Editor: Vạn Hoa Phi Vũ
Cố Ân Ân còn chưa kịp trấn an “Bệnh sợ hãi trước khi kết hôn” của Hàn Thành Trì, cô liền nhận được một tin tức cực kì kinh hãi kéo đến, hoàn toàn hiểu vì sao ngày hôm qua Hàn Thành Trì lại phản ứng kích động như vậy.
. . . . . . . .
Tin tức đó, là lúc Cố Ân Ân rời giường vào buổi sáng, xuống lầu ăn điểm tâmbà nhìn thấy.
Lúc ấy bà Cố đã ăn sáng xong, đang mặc quần áo đẹp đẽ, rạng rỡ ngồi ngay ngắn trên ghế sa lon xem tin tức buổi sáng, trong tay bà đang cầm một ly trà lài sau khi ăn xong, bộ dáng ung dung, thấy Cố Ân Ân mặc đồ ngủ từ trên lầu xuống, tóc xõa tung, còn cau mày, chuyện bé xé ra to, giọng nói bén nhọn giáo dục Cố Ân Ân: “Ân Ân, con là con gái nhà họ Cố, là người nối nghiệp của nhà họ Cố trong tương lai. Làm sao con có thể bù xù như vậy mà đi xuống, không có một chút hình tượng nào! Chờ con vào nhà họ Hàn, nếu như còn như vậy, sẽ bị người ta giễu cợt đấy!”
Đối với với những ý nghĩ thi thoảng của bà Cố, thật sự Cố Ân Ân rất không đồng ý. Cô cảm thấy mẹ mình quá mức để ý vẻ bề ngoài, cùng người ta ganh đua so sánh, có lúc còn muốn hồi xuân, thỉnh thoảng cùng bà Cố cãi vã mấy câu, sau trưởng thành, thấy bà Cố lải nhải mấy chuyện này, dưới tình huốn bình thường, cô đều xem nhẹ.
Cho nên, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Cố Ân Ân chỉ nói với bà Cố một tiếng: “Mẹ, sáng sớm tốt lành.” Rồi đi đến phòng ăn.
Bà Cố thấy Cố Ân Ân không để ý đến mình, thái độ xem nhẹ, cũng không yên tĩnh lại, ngược lại còn nghiêng đầu, nhất quyết không tha mà nói: “Ân Ân, con đừng nên không nghe mẹ, phụ nữ là mặt mũi của đàn ông, dù là chính con không cần hình tượng, cũng phải để cho Hàn Thành Trì chút mặt mũi. . . . . .”
Cố Ân Ân bốc một cái bánh quẩy, nhét vào trong miệng, cắn một cái, lại uống một hớp sữa đậu nành, nhồm nhoàm nói: “Nếu không, mặt mũi của Hàn Thành Trì bị mất, đến lúc đó, anh ấy bị hồ ly tinh bên ngoài câu mất rồi, đến lúc đó thì chỉ có biết khóc!”
Bà Cố muốn nói, lại bị Cố Ân Ân nói hết rồi, lập tức cứng họng. Cố Ân Ân nuốt thức ăn trong miệng đồ, cười sáng lạn với bà Cố: “Mẹ, mẹ yên lặng chút đi, đừng không có việc gì cũng lo lắng vớ vẩn, Thành Trì rất thích con...con cũng rất yêu Thành Trì. Nếu Thành Trì muốn tìm hồ ly tinh thì đã sớm tìm, cần gì đợi đến sau khi cưới!”
“Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. . . . . . .” Bà Cố chỉ sinh được một đứa con gái như vậy. Từ trước khi cô sinh ra, đã thay cô tìm một mối hôn nhân tốt. Toàn bộ tiếng tăm của nhà hộ Cố bọn họ, đều dựa vào nhà họ Hàn mà lên. Cho nên, nói theo ý bà, Hàn Thành Trì chính là cây rụng ra tiền của nhà bọn họ, bảo đảm vinh hoa phú quý. Bà cũng không hy vọng chồng của con gái mình lén lút bên ngoài, nhưng có một số việc, vẫn nên nói trước để con gái phòng ngừa: “Mẹ tin tưởng con và Thành Trì, nhưng mà, chẳng có mấy người đàn ông chống được sự dụ dỗ của đàn bà, cho nên con vẫn nên. . . . . .”