Editor: Cà Rốt Hồng
“Đúng vậy!” Thịnh Thế không khẩn trương chút nào nhìn về phía Cố Ân Ân gật đầu một cái, thoải mái thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy, tôi không cho phép mọi người nói cho cô Vương số điện thoại của tôi, nhưng mà, cũng không có nghĩa là cô Vương đây sẽ không biết!”
Vương Giai Di giật mình nhìn về phía Thịnh Thế, trong mắt cô ta hiện rõ khó có thể tin, số điện thoại rõ ràng là Thịnh Thế cho cô ta, tại sao bây giờ ở trước mặt nhiều người anh lại dứt khoát phủ nhận như vậy?
Từ trước đến giờ Thịnh Tiếu luôn là người nói nhiều, đi tới chỗ nào cũng không chịu ngồi yên, cho nên hiện tại nghe Thịnh Thế nói như vậy, giống như là sợ mọi người không hiểu ý trong lời nói của Thịnh Thế, lắm miệng giải thích một lần nữa: “Nói như vậy, không phải Nhị Thập nhà chúng tôi cho cô Vương số điện thoại, mà là cô Vương tự mình tìm được hay sao?”
Cô Vương tự mình tìm được . . . . . . Những lời này của Thịnh Tiếu nói rất vi diệu, khiến cho suy đoán ban đầu là hoài nghi Vương Giai Di cố ý quyến rũ Thịnh Thế càng ngày càng xác thực.
Cố Ân Ân bị Thịnh Thế chận lại như vậy bỗng chốc không còn lời gì để nói, chỉ giật giật môi, liền ngậm miệng, quay đầu, nhìn về phía Hàn Thành Trì.
Hàn Thành Trì thấy ánh mắt Cố Ân Ân quăng tới, liền nở một nụ cười dịu dàng với cô ấy, mang theo ấm áp ôn nhu, chìa tay nắm tay của cô đặt ở trong lòng bàn tay mình nhéo nhẹ hai cái, giống như là trấn an Cố Ân Ân, lời nói nói ra cũng như ngọc lịch sự tao nhã: “Giai Di, thật sự là em tự mình tìm được số điện thoại của Nhị Thập à?”
Sắc mặt Vương Giai Di có chút tái nhợt, cô ta cắn nhẹ môi dưới, nhìn người cả phòng, nói thật: “Số điện thoại, là anh Thịnh cho em!”
Thịnh Thế nghe nói như thế,“Phụt” cười khẽ hai tiếng, như là nghe được chuyện nực cười, ánh mắt nhìn Vương Giai Di, thoáng hiện vẻ kinh ngạc, giống như lời nói Vương Giai Di nói ra rất buồn cười: “Cô Vương, cô thật biết nói đùa, tôi cho cô số điện thoại của tôi lúc nào vậy?”
Vương Giai Di nghe Thịnh Thế hỏi ngược lại như vậy, bỗng nhiên cảm thấy giống như có một tia sét từ bầu trời đánh thẳng xuống dưới, bổ cả thân thể máu thịt cùng linh hồn nhớ nhung của mình thành hai nửa!
Vậy mà Thịnh Thế mặt không đỏ tim không đập loạn ở trước mặt tất cả mọi người chết cũng không chịu nhận lúc trước là anh cho cô ta số điện thoại?
Trong một lúc, trong đầu của Vương Giai Di không nghĩ ra được gì, cô ta thật sự có chút không hiểu nổi rốt cuộc tại sao Thịnh Thế lại làm như vậy, chỉ kinh ngạc nhìn Thịnh Thế, trong mắt thoáng hiện không thể nào tin nổi, “Anh Thịnh. . . . . . Số điện thoại rõ ràng là anh cho em. . . . . . Ngày đó ở ven đường em ngăn cản xe của anh, em nói có chuyện muốn nói với anh, anh nói buổi chiều anh có buổi họp, vì vậy liền hỏi em số điện thoại của em, sau đó anh gọi cho em, nói cho em biết, đây là số điện thoại của anh, để em có thời gian thì liên lạc với anh mà.”
Vương Giai Di nói chuyện có bài bản hẳn hoi, trong khoảng thời gian ngắn mọi người cũng không biết lời của hai người Thịnh Thế cùng Vương Giai Di, ai thiệt ai giả.
Cố Lan San nghe được những lời này của Vương Giai Di, không nhịn được nhíu nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Thịnh Thế, vẻ mặt của người đàn ông này vẫn lộ ra một vẻ từ chối cho ý kiến cười khẽ, chỉ là quang mang nơi đáy mắt lúc nãy, cũng tản mạn không còn nữa.