Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 277: Chương 277: Chương 277: Còn có thể hèn hạ thêm chút nữa không? (17)




Editor: Cà Rốt Hồng

Thịnh Thế vừa nghe xong liền khẽ nở nụ cười chứa đầy mùi rượu, nói: “Ồ. . . . . . Hiện tại trong tay có thẻ, không thiếu tiền, khinh thường hầu hạ tôi phải không? Trước kia cũng không biết là ai, nhìn thấy tôi vừa về đến nhà, liền chạy lên đón, vừa giúp tôi cởi quần áo, vừa giúp tôi tắm rửa!”

Bởi vì có tài xế ở đây, mặt của Cố Lan San hơi đỏ một chút, chỉ khẽ nhíu mày, cô chỉ cho rằng tối nay mình bỏ lỡ tiệc sinh nhật của anh, hiện tại ở trong lòng anh đang tức giận, nên bắt đầu âm dương quái khí bằng mọi cách gây khó dễ cho cô, liền dằn lại tính tình, nhẹ giọng nói với Thịnh Thế: “Vậy anh phải đứng vững, tôi mới có thể giúp anh đổi giày nha!”

Thịnh Thế khì khì cười quái dị với Cố Lan San, nói: “Cô không thấy tôi uống quá nhiều, đứng cũng đứng không vững à!”

Cái này không được, cái kia cũng không được, muốn cô đỡ, còn muốn đổi giày.

Chuyện gì cũng muốn một mình cô làm, đây rõ ràng là chuyện không thể nào.

Cố Lan San khó xử nhìn tài xế đang đứng ở bên cạnh một cái.

Tài xế đứng ở một bên, thấy tình cảnh như thế nhịn không được mở miệng nói: “Cô San, tôi tới giúp ông Thịnh đổi dép.”

Tài xế nói xong, liền ngồi xổm xuống vừa định cởi dây giày cho Thịnh Thế, đột nhiên Thịnh Thế giơ chân lên đạp mạnh vào bả vai tài xế, giọng nói hùng hổ quát: “Tôi có nói cho anh giúp tôi đổi giày sao?” Vừa nói, Thịnh Thế vừa chỉ Cố Lan San: “Tôi bảo cô ấy đổi cho tôi. . . . . . Ở đây mắc mớ gì tới anh, cút cho tôi. . . . . .”

Cố Lan San thấy tài xế bị Thịnh Thế đạp một cái đặt mông ngồi trên mặt đất, Thịnh Thế ở chỗ này lớn tiếng gào thét, bên trong nhà người giúp việc bận bịu cả ngày đều ngủ cả rồi, đợi lát nữa tất cả sẽ bị đánh thức mất, ngay lập tức Cố Lan San nghĩ cũng không nghĩ giơ tay vỗ lên miệng Thịnh Thế một cái, tuy không dùng sức đánh nhưng lại phát ra một tiếng vang thanh thúy, làm cho Thịnh Thế ngừng tiếng nói lại luôn.

Vốn tài xế bị Thịnh Thế rống một tiếng cả kinh ngồi trên mặt đất một cử động nhỏ cũng không dám bây giờ lại trở nên trợn mắt há mồm.

Cố Lan San biết thịt bên hông Thịnh Thế rất mềm, vỗ miệng của anh một cái, liền để tay xuống, dùng sức nhéo mạnh thịt bên hông của Thịnh Thế một cái, nhỏ giọng cảnh cáo anh: “Đừng ỷ mình uống rượu, hơn nữa đêm ở chỗ này say nhè với tôi!”

Thịnh Thế bị đau nhíu mày một cái, nhưng quái lạ là không có lên tiếng.

Ngay sau đó, Cố Lan San chợt khoát tay, đẩy Thịnh Thế tựa vào trên tấm gương trước cửa: “Đứng im, không được nhúc nhích!”

Cố Lan San buông Thịnh Thế ra, tạm dừng lại mấy giây, nhìn thấy anh không có ngã xuống, liền cúi người cởi dây giày cho anh, thuận tiện xách dép ở một bên qua, ném thật mạnh tới trước mặt của anh, giọng nói trong trẻo, nhưng tràn đầy mệnh lệnh: “Mang vào!”

Sau đó tài xế liền thấy một màn làm anh ta hoàn toàn không thể tin nổi, đường đường hỗn thế ma vương nhà họ Thịnh vậy mà vô cùng nghe lời ngoan ngoãn giơ chân lên mang dép vào.

Lúc này Cố Lan San mới thong dong đứng lên, xoay người đỡ tài xế dậy, mang theo vài phần ngượng ngùng nói: “Thật xin lỗi, thời gian không còn sớm, anh mau về nhà đi, Thịnh Thế cứ giao cho tôi là được rồi.”

Tài xế gật đầu một cái, nhìn cũng không dám nhìn Thịnh Thế, nghiêng người vội vàng chạy về phía ngoài cửa.

Cố Lan San nhẹ nhàng đóng cửa lại, dìu Thịnh Thế đi lên lầu, hiện tại Thịnh Thế không còn gây rắc rối nữa, một đường thuận theo Cố Lan San đi lên lầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.