Edit: Ngọc Hân
Cô uống say chỉ lo kể chuyện cũ của mình hoàn toàn không nghe thấy trong lời nói của Thịnh Thế rốt cuộc có cái gì đó không ổn, cô cứ thế nói tiếp: “Là anh Thành Trì đã cứu tôi một mạng, tôi nghe thấy mùi tanh máu đổ, tôi thấy được chữ cái màu đen trên áo sơ mi trắng của anh ấy.”
Sắc mặt Cố Lan San có phần tái nhợt, “Sau đó tôi té xỉu, chờ đến khi tôi… tỉnh lại thì anh Thành Trì đang ở trong bệnh viện, tôi chạy đi thăm anh ấy tôi thấy trên áo sơ mi trắng đều là máu, trên cổ áo anh ấy cũng có chữ cái màu đen kia. Sau đó rốt cuộc tôi biết được tất cả những chuyện xảy ra đêm hôm đó đều không phải là mơ, mà là thực tế!”
“Nhị Thập, anh biết lúc đó tôi cảm thấy sao không? Tôi đặc biệt cảm động, sau khi mẹ tôi không cần tôi tôi luôn không có cảm giác an toàn, tôi cảm thấy mẹ tôi không thích tôi thì làm sao người trên toàn thế này lại yêu tôi cho được?”
“Nhưng tôi không nghĩ tới vẫn có người bằng lòng sống chết, vì cứu tôi bảo vệ tôi mà mặc kệ tính mạng mình.”
“Tôi thật sự vô cùng cảm động…” Thời gian trôi qua, lúc Cố Lan San thật lòng mang chuyện tình khắc sâu nhất trong đáy lòng mình, dùng thái độ lạnh nhạt nhất kể cho người khác nghe cô mới phát hiện, thì ra cảm giác cảm động trong đáy lòng vẫn khắc cốt ghi tâm rõ ràng như thế, “Hơn nữa tôi cảm thấy rất ấm áp. Có lẽ chính là vì vậy sau này tôi mới cố chấp yêu anh ấy như vậy, cho dù anh ấy không thương tôi tý nào, đáy mắt không tồn tại bóng dáng tôi, tôi vẫn không oán không hối hận nguyện ý giao phó tuổi thanh xuân của mình cho anh ấy, người yêu của tôi.”
Chuyện xảy ra đêm đó Thịnh Thế hiểu rõ trái tim mình, hiểu mình thật lòng yêu Cố Lan San, là đêm anh cảm thấy có ý nghĩa nhất của cả đời mình.
Nhưng bây giờ nghe Cố Lan San kể anh cảm thấy vô cùng châm chọc, vô cùng buồn cười.
Anh chưa bao giờ biết thì ra cuộc sống lại có màn kịch tính như thế.
Giống như diễn trên TV, sai sót ngẫu nhiên.
Vào lúc này anh nghĩ tới một câu nói mê tín, yêu là phải thiên thời địa lợi, còn anh đây? Anh và Cố Lan San thiên thời địa lợi không có, thậm chí nhân hòa… Cũng bị ông trời đoạt nốt!
Anh vẫn nghĩ mãi không hiểu tại sao Cố Lan San lại yêu Hàn Thành Trì mà không yêu anh.
Anh vẫn cảm thấy mình còn trẻ, đối xử với cô tốt như vậy, là một người bình thường sẽ cảm động động lòng.
Thì ra cô cho rằng mạng của cô là do Hàn Thành Trì cứu, khó trách, khó trách, mạng cô…. Anh đối xử với cô rất tốt nhưng sao lại bằng cái mạng mà Hàn Thành Trì cho cô đây?
Hết chương 394