Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 404: Chương 404: Chương 405: Bí mật của một người (25)




Editor: Lovenoo1510

Trong lòng anh không biết có tư vị gì còn chưa kịp bình phục thì cô đã ra, Cố Lan San đã mặc áo ngủ dễ thương, tóc ướt, từ trong phòng tắm bước ra.

Lúc đầu Cố Lan San không thấy Thịnh Thế nằm ở trên giường mình, mà ánh mắt của Thịnh Thế vẫn đặt ở trên người Cố Lan San.

Từ trên người cô anh nhìn thấy được bóng dáng của Hàn Thành Trì.

Cố Lan San đi tới tấm gương lớn trong phòng ngủ, cô cầm máy sấy tóc ngồi sấy tóc, cô đang sấy thì thấy trên giường có một người đang nằm, cô sợ hãi tay khẽ run rẩy, máy sấy tóc trong tay rơi xuống đất, máy sấy bị hỏng, cô nhíu nhíu mày, xoay người, hùng hổ đi tới bên giường, chống nạnh nhìn Thịnh Thế nằm trên giường vẫn đang nhìn chằm chằm vào cô, không phân rõ phải trái mà mở miệng gào: “Nhị Thập, anh có biết đây là phòng của con gái hay không, làm sao anh có thể không nói tiếng nào đã xông vào, anh làm em sợ muốn chết, anh có biết không! Anh là tên khốn khiếp!”

Cô giống như bộ dáng ngày thường, đùng đùng gào lên rất lớn, làm cho ánh mắt của Thịnh Thế nằm trên giường cùng có bao nhiêu dị thường.

Cố Lan San mắng anh đôi câu, rồi giơ tay lên hung hăng lôi anh đang nằm trên giường dậy.

Thịnh Thế không giống như lúc trước, dựa vào giường của cô bất động sống chết không dậy, mà lại dựa theo sức kéo của cô thật sự ngồi dậy.

Cố Lan San chỉ chỉ vào máy sấy tóc bị hỏng trên đất, quyệt miệng, nói: “Anh hại em làm rơi máy sấy tóc, chủ nhật này anh phải theo em đi dạo phố,mua cái mới cho em!”

Ánh đèn trong phòng ngủ của cô cũng không sáng rõ, nhưng lúc này Thịnh Thế lại cảm thấy Cố Lan San rất chói mắt, trong đầu anh nghĩ tới, cô coi anh là cái gì.

Lúc này nhất thời tay cô vẫn còn nắm tay của anh, thời điểm trước kia, khi cô chủ động cầm tay anh thì trời mới biết trong lòng anh có bao nhiêu kích động, rất vui mừng, thế nhưng lần này, lần này anh lại cảm thấy tay cô như là kim châm, hung hăng ghim vào tay mình, làm anh vội vàng không kịp chuẩn bị nên lập tức rút tay của mình từ trong lòng bàn tay cô ra.

Anh hình như ý thức được hành động quá khích của mình, lè lưỡi, hơi liếm đôi môi khô khốc, sau đó cười thoáng qua như không khác thường ngày, hướng về phía cô gật đầu, dùng một giọng nói như trao đổi: “Được!”

Cô nghe anh nói một tiếng được này thì mặt mày lập tức hớn hở xoay người, chạy đến trước máy vi tính, tắt máy tính, thuận miệng hỏi: “Nhị Thập, muộn vậy anh tìm em làm gì vậy?”

Anh tới đón cô đến quảng trường Thập Lý Thịnh Thế, hướng về phía cô thổ lộ, thế nhưng anh lại không nói ra được, từ trước đến giờ đầu óc anh đều hoạt động rất nhanh: “Anh tới đón mẹ anh về nhà.”

Quả thật Cố Lan San không nghi ngờ gì gật đầu, cô cười tít mắt, rót chén nước, đưa cho anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.