Hiện tại chuyện duy nhất cô phải làm chính là nhanh đến công ty, lên lầu,
cách xa anh ra, nhưng anh lại đảo ngược, cô đã nói cô không sao, vậy mà
anh lại dừng xe lại, vốn là vừa rồi trước khi lên xe cô thất thần cũng
đã rất chột dạ rồi, bây giờ lại thấy anh cứ nhìn chằm chằm mình như vậy.
Thịnh Thế thấy Cố Lan San sau một hồi lâu không lên tiếng, cũng không biết
trong cái đầu nhỏ của cô đang nghĩ cái gì, liền đưa cái trán lại gần,
tính áp lên trán của cô xem một chút có phải lại phát sốt hay không.
Cố Lan San thấy bỗng nhiên có một gương mặt tuấn tú áp tới trước mặt mình, hô hấp của anh nhẹ nhàng, hơi thở nóng bỏng, phun lên khuôn mặt của cô, cô mở to hai mắt, sau đó nghĩ cũng không nghĩ liền đưa tay về phía mặt
của Thịnh Thế dùng sức đẩy mạnh ra.
Thịnh Thế bị Cố Lan San đẩy sững sốt, thẳng tắp nhìn chằm chằm Cố Lan San.
Tại sao anh còn nhìn cô chứ!
Cố Lan San quay đầu, không nhìn Thịnh Thế nữa.
Thời gian, từng giây, từng giây trôi qua.
Xe không có khởi động.
Ánh mắt của Thịnh Thế vẫn dừng lại ở trên mặt của Cố Lan San.
Cuối cùng thân thể đang căng cứng của Cố Lan San bị Thịnh Thế nhìn rốt cuộc
không chịu nổi quay đầu lại, cô vừa nhìn thấy ánh mắt của Thịnh Thế cô
đã cảm thấy trong lòng mình càng thêm chột dạ, cô bị Thịnh Thế nhìn như
thế rất bực bội, trong lòng cảm thấy Thịnh Thế thật quá đáng, liền hung
hăng trừng mắt liếc Thịnh Thế để che giấu hốt hoảng của mình, kiêu căng
ngạo mạn, khiêu khích nói: “Anh không thấy sắp hai giờ sao, tôi đi làm
bị trễ rồi! Anh đậu xe ở ven đường làm gì chứ! Có phải anh muốn hại tôi
đến trễ hay không! Như vậy toàn bộ tiền thưởng chuyên cần của tôi sẽ
không còn! Anh có biết toàn bộ tiền thưởng chuyên cần của tôi bao nhiêu
không hả! Anh không cảm thấy anh làm như vậy rất quá đáng sao!”
Thịnh Thế bị Cố Lan San rống bùm bùm sửng sốt, sau đó trong mắt anh thoáng
hiện lên chút ánh sáng, tiếp đó anh nhìn về phía Cố Lan San câu môi cười cười, sau đó anh ngoan ngoãn quay đầu, đạp chân ga, khởi động xe một
lần nữa, rồi sau đó, đúng hai giờ anh đã đưa Cố Lan San đến dưới lầu tòa soạn SH.
Xe dừng lại, Cố Lan San vội vàng kéo mở cửa ra, nhanh chóng xuống xe, qua loa ném lại một câu “Tôi đi trước” , bịch đóng cửa xe,
sau đó không hề dừng lại một chút nào giẫm giày cao gót chạy nhanh như
làn khói.
Thịnh Thế ngồi ở trong xe, nhìn bóng lưng của Cố Lan San
rất nhanh sẽ biến mất, bỗng nhiên giơ tay lên sờ rồi lại sờ mặt của
mình, trong đầu lại nghĩ đến người mới vừa ngồi trên ghế lái phụ vênh
váo hừng hực ngọn lửa hô quát anh – Cố Lan San.
Rõ ràng ngày hôm qua
cô xin nghỉ đã không còn tiền thưởng chuyên cần rồi, vậy mà hôm nay còn
có thể ngồi ở chỗ đó, bùm bùm chỉ trích anh làm cô mất toàn bộ tiền
thưởng chuyên cần, xem xem, người không phân rõ phải trái chính là Cố
Lan San, nhưng mà, tại sao anh cảm thấy mình bị hô quát như thế mà cả
người lại thư thái chứ?
Thịnh Thế ngồi ở trong xe, vừa hồi tưởng về
Cố Lan San, vừa cười khẽ, một hồi lâu, anh mới ngẩng đầu lên, tính quay
đầu xe rời đi, nhưng lại bị người đứng ở bên cạnh xe, gõ cửa sổ xe một
cái.
Thịnh Thế ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua, là Vương Giai Di.
Có thể là do tâm trạng Thịnh Thế đang rất tốt, nên phá lệ hạ cửa sổ xe
xuống, cả người lười biếng ngồi trên xe, nghiêng đầu nhìn Vương Giai Di, chờ cô ta nói chuyện.
Vương Giai Di đã từng đau khổ theo đuổi Thịnh
Thế qua rất nhiều năm, mãi cho đến khi anh kết hôn, cô ta mới cho rằng
vì mình không có sức quyến rũ nên không tình nguyện bỏ qua, bây giờ nhìn Thịnh Thế bên trong xe, nhiều thêm mấy phần thành thục nội liễm hơn
trước kia nên càng hấp dẫn hơn rồi.