ Thịnh liền đi lên, gõ cửa, lại gọi: “Nhị Thập?”
Thịnh Thế nắm lấy tay của Cố Lan San, đặt lên phân thân của mình lần nữa, ý bảo cô tiếp tục.
Mẹ Thịnh ở ngoài cửa, Cố Lan San cảm thấy rất xấu hổ, làm thế nào cũng không tiếp tục được nổi.
Thịnh Thế chỉ có thể nắm tay của cô, di chuyển tới lui.
Mẹ Thịnh thấy Thịnh Thế đã một hồi lâu mà không có lên tiếng, đáy lòng lo lắng, giọng nói có chút gấp gáp: “Nhị Thập, con làm sao vậy?”
Thịnh Thế cố nén sự khác thường của mình, hắng giọng một cái, chậm rì quay về phía mẹ Thịnh ở bên ngoài, dõng dạc nói: “Con đang giải quyết chuyện quan trọng.”
Mẹ Thịnh yên lòng, “Ừ” một tiếng, liền không còn tiếng động gì nữa.