Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Thịnh Thế không rõ chân tướng, anh kêu lên một tiếng oan ức, “Sở Sở.”
Cố Lan San ngoảnh mặt làm ngơ, đánh bó hoa vào anh tới tấp. Phấn hoa lẫn mật hoa rơi hết cả ra theo từng cú đánh của cô, dính đầy vào bộ âu phục của Thịnh Thế, khiến áo quần anh có đủ sắc màu.
Cố Lan San cầm bó hoa đánh anh một hồi, cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn, cô nắm lấy bó hoa đã bị đập nát đến mức thê thảm rồi phồng má, trợn mắt hung dữ với Thịnh Thế, sau đó dùng chân đạp đạp liên tục rồi xoay người, đi ra ngoài.
Thịnh Thế bị hành động khóc lóc om sòm của Cố Lan San làm cho ngơ ngác. Anh đứng tại chỗ, ngây ngốc một hồi lâu. Đợi đến khi Cố Lan San bước ra ngoài cửa nhà kính, anh mới vội vàng chạy theo, miệng không ngừng gọi, “Sở Sở...”
Nhưng mà, Thịnh Thế còn chưa kịp chạy đến cửa nhà kính, Cố Lan San đã đóng nó lại một cái rầm. Cô dùng lực hơi lớn, tiếng cửa đóng lại bất thình lình phát ra âm thanh đinh tai nhức óc. Bước chân của Thịnh Thế cũng tiến tới nhanh hơn.
Cố Lan San nghe tiếng anh đến gần, cô dừng lại một chút, sau đó cắn răng, khóa cửa nhà kính từ bên ngoài lại.
Cô vừa khóa xong, Thịnh Thế liền dùng tay kéo cửa. Cửa không nhúc nhích. Hai người ngăn cách nhau bởi một lớp thủy tinh. Thịnh Thế nhìn Cố Lan San đang đứng khoanh tay ở bên ngoài, gọi cô, “Sở Sở... Sở Sở... Mở cửa cho anh... Em làm gì vậy?”
Cố Lan San đứng ở bên ngoài nhà kính, không nghe rõ người bên trong đang nói gì. Cô nhìn Thịnh Thế rồi cong môi, cười thật rạng rỡ, khuôn mặt hơi hếch lên, khoát tay một cái, sau đó xoay người đi khỏi. Cứ như vậy, cô bỏ mặc người đàn ông đang bị nhốt trong nhà kính kia, dùng dáng vẻ quyến rũ nhất mà bước đi trên đôi giày cao gót, chiếc eo thon còn lắc lư qua lại, rời khỏi nơi đó.
Thịnh Thế nhìn bóng lưng của Cố Lan San, bất giác cau mày. Anh cố nhớ lại xem mình đã làm gì khiến cô mất vui. Chỉ là suy nghĩ một hồi, anh không nghĩ ra được cái gì cả. Bất thình lình, Thịnh Thế cảm thấy có gì đó bay tới bên mình. Nhìn lại, anh mới phát hiện cả người dính đầy phấn hoa lẫn mật hoa, trên bộ âu phục còn có mấy con bướm đậu. Thịnh Thế dùng tay phủi đám phấn hoa bám đầy trên người, khó khăn lắm mới đuổi được con bướm, nào ngờ mùi hương lan tỏa quá nhanh trong không khí, mấy con bướm khác nghe mùi liền bay tới tấp về phía anh, bu đen bu đỏ.
... ...
Dáng vẻ rất đẹp trai, có phải hay không à nha? ... Mỗi ngày đều ăn chơi trác táng à nha... Cả ngày đều trêu hoa ghẹo nguyệt đó nha... Không những là Ảnh hậu Tô Kiều Kiều trong giới giải trí, thậm chí có nữ MC buổi đấu giá. Được lắm! Tôi sẽ khiến anh xứng với cái danh trêu hoa ghẹo nguyệt một lần... A, phải rồi, không sai... Bây giờ mới chỉ là bướm, hừ hừ... Nếu còn có lần sau, tôi sẽ cho anh nếm mùi của ong mật!
Cố Lan San cảm thấy tâm trạng mình vô cùng tốt. Cô tung hứng chiếc chìa nhà kính trong tay, trở vào trong nhà, xách theo túi và cả chìa khóa, cất tiếng chào dịu dàng và nụ cười nhẹ nhàng với bà quản gia, “Tôi đi làm đây.”
Bà quản gia thấy chỉ có một mình cô thì tò mò hỏi, “Cô San, cậu Thịnh đâu? Đã đi làm rồi sao?”
Cố Lan San nghe bà hỏi vậy thì càng thấy vui hơn, đồng thời nhếch... môi, nghiêng đầu, nhìn bà quản gia rồi nói, “Cậu Thịnh đã làm sai, đang tự kiểm điểm lại mình ấy!”