Sau khi nghe xong, Thịnh Thế nhìn chằm chằm cô ta rồi gật đầu, nói, “Ừ, tôi biết.”
Anh xoay người, định bụng trở lại căn phòng thuê chung.
Vương Giai Di biết anh sĩ diện, anh chỉ đang cố dùng sự cao ngạo để ngụy trang cho cõi lòng tan nát của mình.
Nhưng mà cô ta lại cứ ở đằng sau mà lắm miệng một phen, cô ta muốn anh giận đến cùng cực.
Vương Giai Di cắn môi dưới. Nhìn bóng lưng của Thịnh Thế, cô ta hít sâu một hơi, dùng giọng điệu hết sức dịu dàng để nói, “Anh Thịnh, em biết anh chán ghét em, nhưng em không thể không nói. Cố Lan San không có thích anh, người cô ta yêu là Hàn Thành Trì. Hàn Thành Trì rõ ràng là anh rể của cô ta, cô ta đúng là kẻ không biết liêm sỉ. Anh Thịnh, em mới là người thật lòng yêu anh. Dù anh nói cả đời này anh sẽ không thích em, nhưng như vậy cũng chẳng sao, em không thể nhìn anh bị Cố Lan San lừa dối nữa!”
Thịnh Thế vẫn không quay đầu, cứ đưa lưng về phía Vương Giai Di rồi bước thẳng. Anh không nhìn thấy cô ta. Cô ta càng nói, khuôn mặt càng trở nên vặn vẹo, ánh mắt xẹt qua một tia hung ác, tựa như muốn dồn Cố Lan San rồi chỗ chết.
“Huống hồ, cô ta đã là vợ của anh mà còn làm ra chuyện như vậy, đối với anh rể mình cứ nhớ mãi không quên. Nếu người ngoài biết được, mặt mũi của anh biết để vào đâu...”
Nghe đến đó, bước chân của Thịnh Thế bỗng nhiên ngừng lại.
Khong khí tựa như ngưng đọng lại trong giây phút ấy.
Vương Giai Di lập tức ngậm miệng.
Người đàn ông đưa lưng về phía cô ta có tư thái tao nhã mà lại an tĩnh vô cùng. Một lúc lâu sau, anh mới hơi xoay người lại.
Thịnh Thế đứng cách Vương Giai Di một khoảng. Con ngươi sâu thẳm không thấy đáy của anh gắt gao nhìn cô ta. Dưới ánh đèn thủy tinh ngược sáng, đôi mắt anh như bắn ra tia lửa nóng khiến người ta kinh hãi.
Anh nhìn Vương Giai Di một hồi rồi bước từng bước lại gần cô ta.
Vương Giai Di càng lúc càng gần Thịnh Thế, hơi thở của cô ta tưởng như sắp ngừng rồi.
Mãi cho đến khi Thịnh Thế đứng trước mặt cô ta, khuôn mặt anh đẹp đến chói mắt, cô ta mới từ từ thở lại được.
Thịnh Thế nhìn Vương Giai Di, chậm rãi cúi đầu, vô duyên vô cớ hỏi cô ta một câu, “Cô Vương, không biết cô có từng nghe qua một câu ngạn ngữ hay chưa, Khương Thái Công câu cá... Tiếp theo là gì nhỉ?”
Vương Giai Di phản ứng không kịp trước câu hỏi của anh. Cô ta không hiểu anh có ý gì, đành mở miệng, trả lời theo bản năng, “Đợi người cắn câu.”
Thịnh Thế nghe xong liền gật đầu, đáy mắt tràn đầy thâm tình. Anh gằn từng chữ một, giọng nói có chút sâu xa, đọc lại cả lời mình nói trước đó lẫn câu của Vương Giai Di, “Khương Thái Công câu cá, đợi người cắn câu.”
Thịnh Thế vừa dứt lời, vẻ mặt anh cũng trở nên không oán không hối, môi anh hiện lên nét cười. Nụ cười ấy nhẹ nhàng mà dịu dàng biết mấy, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy rõ. Người ta nhìn vào rất dễ bị mê đắm bởi nét cười ấy. Ánh mắt anh sáng ngời, sáng đến mức lộ ra hào quang, bên trong lại ẩn giấu một tia cô đơn, khiến cho lòng của người ta bỗng thấy thương xót.
Vương Giai Di chưa bao giờ nhìn thấy một Thịnh Thế như vậy.
Vương Giai Di hơi trợn mắt, há hốc mồm, cảm thấy trái tim mình co rút lại.