Editor: Cà Rốt Hồng
“Bây giờ, ở trước mặt em, anh nói với San San, anh không yêu cô ta, người anh yêu chính là em, để cho cô ta hết hy vọng đi!”
Hàn Thành Trì nhíu mày thật chặt, cảm thấy Cố Ân Ân yêu cầu hơi quá đáng, Cố Lan San cũng không có thổ lộ, anh nói những lời này, khó tránh khỏi có chút làm tổn thương tự tôn của người ta.
“Thế nào? Không nói ra miệng được?” Khi một người phụ nữ rơi vào trong tình yêu, lọt vào phức tạp tránh không thoát ra được, lúc cô ấy không nhìn thấy chân tướng sự thật, chỉ cảm thấy suy nghĩ của mình là chính xác, lúc này Cố Ân Ân chính là như thế, cô cũng không phải là người xấu, cô chỉ là tìm không thấy một cái cớ thay Hàn Thành Trì và Cố Lan San thoát tội danh, cô không phải là không đi tìm, cô vẫn luôn tìm, nhưng cô không tìm được, cho nên cho tới bây giờ, cô mới có thể sụp đổ như thế: “Hay là, anh hoàn toàn không nỡ nói ra khỏi miệng!”
“Ân Ân, chuyện này chúng ta nên dừng lại ở đây đi.” Trong giọng nói của Hàn Thành Trì đã mang theo một chút nhúng nhường, vậy mà, Cố Ân Ân lại không có một chút muốn nhường bước nào: “Đã như vậy, chúng ta đã không còn gì để nói nữa rồi, Thành Trì, chúng ta hủy bỏ hôn lễ thôi.”
Nói xong, Cố Ân Ân đứng lên, bộ dạng muốn rời đi.
Hàn Thành Trì cũng vội vàng đứng lên theo, anh đưa tay kéo cổ tay Cố Ân Ân lại: “Ân Ân. . . . . . Em đừng như vậy. . . . . .Anh thực sự chỉ yêu một mình em . . . . .”
“Anh đã luôn miệng nói yêu em, vậy anh liền chứng minh cho em xem! Anh chỉ cần làm theo lời em nói, gọn gàng dứt khoát cự tuyệt Cố Lan San, em liền tin tưởng anh!”
Đôi mắt Hàn Thành Trì có chút trở nên sâu thẳm, biểu tình trên mặt của anh, dần dần trở nên có chút phai nhạt, chỉ nhìn chằm chằm Cố Ân Ân, nhìn một hồi thật lâu, anh mới mở miệng, nói: “Ân Ân, như vậy có chút hơi quá đáng!”
“Chẳng lẽ em nhất định muốn em và Lan San cãi nhau, từ nay về sau như là người xa lạ, em mới có thể cam tâm?”
Cố Ân Ân nhìn thẳng về phía Hàn Thành Trì, gật đầu một cái, nói: “Phải em nhất định làm như vậy, em mới cam tâm!”
Cô chính là muốn xem anh cự tuyệt Cố Lan San, cô mới có thể an tâm!
Mấy ngày nay, cô trôi qua lo được lo mất, cả người giống như là bệnh thần kinh, nghi thần nghi quỷ, cô chịu đủ rồi, cuộc sống như vậy quá mức đau khổ, cứ như vậy nữa, cô thật sự muốn điên rồi!
Hàn Thành Trì thật sự không ngờ Cố Ân Ân sẽ nói ra lời như vậy, người luôn tốt tính trước sau như một như anh, nhưng bây giờ trong lồng ngực tràn đầy tức giận, anh nhìn Cố Ân Ân gật đầu một cái, “Được, nếu đây là mong muốn của em, vậy thì anh làm cho em xem!”
Nói xong, Hàn Thành Trì liền vung cổ tay Cố Ân Ân ra, xoay người, nhìn về phía Cố Lan San.
Cố Lan San nghĩ, mình chưa tính là tiểu tam. . . . . Nhưng cô lại cảm thấy mình còn khó xử hơn tiểu tam nhiều.
Cô không có thổ lộ ra miệng, nhưng lại phải nghe Hàn Thành Trì cự tuyệt.
Chị gái dịu dàng hào phóng, vào giờ phút này lại trở nên cố chấp như thế.
Cố Lan San rất muốn xoay người rời đi, nhưng cô lại không muốn mất đi người chị gái – Cố Ân Ân này, cô nắm chặt nắm tay, mắt không có nhìn Hàn Thành Trì, chờ anh mở miệng.
Mở miệng nói, Cố Lan San, anh không yêu em, người anh yêu chính là Cố Ân Ân, em cả đời này nên chết tâm đi!
Ánh mắt Hàn Thành Trì chợt lóe lên, qua khoảng chừng vài giây, anh mới hắng giọng một cái, nhưng còn chưa kịp mở miệng nói ra tiếng, cửa phòng khách bị người từ bên ngoài đá văng ra.
Editor: Cà Rốt Hồng
“Bây giờ, ở trước mặt em, anh nói với San San, anh không yêu cô ta, người anh yêu chính là em, để cho cô ta hết hy vọng đi!”
Hàn Thành Trì nhíu mày thật chặt, cảm thấy Cố Ân Ân yêu cầu hơi quá đáng, Cố Lan San cũng không có thổ lộ, anh nói những lời này, khó tránh khỏi có chút làm tổn thương tự tôn của người ta.
“Thế nào? Không nói ra miệng được?” Khi một người phụ nữ rơi vào trong tình yêu, lọt vào phức tạp tránh không thoát ra được, lúc cô ấy không nhìn thấy chân tướng sự thật, chỉ cảm thấy suy nghĩ của mình là chính xác, lúc này Cố Ân Ân chính là như thế, cô cũng không phải là người xấu, cô chỉ là tìm không thấy một cái cớ thay Hàn Thành Trì và Cố Lan San thoát tội danh, cô không phải là không đi tìm, cô vẫn luôn tìm, nhưng cô không tìm được, cho nên cho tới bây giờ, cô mới có thể sụp đổ như thế: “Hay là, anh hoàn toàn không nỡ nói ra khỏi miệng!”
“Ân Ân, chuyện này chúng ta nên dừng lại ở đây đi.” Trong giọng nói của Hàn Thành Trì đã mang theo một chút nhúng nhường, vậy mà, Cố Ân Ân lại không có một chút muốn nhường bước nào: “Đã như vậy, chúng ta đã không còn gì để nói nữa rồi, Thành Trì, chúng ta hủy bỏ hôn lễ thôi.”
Nói xong, Cố Ân Ân đứng lên, bộ dạng muốn rời đi.
Hàn Thành Trì cũng vội vàng đứng lên theo, anh đưa tay kéo cổ tay Cố Ân Ân lại: “Ân Ân. . . . . . Em đừng như vậy. . . . . .Anh thực sự chỉ yêu một mình em . . . . .”
“Anh đã luôn miệng nói yêu em, vậy anh liền chứng minh cho em xem! Anh chỉ cần làm theo lời em nói, gọn gàng dứt khoát cự tuyệt Cố Lan San, em liền tin tưởng anh!”
Đôi mắt Hàn Thành Trì có chút trở nên sâu thẳm, biểu tình trên mặt của anh, dần dần trở nên có chút phai nhạt, chỉ nhìn chằm chằm Cố Ân Ân, nhìn một hồi thật lâu, anh mới mở miệng, nói: “Ân Ân, như vậy có chút hơi quá đáng!”
“Chẳng lẽ em nhất định muốn em và Lan San cãi nhau, từ nay về sau như là người xa lạ, em mới có thể cam tâm?”
Cố Ân Ân nhìn thẳng về phía Hàn Thành Trì, gật đầu một cái, nói: “Phải em nhất định làm như vậy, em mới cam tâm!”
Cô chính là muốn xem anh cự tuyệt Cố Lan San, cô mới có thể an tâm!
Mấy ngày nay, cô trôi qua lo được lo mất, cả người giống như là bệnh thần kinh, nghi thần nghi quỷ, cô chịu đủ rồi, cuộc sống như vậy quá mức đau khổ, cứ như vậy nữa, cô thật sự muốn điên rồi!
Hàn Thành Trì thật sự không ngờ Cố Ân Ân sẽ nói ra lời như vậy, người luôn tốt tính trước sau như một như anh, nhưng bây giờ trong lồng ngực tràn đầy tức giận, anh nhìn Cố Ân Ân gật đầu một cái, “Được, nếu đây là mong muốn của em, vậy thì anh làm cho em xem!”
Nói xong, Hàn Thành Trì liền vung cổ tay Cố Ân Ân ra, xoay người, nhìn về phía Cố Lan San.
Cố Lan San nghĩ, mình chưa tính là tiểu tam. . . . . Nhưng cô lại cảm thấy mình còn khó xử hơn tiểu tam nhiều.
Cô không có thổ lộ ra miệng, nhưng lại phải nghe Hàn Thành Trì cự tuyệt.
Chị gái dịu dàng hào phóng, vào giờ phút này lại trở nên cố chấp như thế.
Cố Lan San rất muốn xoay người rời đi, nhưng cô lại không muốn mất đi người chị gái – Cố Ân Ân này, cô nắm chặt nắm tay, mắt không có nhìn Hàn Thành Trì, chờ anh mở miệng.
Mở miệng nói, Cố Lan San, anh không yêu em, người anh yêu chính là Cố Ân Ân, em cả đời này nên chết tâm đi!
Ánh mắt Hàn Thành Trì chợt lóe lên, qua khoảng chừng vài giây, anh mới hắng giọng một cái, nhưng còn chưa kịp mở miệng nói ra tiếng, cửa phòng khách bị người từ bên ngoài đá văng ra.