Về đến nhà, Cố Lan San đang ngủ mê mẩn hơi tỉnh dậy, cô trợn tròn mắt, nhìn chung quanh một lát, mới thì thầm một tiếng: “Đến nhà rồi à?” Sau đó liền nhắm mắt lại đi mở cửa xe, mở ra nửa ngày, cũng không có sờ tới, Thịnh Thế thấy bộ dáng cô như vậy, không nhịn được cong môi lên, khẽ cười hai tiếng, sau đó khóa xe, xuống xe trước, đi vòng qua ghế lái phụ bên kia, mở cửa xe, thận trọng bế cô ra ngoài.
“Ngài Thịnh, cô San.”
Thịnh Thế vừa mới bước vào trong nhà , quản gia liền ra đón, Thịnh Thế ôm Cố Lan San gật đầu một cái, rồi lên lầu.
Anh đem Cố Lan San thận trọng đặt ở trên giường, Cố Lan San lại mở mắt, muốn bò dậy, Thịnh Thế thấy cô ngủ thành bộ dáng này, liền cười thay cô đắp chăn, nói: “Em ngủ đi, có chuyện gì tỉnh ngủ lại nói.”
Cố Lan San hơi lắc đầu, lại bò dậy, xuống giường, bởi vì mắt không mở ra được, suýt nữa ngã xuống giường, thật may là Thịnh Thế nhanh tay, ôm lấy eo của cô, dẫn cô trở về trên giường.
“Em muốn làm gì? Anh giúp em làm!” Thịnh Thế vừa kiềm chế suy nghĩ tiếp tục muốn bò dậy của cô, vừa khiển trách.
Tuy nói là khiển trách, nhưng trong giọng nói hùng hổ, lại ẩn giấu bao la, bát ngát cưng chiều.
“Em muốn đổi. . . . . .” Cố Lan San theo bản năng bật thốt lên một nửa lời nói, liền ngậm miệng, cô cắn cắn môi dưới, rốt cuộc mở mắt ra, nhưng vẫn còn xấu hổ, mặt hồng hồng.
Thịnh Thế chính là yêu bộ dạng dễ dàng e lệ này của cô, đáng yêu lại mê người, anh hận không được hôn cô hai cái, anh giơ tay lên, vuốt ve tóc của cô, “Đổi cái gì?”
Anh vừa hỏi tới đây, liền ngừng lại, biết cô phải đổi cái gì, anh liền nén cười nói: “Em chờ một chút, anh đổi cho em.”
Cố Lan San giùng giằng muốn ngồi dậy, Thịnh Thế từ một bên tủ đầu giường, mở ra một bọc băng vệ sinh, rút ra một cái, đem cô lại túm trở về giường, vừa nói vừa chủ động cởi váy cô xuống: “Tránh cái gì tránh, tối hôm qua cũng không phải là anh giúp em đổi sao?”
Mặt Cố Lan San trở nên đỏ hơn, cô cắn môi dưới, mở ánh mắt buồn ngủ chèm nhèm, nhìn chằm chằm Thịnh Thế.
Chỉ tiếc ánh mắt của cô như vậy, hoàn toàn không có chút nào lực sát thương, Thịnh Thế không chỉ không cảm thấy sợ, còn cảm thấy đặc biệt mê người, anh nhanh chóng đổi cho cô một băng vệ sinh sạch sẽ, thay cô sửa sang lại quần áo, sau đó liền lật người, đè lên người của cô, làm cho mình đặc biệt nhớ làm một chuyện, ngăn chặn miệng của cô.
Cố Lan San xấu hổ muốn chết, bị anh hôn như vậy, chỉ cảm thấy đầu lưỡi trơn mượt của anh ở trong miệng của cô vòng tới vòng lui, có cảm giác tê liệt truyền khắp toàn thân, chọc cho cô lập tức không có hơi sức, ý thức lại thanh tỉnh.