Cố Ân Ân cảm thấy mình nên đi học diễn xuất, thế nhưng cô có thể dịu dàng thân thiết nhoẻn miệng cười với Cố Lan San ở nơi này đúng lúc này,còn bày ra vẻ tự nhiên thanh thản đúng chất tiểu thư hào môn, âm điệu nhu hòa:
“San San, chị đi toilet một chút.”
Lúc xoay người đi, đáy lòng cô liền từng hồi xẹp xuống, cả người giống như là một quả bóng cao xu xì hơi, mặt mũi nhất thời băng lãnh như sương. Cô bước nhanh gần như chạy hướng về phía cửa toilet. Cô thật có chút không hiểu, rõ ràng cô và Hàn Thành Trì tốt như vậy, làm sao Hàn Thành Trì lại có thể bởi vì Cố Lan San thương anh, anh liền cũng yêu Cố Lan San được? Tại sao Hàn Thành Trì có thể như vậy trân quý món quà sinh nhật Cố Lan San đưa cho anh như vậy? Sao anh có thể không chút lo lắng như vậy?
Những thứ đó, ngày hôm qua trong phòng của Hàn Thành Trì, đúng là không đã trải qua không biết, không có xác nhận thì không sao. Dù sao tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật, nhưng mà hôm nay, cô chính mắt thấy khi Cố Lan San nhìn thấy nhẫn cưới của cô và Thành Trì, trong chớp mắt, đáy mắt thoáng hiện lên sự khổ sở. . . . . . Thật sự rất đáng tiếc a, Cố Ân Ân cô không còn có biện pháp thuyết phục mình, Cố Lan San là em gái tốt của cô, Hàn Thành Trì là bạn trai của cô. . . . . . Cố Ân Ân cô không còn có biện pháp đoán biết những kẻ giả hồ đồ lừa mình dối người đó.
Nói đến chuyện mẹ cô không để cho Vương Giai Di tiết lộ người trong lòng Cố Lan San là Hàn Thành Trì trước mặt nhiều người như vậy có phải là đại biểu cho việc mẹ cô đã sớm biết Hàn Thành Trì và Cố Lan San ở cùng một chỗ không. . . . . . Nhưng mà Cố gia bọn họ buôn bán cần Hàn gia làm lớn, cho nên, mẹ vì Cố Gia, cho nên mới tiếp tục lừa gạt cô. . . . . .
Cố Ân Ân cảm giác cả đời mình cũng không thông minh như vậy, chuyện như vậy có thể nghĩ tới. Thế nhưng rõ ràng là suy nghĩ lung tung của cô thôi, cô lại không tìm được nửa điểm sơ hở để phản bác, cô cảm thấy, thật không may, cảm giác của cô chính xác.
Thậm chí, nàng đã bắt đầu hoài nghi rốt cuộc giữa mình cùng Hàn Thành Trì có tình yêu hay không. . . . . . Lúc ban đầu cô và anh đính hôn từ nhỏ, nhưng mà đúng là đính hôn vì gia đình 2 bên cần kết thân. . . . . . Hàn Thành Trì có phải là cũng giống như là những người đàn ông khác không, trong nhà có một bông hoa Bạch Liên để giữ thể diện, bên ngoài lại có vô số đóa Hồng yêu thích không?
Cố Ân Ân càng nghĩ, càng thấy tâm phiền ý loạn. Đi được nửa đường đến toilet, cô nhất thời không có chú ý, đụng phải một nhân viên phục vụ đang bê khay nước. Nhân viên kia đang định mang cà phê cho một bàn khách trước mặt liền bị Cố Ân Ân chạy vội đụng vào, tay run một cái, cà phê trên khay mất thăng bằng văng ra ngoài, vô tình trúng phải một vị khách ở bàn nọ. Vị khách đó là nữ, bị phỏng kêu thét một tiếng, lập tức đứng lên, ly cà phê thuận thế rơi xuống nát bấy.
Cố Ân căn bản không biết gì mình đụng vào người ta, cô chỉ cảm thấy phía trước có người ngăn trở mình đi tới, cô liền hơi nhướng mí mắt, đảo mắt vòng qua chỗ trống, nhưng còn chưa đi hai bước, tay đã bị người ta hung hăng níu lại.
“Cô, mời đứng lại!”
Cố Ân Ân cau mày, quay đầu lại, thấy có mấy người ba chân bốn cẳng vây quanh lau quần áo cho một cô gái.