Vương Giai Di lập tức dịu dàng hiểu chuyện cười một chút, giọng nói rất thông tình đạt lý: “Anh Thịnh nếu vội như vậy thì để hôm khác cũng được.”
Thịnh Thế gật đầu một cái, Vương Giai Di lưu luyến không rời đứng thẳng người, hướng về phía Thịnh Thế phất tay, Thịnh Thế đạp chân ga, xe vừa mới chuyển động một chút thì ngừng lại, anh hướng ra ngoài cửa xe nói một câu: “Cô Vương…………”
Cho tới bây giờ Thịnh Thế đều gọi Vương Giai Di là “Cô Vương”, chính là cố ý muốn kéo dài khoảng cách quan hệ, Vương Giai Di đã từng rất khó chịu, tại sao anh gọi Cố Lan San là “Sở Sở”, gọi Cố Ân Ân là “Ân Ân”, mà lại cố tình gọi cô ta là “Cô Vương”? Làm cô ta nghe rất chói tai, nhưng bây giờ cô ta nghe rất nhiều lần nên ngược lại cũng có chút quen, mà hôm nay giọng nói của anh trầm thấp nồng đậm, cực kỳ dễ nghe, giống như mang theo một chút hương vị quấn quýt, triền miên.
Vốn Vương Giai Di vẫn thích Thịnh Thế, trong lúc bất chợt tim liền đập rộn lên, trên mặt hơi ửng đỏ, cô ta cố làm ra vẻ rụt rè đứng đó, hướng về phía Thịnh Thế chớp chớp mắt, cười mấy phần khả ái: “Anh Thịnh, anh còn có chuyện gì khác không?”
Thịnh Thế điều chỉnh người một chút, một thân ưu nhã không chút để ý thể hiện ra, anh hết sức ung dung nhìn chằm chằm vào mắt Vương Giai Di, ngón tay thon dài trắng nõn ở trên tay lái nhẹ nhàng gõ, giọng nói thong thả: “Đưa số điện thoại di động của cô cho tôi.”
Vương Giai Di nghe thấy Thịnh Thế muốn lấy số điện thoại di động của mình làm cô ta kinh ngạc, liếc mắt nhìn Thịnh Thế, đè xuống sự hồ nghi trong tim, đọc số điện thoại di động cho Thịnh Thế.
Thịnh Thế cầm điện thoại di động của mình, ngón tay thon dài nhấn nhanh mấy cái trên điện thoại di động, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn Vương Giai Di một chút, đọc số điện thoại của cô ta một lần, nói thêm một câu: “Đúng không?”
Trong lòng Vương Giai Di có chút kích động, cô ta vội vã gật đầu nói: “Đúng.”
Cô ta vừa nói dứt lời thì chuông điện thoại di động của mình vang lên, thấy là một số lạ, vừa định nghe thì thấy giọng nói của Thịnh Thế truyền đến: “Không cần nghe, đó là số điện thoại di động của tôi, khi nào cô có thời gian có thể hẹn tôi, nói chuyện cô muốn nói cùng tôi.”
Vương Giai Di nghe được những lời Thịnh Thế nói như vậy, trong lòng mừng rỡ như điên, cô ta và Thịnh Thế biết nhau nhiều năm như vậy, Thịnh Thế cũng chưa từng nói cho cô ta biết số điện thoại, cô ta cùng bọn Cố Ân Ân qua lại, nhưng mọi người cũng không dám chọc Thịnh Thế, cho nên cũng không chịu nói cho cô ta biết, cô ta thật là không ngờ, thậm chí có một ngày Thịnh Thế lại chủ động nói số điện thoại cho cô ta.
Vương Giai Di vốn cho là mình không có sức quyến rũ, giờ lại rục rịch lại, cô ta nghĩ, tin tình cảm của Thịnh Thế liên tiếp, anh vốn là người hoa tâm, bây giờ nhìn cô ta so với hai năm trước thành thục dễ nhìn hơn nhiều, nên cũng động lòng, nói như vậy cũng không chừng!”
Vương Giai Di cảm giác trong lòng mình vừa kích động lại vừa như con chim nhỏ nhảy nhót, cô ta cảm thấy muốn cười thật to, nhưng ngại vì đang đứng trước mặt Thịnh Thế nên cô ta chỉ có thể căng thẳng mỉm cười, trong lòng cô ta âm thầm nghĩ tới, Cố Lan San gả cho Thịnh Thế thì sao chứ, làm sao quản được Thịnh Thế, hai năm trước cô ấy đoạt đi vị trí bà Thịnh đáng ra nên thuộc về cô ta, hai năm sau, có lẽ cô ta sẽ có cơ hội cướp lại vị trí bà Thịnh!
Vương Giai Di càng nghĩ, càng cảm thấy tế bào toàn thân mình hưng phấn lên.
Thịnh Thế lẳng lặng ngồi trong xe, nhìn ánh mắt Vương Gia Di càng ngày càng sáng