Thịnh thế là độc đinh Thịnh gia, cho nên căn bản không kịp nhìn mặt hai người khác là ai, liền trực tiếp đem Thịnh Thế ôm lấy, mang đến bệnh viện.
Đêm đó, mọi người Thịnh gia tập trung ở bệnh viện quân khu, năm anh họ Thịnh Thế chịu liên lụy, bị ông nội Thịnh Thế tức giận đánh một trận, trực tiếp đưa đi bộ đội, đến nay chưa về Bắc Kinh một lần.
Cho nên, ngay cả Hàn Thành Trì cũng tưởng rằng Cố Ân Ân gọi điện thoại báo cảnh sát, cảnh sát tới cứu anh ta cùng Cố Lan San.
Thịnh Thế hôn mê nửa tháng, sau khi tỉnh lại, liền gọi điện thoại cho Cố Lan San, hỏi cô có chuyện gì hay không.
Thịnh Thế thường xuyên trốn học, Cố Lan San luyện thành thói quen, nghe được Thịnh Thế hỏi mình có chuyện gì hay không, chỉ đơn thuần tưởng rằng Cố Ân Ân nói cho anh, cho nên nói không có gì.
Tính tình Thịnh Thế từ trước đến nay kiêu ngạo kỳ quặc, Cố Lan San không bày tỏ cảm ơn đối với ân cứu mạng của anh, anh nhất định không hề đề cập tới sự tình anh dũng của mình.
Cho nên chuyện Thịnh Thế xả thân cứu Cố Lan San một đêm kia, liền biến thành Hàn Thành Trì cứu Cố Lan San
Con người thường thường lúc còn trẻ, phân biệt không rõ cảm động với động tâm, thường thường sẽ đem lúc tim đập rộn lên trong nháy mắt trở thành tình yêu, sau đó ngay tại thời kì thiếu niên chưa biết mùi đời đem đoạn cảm tình kia suy diễn rầm rầm rộ rộ, phóng đại thành tồn tại với trời đất.
Lúc ấy con người đều ngây ngốc trong sáng, anh cho cô một cái mỉm cười, khen cô một câu xinh đẹp, cũng sẽ bị cô cho rằng giống như lời ngon tiếng ngọt yêu thích vô cùng.
Thật ra trước đây Hàn Thành Trì cũng thường xuyên khen ngợi Cố Lan San, cười với Cố Lan San, Cố Ân Ân thích Cố Lan San, anh ta cũng thích Cố Lan San, dĩ nhiên xem như em gái vậy.
Từ sau khi Hàn ThànhTrì cứu Cố Lan San, anh ta đối với Cố Lan San cùng quá khứ không có gì khác biệt, nhưng mà tâm tư thiếu nữ nho nhỏ của Cố Lan San lại thường xuyên dâng lên gợn sóng.
Từ sau khi đó, Cố Lan San một lòng chỉ đọc sách thánh hiền, cũng giống như các bạn cùng tuổi, xem một chút tiểu thuyết thanh xuân, đọc một chút lại ưu thương nhìn lên bầu trời tươi đẹp bốn lăm độ, sau đó đáy lòng sẽ âm thầm gật đầu, trong đáy lòng khen những lời này của bản thân.
Một năm ở sơ trung năm ba kia, lúc Cố Lan San thầm mến Hàn Thành Trì, Thịnh Thế xác định mình yêu Cố Lan San. Thịnh Thế vì Cố Lan San cản một đao anh dũng vô cùng, Cố Lan San cho rằng ân nhân cứu mạng mình là Hàn Thành Trì, Thịnh Thế lại không biết mình bất cứ giá nào thậm chí hi sinh tính mạng để làm một chuyện tốt lại bị chụp lên đầu Hàn Thành Trì trôi qua.
Đừng nhìn Thịnh Thế không làm việc đàng hoàng, cà lơ phất phơ, nhưng mà thành tích học tập là số một.
Cho nên thành tích thi giữa kì, Thịnh Thế số một, Cố Lan San thứ hai. Trong lồng ngực Cố Lan San mơ mộng to lớn---------danh hiệu đệ nhất thi giữa kì, cờ đỏ đứng đầu đối với toàn bộ học sinh làm mưa làm gió, bởi vì Thịnh Thế mà sụp đổ rồi.
Về sau, bọn họ tốt nghiệp tiểu học, lên lớp trung học, cùng Hàn Thành Trì, Cố Ân Ân, Quý Lưu Niên và Hạ Phồn Hoa học cùng một trường.
Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân cấp ba, Quý Lưu Niên và Hạ Phồn Hoa lớp mười một, mà Thịnh Thế và Cố Lan San là học sinh mới.
Lúc ấy Hàn Thành Trì bởi vì cấp ba bài vở và bài tập nhiều, rút khỏi vị trí chủ tịch hội học sinh, Hạ Phồn Hoa mới vừa tiếp tục vị trí chủ tịch hội học sinh, diện mạo Hạ Phồn Hoa không tệ, chiều cao cân đối, cho nên rất nổi trội.
Thật ra Hàn Thành Trì, Cố Ân Ân cũng được, Quý Lưu Niên, Hạ Phồn Hoa cũng được, đều là nhân vật làm mưa làm gió có thể đếm được trên đầu ngón tay trong trung học XX..